Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng nhìn Đường Khả Hinh, hai mắt lộ ra âm lãnh và đáng sợ như thần chết, chậm rãi mở miệng: “Hôm nay cô không cần làm việc? Chạy tới Hoàn Cầu làm gì?”

Đường Khả Hinh căng thẳng trên trán đổ mồ hôi, sau lưng nhanh chóng tê dại, hai mắt xốc xếch lóe lên, không nói ra lời.

Nhã Tuệ cũng đứng ở một bên, hoảng sợ đến không dám thở mạnh.

“Hỏi cô đấy!” Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng nhìn Đường Khả Hinh, chậm rãi mở miệng.

“À. . . . . .” Ánh mắt Đường Khả Hinh xoay chuyển, trái tim giống như vỡ ra, thấp thỏm nói: “Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi có một chút chuyện, tới Hoàn Cầu. . . . . .”

“Chuyện gì?” Tưởng Vĩ Quốc vẫn lạnh lùng hỏi.

Ánh mắt của Đường Khả Hinh mãnh liệt lóe lên một cái, mới lấy can đảm nói: “Tới. . . . . . Tới đây. . . . . . gặp Thầy giáo, thuận tiện lấy rượu mẫu.”

Nhắc tới rượu. . . . . .

Tưởng Vĩ Quốc chậm rãi cúi đầu, nhìn chai rượu đỏ trên mặt đất, giống như có chút quen thuộc, nhưng bởi vì nhãn chai rượu quay ngược lại với mình, chỉ chăm chú nhìn kỹ.

Đường Khả Hinh lập tức chạy tới, vừa muốn ngồi xổm xuống nhặt chai rượu đỏ lên. . . . . .

Tưởng Vĩ Quốc đã chậm rãi khom người xuống, vươn tay nhặt chai rượu đỏ lên, chậm rãi xoay nhãn chai rượu xem. . . . . .


Trái tim Nhã Tuệ giống như bị người nện một quyền vào trên ngực, mặt lập tức trắng bệch.

Đường Khả Hinh giống như bị hoa mắt, hoảng sợ đến trên trán đổ mồ hôi lạnh.

“Vĩ Quốc?” Lúc này Trang Tĩnh Vũ cũng dẫn lãnh đạo cấp cao Hoàn Á, mỉm cười đi ra đại sảnh. . . . . .

Tưởng Vĩ Quốc nắm rượu đỏ, quay mặt sang lạnh lùng nhìn Trang Tĩnh Vũ, nói: “Sao ông cũng xuống?”

“Đến Hoàn Á chạy một vòng, có một cuộc họp.” Trang Tĩnh Vũ nở nụ cười, nói dứt lời, lại nhìn Đường Khả Hinh đang đứng ở một bên, căng thẳng đến sắc mặt tái nhợt đổ mồ hôi, hơi nghi ngờ hỏi: “Khả Hinh? Con làm sao vậy?”

Đường Khả Hinh lập tức nhìn chằm chằm Trang Tĩnh Vũ, căng thẳng đến trái tim cũng muốn nhảy đến cổ họng, nhưng vẫn cố gắng đè nén, miễn cưỡng cười nói: “Không có. . . . . . Không có việc gì. . . . . . Chỉ cảm thấy đầu hơi choáng váng, có thể mới vừa rồi lúc con thử rượu hơi nhiều.”

“Cẩn thận thân thể . . . . . . Hôm nào chú sẽ chuẩn bị thức ăn cho con.” Trang Tĩnh Vũ nhìn Đường Khả Hinh nở nụ cười nói.

“À. . . . . . Vâng . . . . .” Đường Khả Hinh chỉ đành phải miễn cưỡng cười, liếc mắt nhìn chai rượu Tưởng Vĩ Quốc đang cầm trong tay, hoảng sợ . . . . . .

“Tại sao hôm nay không đi thăm Thiên Lỗi.” Tưởng Vĩ Quốc nhìn Đường Khả Hinh, nhàn nhạt hỏi.

Đường Khả Hinh sững sờ, ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Vĩ Quốc.

Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng nhìn Đường Khả Hinh, mặc dù vô cùng không thích cô gái trước mặt, nhưng cô là cô gái mà con trai thích, trải qua chuyện sống chết của con trai, rất nhiều việc cũng đã nhận ra một chút, ít nhất Tuyết Nhi là đứa bé có trái tim nhạy cảm với mọi việc cũng thích cô. . . . . . Liền chậm rãi nói: “Có thời gian đi thăm nó đi, lúc không có chuyện gì làm, nó đều ở ngay trước mặt những người làm cha mẹ chúng tôi nhớ tới ngươi. Có thể tính tình của dì có chút không tốt, nhưng người thì không có gì, cô phải thông cảm, bà ấy là một người mẹ, lúc con cái xảy ra chuyện như vậy, bà ấy có cử chỉ kích động, cô tha thứ cho bà ấy.”


Đường Khả Hinh không thể tin nổi ngẩng đầu lên, nhìn Tưởng Vĩ Quốc.

“Tôi vẫn luôn không thích cô, không phải bởi vì cô là con cái nhà bình thường, có thể tôi cảm thấy khí chất trên người cô không xứng với con trai của tôi, nhưng con trai tôi thích, chúng tôi cũng không có biện pháp. Có thời gian đến nhà của chúng tôi ăn một bữa cơm.” Tưởng Vĩ Quốc nói xong, liền chậm rãi đưa chai rượu đỏ trong tay giao cho Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh sững sờ nhìn Tưởng Vĩ Quốc, ngơ ngác nhận lấy chai rượu đỏ.

