Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

“Thích không?” Lúc này, Trang Hạo Nhiên đột nhiên đưa tay phủ nhẹ bả vai Salsa ở bên cạnh, mỉm cười hỏi.

“Thích! ! Rất nhiều cá nhỏ, còn có Mỹ Nhân Ngư!” Sa Sa vui vẻ nói.

Cả phòng họp, mọi người rối rít nở nụ cười.

Tưởng Thiên Lỗi im lặng ngồi ở một bên, không nói lời nào, bởi vì Đội kỹ sư thiết kế này do DK dẫn dắt lực lượng chính, vốn là kiến trúc đỉnh cao, lại thêm yếu tố đặc sắc, chính xác làm cho khách sạn dưới nước càng lộ ra màu sắc huyền thoại.

Tưởng Văn Phong ngồi ở một bên, nhàn nhạt ngẩng đầu không lên tiếng.

Đường Khả Hinh ngồi ở dưới khán đài, trong chớp nhoáng này, cô chợt hiểu ra một chút, có vài người cuối cùng không thể hợp tác với nhau, ví dụ như Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi, hai người thể hiện tất cả tinh thần và bản lĩnh cao cường, không chỗ nào mà không thể hiện năng lực siêu cường của bọn họ, cùng tất cả đều phi thường, ví dụ như Trang Hạo Nhiên ngồi trên ghế Tổng Giám đốc, bạn sẽ phát hiện, nếu một mình anh hô mưa gọi gió, có lẽ càng có thể phát huy năng lực khổng lồ của anh, ví dụ như Tưởng Thiên Lỗi, tin tưởng anh cũng lấy phong độ tao nhã, cùng gan dạ dũng cảm ra sức sáng tạo, tương lai có thể càng lộ ra sáng lạn. . . . . .

Hai con hổ, tất có một con tranh giành.

Đường Khả Hinh ngồi dưới khán đài, lại cảm giác có chút rối trí, ngây thơ nghĩ, rõ ràng hai người đều xưng vua một phương, thật không thể sống chung sao?

Lâm Tử Uy tiếp tục mỉm cười nhìn mọi người giảng giải, nói: “Mọi người cho rằng thế giới dưới biển như thế nào?”.

Toàn trường, lãnh đạo cấp cao đều nhìn Lâm Tử Uy.

Lâm Tử Uy cũng mỉm cười nhìn mọi người, nói: “Nhất định là cá voi lớn xinh đẹp, còn có cá nhỏ nhiều màu sắc khác nhau, theo sau một mảnh san hô xanh mềm mại dưới đáy biển, còn có cái gì?”

Có vài người hơi suy tư.


Bản thân Đường Khả Hinh cũng có mấy phần nghi ngờ.

“Đáp án dĩ nhiên là, chúng ta cũng chưa chính thức tiến vào đáy biển, mà hưởng thụ cảm giác kỳ diệu. . . . . .” Lâm Tử Uy lại giải thích cặn kẽ, mỉm cười đưa cây thước bạc ra, chỉ vào màn hình tinh thể lỏng cực lớn, chỉ thấy lúc khách bước vào cầu thang nước hình lập phương, cho tới khi xuống trước đại sảnh huy hoàng khách sạn dưới nước, Cá Heo Nhỏ ở ba hướng, từ mặt sàn 3D nhảy tới dưới chân khách, giống như bắn lên một chút bọt nước trắng xóa, cùng với mọi người đi về phía đại sảnh kì ảo. . . . . .

“Lúc này. . . . . .” Lâm Tử Uy mỉm cười xoay người, nhìn mọi người chậm rãi nói: “Trong thân thể của những vị khách sẽ có phát hiện mới lạ, chính là sẽ có cảm giác nước đè ép rất nhỏ, giống như là mọi người trầm người xuống dưới nước, thậm chí sẽ có một chút trôi nổi. . . . . .”

Đường Khả Hinh kinh ngạc nghe nói như vậy, bởi vì cô không khỏi nhớ tới, mình đã từng cùng Trang Hạo Nhiên nhảy vào trong biển, cảm giác nước đè ép mãnh liệt, để cho mình hít thở không thông.

Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi mở miệng: “Theo tôi được biết, nếu như đáy nước tạo cảm giác nước đé ép, không khí sẽ bị thay đổi, đối với thân thể con người không có ảnh hưởng sao?”

Lúc này Tưởng Văn Phong, chậm rãi mở miệng nói: “Loại cảm giác nước đè ép vô hình này của tôi cũng không tự thay đổi chất lượng không khí, mà lợi dụng sức nổi đáy nước, cùng vòng quay thích hợp có thể di chuyển mặt sàn khách sạn rời khỏi nơi tạo nên lực ép.”