Tưởng Vĩ Quốc chăm chú nhìn Đường Khả Hinh, chậm rãi nghiêm nghị nói: “Tôi không giống người khác, nếu như tôi có yêu cầu cao đối với một người, tôi sẽ vô cùng nghiêm khắc, cô yêu rượu đỏ như vậy, nếu có một ngày, cô thật có thể giành được giải vô địch, tất nhiên phải đến nhà họ Tưởng chúng tôi, điều này, tôi cũng yên tâm đối với cô. Bởi vì tôi nhìn ra được, cô là có một đứa bé có đức tin và trung thành, hiểu ý nghĩa của một chai rượu đỏ, nó không chỉ có thuộc về khách, mà còn là tình cảm của thợ nấu rượu, có lúc, truyền thừa là một chuyện nghiêm túc, tôi tin tưởng, liên quan với rượu đỏ, liên quan với tất cả mọi thứ, tất nhiên cô sẽ cẩn thận phổ biến. Đây là điều duy nhất tôi đánh giá cao về cô. Cũng là điều tôi cảm thấy con trai của tôi thật tinh mắt. Chỉ mong cô có thể giữ vững nhân cách tốt đẹp này, cố gắng đi về phía trước.”

Ánh mắt Đường Khả Hinh chợt lóe, trong đầu lại xẹt qua hơn ba năm trước, trong một đêm tối tăm, anh nặng nề nghiêm túc, lộ ra một loại sinh mạng mênh mông và tuyệt vọng nói: “Tôi mới vừa nghe cô đọc tên rượu đỏ, tôi biết cô là người yêu rượu! Thời gian đã không kịp nữa rồi, rất có thể tôi sẽ gặp bất trắc! Trên người của tôi có một thứ rất quý trọng, làm phiền cô mang nó đến Khách sạn Á Châu, giao vào trong tay Chủ tịch Tưởng, nhớ kỹ! ! Không được qua tay người khác! Người thân cũng không được! Ông ấy nhất định sẽ đền đáp cho cô ! Tôi thề! Đây là lần đặt cược cuối cùng trong cuộc đời tôi! Làm ơn !

“Vĩ Quốc. . . . . .” Trang Tĩnh Vũ nhìn Tưởng Vĩ Quốc, mỉm cười nói: “Hôm nay xem ra tâm trạng tốt hả.”

“Mỗi ngày tâm trạng của tôi cũng không tệ, chỉ là tôi không muốn bởi vì một chút chuyện tình cảm của mấy đứa nhỏ, khiến dòng họ hai bên làm cho nước sôi lửa bỏng như vậy, giống như chúng ta phải đánh nhau chết sống, mới cam lòng. Hơn 3 triệu nhân viên của Tập đoàn Hoàn Cầu chúng ta do hai đứa bé này làm chủ, nếu như có chuyện gì, làm sao không phụ lòng liệt tổ liệt tông, cho dù chúng ta xuống suối vàng cũng không trả được món nợ này!” Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng nhìn Đường Khả Hinh chăm chú, giống như muốn cảnh cáo cô, mới nhàn nhạt đi ra ngoài.

Trang Tĩnh Vũ mỉm cười nhìn Tưởng Vĩ Quốc xoay người đi khỏi, mới đi tới gần Đường Khả Hinh, nói: “Khả Hinh, con đừng trách bác Tưởng, người cả nhà bọn họ đều là miệng cứng lòng mềm, tuy lời nói có một chút quá mức, nhưng con cẩn thận lắng nghe, đều là tình cảm. Phải tin tưởng bọn họ. . . . . .”

Đường Khả Hinh ôm chặt chai rượu đỏ trong ngực, cũng không nhúc nhích.

Nhã Tuệ cũng lo lắng nhìn Đường Khả Hinh, gấp gáp suy nghĩ, rốt cuộc cô muốn làm gì?


Trang Tĩnh Vũ nhìn vẻ mặt Đường Khả Hinh như thế, đang ngạc nhiên, liền không nhịn được cúi đầu nhìn chai rượu đỏ cô ôm trong ngực. . . . . .

Đường Khả Hinh lập tức ôm chặt nó vào trong ngực, hai mắt lóe lên mãnh liệt.

“Khả Hinh. . . . . .” Trang Tĩnh Vũ lại nhàn nhạt nhìn cô, quan tâm hỏi.

“Không có việc gì. . . . . .” Đường Khả Hinh sâu kín nói.

Trang Tĩnh Vũ vẫn hơi nghi ngờ nhìn xuống cô một cái, cười cười, nói: “Có thời gian, trò chuyện với chú một chút, chú đi trước. . . . . .”

Nhã Tuệ ngây ngốc đứng tại chỗ, cảm giác Trang Tĩnh Vũ cùng với đám lãnh đạo cấp cao đã đi xuống, sải bước đi ra đại sảnh Hoàn Cầu, cô bất đắc dĩ nhìn Đường Khả Hinh, thở dốc một hơi. . . . . .

Buổi chiều! ! Đường phố náo nhiệt, người xe đông đúc!

Trong một tiệm mì, mùi thơm chua cay đang bay, khách lại không nhiều.

Nhã Tuệ bất đắc dĩ ngồi ở bên bàn ăn, nhìn Đường Khả Hinh ở đối diện. . . . . .

Đường Khả Hinh không để ý tới Nhã Tuệ, vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên cầm đũa, gắp từng sợi mì lớn trước mặt, nhét vào miệng, nhai ngồm ngoàm. . . . . .

“Tôi nói. . . . . . Cô đang làm gì vậy ?” Nhã Tuệ không hiểu ngẩng đầu nhìn Đường Khả Hinh, đau lòng nói: “Rõ ràng hoàn cảnh nguy hiểm lúc nảy cũng đã qua, Chủ tịch Trang đang ở trước mặt của chúng