Tưởng Thiên Lỗi nghe vậy liền khẽ gật đầu, lúc này mới cúi đầu xem tài liệu.

Lâm Tử Uy tiếp tục giải thích, cầm cây thước dài lên, chỉ về phía đại sảnh khách sạn, nơi tiếp đãi khách giống như khối nước hình lập phương, nói: “Lúc khách đăng kí phòng khách sạn dưới đáy nước, cùng với các hạng mục dịch vụ kế tiếp, toàn bộ dữ liệu sẽ tạo thành quang ảnh, sau đó dùng hiệu ứng 3D, hợp thành tấm thẻ cỡ nhỏ ở trước mặt khách, khách đặt hai bàn tay vào miệng cá heo ngậm lấy thẻ, xuyên qua khúc xạ ánh sáng, truyền tới tất cả các bộ phận. . . . . .”

Đường Khả Hinh không thể tin nổi khi nhìn hình ảnh ở bên trong, không ngờ có thể xuất hiện nhân viên tiếp tân hư cấu, sau khi tiếp đãi khách xong, đem nội dung và hạng mục hợp thành tấm thẻ lớn nhỏ, tạo thành khối nước 3D, từ miệng Cá Heo Nhỏ ngậm thẻ, lơ lửng trên không trung, trôi về phía các bộ phận, cô rốt cuộc có chút kinh ngạc mở miệng nói: “Điều này sẽ trở thành thực tế sao?”

Mọi người cùng nhau ngẩng đầu nhìn cô.

Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi cũng cùng nhau cười khẽ nhìn cô.


Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, bởi vì quá nhập tâm, lập tức quên bây giờ mình đang ở phòng họp ngàn người.

Lúc này Tưởng Văn Phong cũng hơi ngạc nhiên xoay người, nhìn cô gái chợt kêu la, đột nhiên tròng mắt hơi híp, phát hiện cô khá quen, lại hơi hồi tưởng một chút, mới nhớ là cô, anh mỉm cười, đột nhiên búng ngón tay.

Lâm Tử Uy hiểu ý, ngay lập tức ra hiệu cho lập trình viên máy vi tính, dùng đèn quang ảnh 3D đã sớm chuẩn bị, nhanh chóng dùng máy vi tính, phân giải số liệu thành một hình ảnh, sau đó thông qua ánh sáng đa chiều, phóng hình ảnh này về phía Đường Khả Hinh. . . . . .

Đường Khả Hinh mới vừa xấu hổ đỏ mặt cúi đầu, tránh ánh mắt mọi người, lúc này mới chợt ngẩng đầu lên, đột nhiên nhìn thấy một con tinh tinh nhỏ ngồi ở bên trong màn hình thể, đột nhiên nhe răng duỗi móng, kêu to một tiếng nhào về phía mình, cô hoảng sợ ôm mặt oa một tiếng, né người kêu to: “Cứu mạng. . . . . . . . . . “

Cả đại sảnh náo nhiệt cười to một trận.

Lúc này Đường Khả Hinh mới thở dốc ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt buồn cười của mọi người, Tiêu Đồng cũng cười một tiếng, nhắc nhở cô nói: “Đây là hiệu ứng 3D, lợi dụng ánh sáng đa chiều phóng tới trước mặt của cô, thật ra giống như phim hoạt hình Anime.”

“À?” Đường Khả Hinh lại ngây ngốc kêu một tiếng.

Mọi người lại phì cười một trận.

Sa Sa ngồi ở phía trên, nhìn Đường Khả Hinh chắt lưỡi một tiếng, chế nhạo cô nói: “Ngu ngốc!”

Đường Khả Hinh cảm giác nóng mắt nhìn cô bé, cắn răng!

“Sa Sa. . . . .” Trang Hạo Nhiên bật cười nhìn Sa Sa, nói: “Không được mất lễ phép. . . . . .”


Sa Sa liền không thể làm gì khác hơn là chu mỏ, cúi đầu không lên tiếng.

Đường Khả Hinh mới vừa bị giật mình, thở phì phò, mới suy nghĩ mình chỉ kêu là một tiếng, tại sao lại tinh tinh liền nhào về phía mình, cô khẽ sững sờ, lại ý thức ngẩng đầu lên, cũng đã nhìn thấy lập trình viên máy vi tính đem tài liệu quang ảnh mới vừa cắt đưa cho Tưởng Văn Phong, cô nhíu chặt mày, lập tức liền biết anh trêu cợt mình, cô cắn răng nghiến lợi nắm chặt bút máy!

Lâm Tử Uy tiếp tục xoay người, ra lệnh cho lập trình viên máy vi tính, mở vòng phân giải ánh sáng, giải thích cho mọi người: “Khách sạn dưới nước chúng ta cũng giống như khách sạn trên mặt nước, phân chia phòng thương vụ, phòng đôi, phòng VIP, phòng bạch kim, thậm chí còn có ‘phòng tổng thống’, bên trong ‘phòng tổng thống’ có hồ bơi bong bóng, nó có thể lay động theo kiến trúc khách sạn dưới nước, dùng vách ngăn đặc biệt, mở rộng ra các nơi trong biển, giống như có thể ngao du cùng tất cả cá cảnh nhiệt đới đầy màu sắc. . . . . .”

Trong hình quả nhiên nhìn thấy hồ bơi trong ‘phòng tổng thống’ xa hoa, thủy tinh trong suốt dần dần mở rộng, bao phủ hồ bơi, sau đó theo nước bập bềnh, lúc này một con cá voi khổng lồ từ trong biển nhẹ nhàng bơi đến, vây quanh bong bóng khổng lồ này.

Mọi người nhìn thấy phải trợn mắt há hốc mồm, Đường Khả Hinh nhìn thấy cũng ngây người.

Lâm Tử Uy lại chỉ vào kết cấu bên trong khách sạn dưới nước, lại phân giải tất cả cửa sổ phòng khách trong suốt, phân loại San Hô đủ mọi màu sắc khác nhau, toàn bộ để cho công nhân trồng trọt, sau đó còn có thể phân công tất cả thợ lặn chuyên nghiệp trên thế giới xuống đáy biển lấy nhiều mẫu San Hô trở lại trồng trọt, sau đó bố trí cơ sở giải trí của khách sạn, bao gồm sòng bạc Macao tại khách sạn dưới nước, phòng ăn, phòng xì gà, nhà hàng hải sản đặc sắc nhất thế giới, viện bảo tàng, còn có sân khấu Hollywood có âm thanh và ánh sáng đáng kinh ngạch nhất, phòng hòa nhạc, sân khấu kịch trường, mỗi thời gian đều sẽ có siêu sao Thiên vương khác nhau vào ở biểu diễn, thậm chí còn có biểu diễn ảo thuật, cùng mỹ nhân ngư biểu diễn dưới nước, mà gần đây đã kiến nghị chính phủ phê duyệt bảo tàng nước, khách dùng danh nghĩa của mình trồng trọt San Hô, cùng chăn nuôi cá biển. . . . . .

Đường Khả Hinh càng xem càng kích động, rốt cuộc hiểu rõ, trên thế giới này, cũng không có chuyện gì là không thể hoàn thành, chỉ cần bạn dám tưởng tượng, cô thở dốc một hơi.

Trong quá trình trên, các lãnh đạo cấp cao tập trung tinh thần nghe, Lâm Tử Uy lại tiếp tục giải thích phân tích thiết kế bên trong khách sạn dưới nước, kể cả phòng hòa nhạc đẳng cấp, có thể so với nhà hát Vienna, xung quanh hiện trường, thể hiện rõ sự hào hoa bậc nhất thế giới!

Mọi người lật xem từng tờ từng tờ tài liệu theo thông tin giải thích, vừa nghe vừa căng thẳng nhìn, chúng thư ký nhanh chóng hoạt động ngón tay, ghi chép nội dung cấp trên của mình cần nhớ kĩ.

Cuối cùng đã tới cuộc họp thứ ba! ! Nội dung có liên quan đến bỏ phiếu và phương pháp lưu trữ rượu đỏ mới nhất thế giới.

Cửa chính nữa ầm ầm mở ra, một bộ phận lãnh đạo cấp cao đi ra ngoài, Laurence và Vitas chờ mọi người lại nghiêm túc đi tới, chúng thư ký lập tức đưa lên nội dung cuộc họp sau cho bọn họ, Đường Khả Hinh cũng chậm rãi đứng dậy, lấy thân phận của Bộ phận kinh doanh rượu, ngồi ở bên cạnh thầy giáo, mở nội dung tài liệu. . . . . .

Lâm Tử Uy với tư cách là người phát ngôn cho khách sạn, tiếp tục giải thích nội dung bỏ phiếu các hạng mục khác có liên quan khách sạn dưới nước, cuối cùng vì khách sạn giữ lại bảo tàng dưới nước hết sức quan trọng, bên trong một làn sóng gợn, xuất hiện một chai rượu vang sủi bọt tuyết lợi Pháp.

Đám người Vitas và Đường Khả Hinh cùng nhau ngẩng đầu lên, ngưng mặt nhìn chai rượu kia.

“Mọi người đều biết, mười năm trước Pierre Trudeau đã từng nói. . . . . .” Lâm Tử Uy lại dùng cây thước bạc chỉ một người đàn ông trong màn hình tinh thể lỏng, nói: “Ông ấy cho rằng biển so với bất kỳ một hầm chứa rượu dưới lòng đất nào đó đều ưu việt hơn, nhất là đối với rượu vang sủi bọt mà nói, nhiệt độ dưới đáy biển thích nghi bảo quản rượu nhất, bởi vì không có tia bức xạ ánh sáng. Dưới đáy biển, cho dù một chút không khí cũng không lọt vào chai được, không chỉ như thế, trọng lực dưới đáy biển cũng có thể giữ vững bọt khí ở bên trong. Cuối cùng, quan trọng nhất là, nước biển giống như máy rung, khẽ gõ chai rượu, có lợi cho cặn rượu ở trong chai lắc một vòng, như vậy hương vị sẽ càng thêm đậm đà, tươi ngon. Bởi vì sáng kiến này có thể thực hiện, làm cho ngành công nghiệp rượu vang thế giới có thêm truyền thuyết, bất quá chúng tôi đã thương lượng với chính phủ về tình trạng bảo vệ môi trường …, nhất là lĩnh vực hàng hải cho rằng chứa rượu đỏ dưới đáy biển sẽ bất lợi cho việc bảo vệ môi trường, cuối cùng chúng tôi đã trải qua hai năm thí nghiệm, chứa khoảng 300 chai rượu vang sủi bọt Pháp năm 2007 dưới đáy biển, chúng tôi muốn quan sát vùng biển trong nước ta có thể thích hợp bảo quản rượu dưới đáy biển hay không, vào một tháng trước, chúng tôi đã vớt lên rượu vang sủi bọt đã được bảo quản dưới đáy biển một năm, thông quan chuyên gia rượu đỏ nếm thử, phát hiện hương vị rượu tươi ngon, nhu hòa khác thường, mang theo mùi thơm trái cây khó nói rõ. . . . . . Chúng tôi cũng căn cứ báo cáo thử nghiệm, kiến nghị với chính phủ một lần nữa, gần đây mới vừa nhận được phê duyệt!”


Cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Đường Khả Hinh nghe xong cũng cảm thấy hưng phấn đưa hai tay ra, vỗ tay nở nụ cười.

“Thật ra. . . . . . Mọi người cũng không biết. . . . . .” Lâm Tử Uy mỉm cười nói với mọi người: “Nguyên thủy cây nho cũng là một loại thực vật sinh trưởng dưới đáy biển, trải qua hàng ngàn năm biến hóa, cuộc sống mới rời khỏi mặt biển, hôm nay quay trở lại lần nữa, cái này cũng chính là một vòng tuần hoàn thôi, nhưng tôi lại có lý do tin tưởng, những loại rượu đỏ và rượu vang sủi bọt này sẽ được tăng giá nhiều hơn.”

Lúc này, Trang Hạo Nhiên hơi ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn hai ông già Laurence và Vitas, nói: “Nghe nói, cũng không phải tất cả rượu đỏ trên thế giới cũng thích hợp bảo quản ở đáy biển, chuyện này làm phiền hai vị tiên sinh, bắt đầu từ hôm nay, phân tích tất cả loại rượu đỏ trên thế giới, sau đó chọn lựa số lượng lớn đưa vào chứa ở đáy biển. Điều này cũng thật sự có thể xem là thỉnh thoảng giải quyết vấn đề khó khăn không gian hầm chứa cho chúng ta.”

Laurence và Vitas khẽ gật đầu.

“Đường Khả Hinh. . . . . .” Trang Hạo Nhiên khẽ cúi xuống, nhìn trong nội dung tài liệu, gọi cô.

“Vâng . . . . .” Đường Khả Hinh lập tức đáp lời.

“Cô có lòng tin, cùng hai thầy giáo khám phá thế giới dưới đáy biển, đưa rượu đỏ thích hợp vào đáy biển bảo quản, bảo đảm tương lai chúng có thể toả ra hương vị tốt hơn vì chúng ta không?” Trang Hạo Nhiên hỏi.

Tưởng Thiên Lỗi cũng nhìn Đường Khả Hinh.

“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh không dám lên tiếng, chỉ nghĩ rằng điều này không phải là vấn đề thí nghiệm rượu đỏ mà là bảo quản chính thức, không phải hơn ngàn chai, mà là hơn triệu chai, thậm chí nhiều hơn, một quyết định, cô có thể sẽ phá vỡ một số lượng rượu thật lớn. . . . . . Cô có chút sững sờ.

Vitas quay đầu nhìn học trò.

Trang Hạo Nhiên hơi ngẩng đầu lên, nhìn cô gái này, hai mắt khẽ lóe lên một chút ánh sáng sắc bén.

Lưu ý mấy chương về sau tôi có điều chỉnh một chút để tránh sau này beta lại mệt hơn (Bộ Rượu = Bộ phận kinh doanh rượu; xưng hô giữa ĐKH và NT = chị, em).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận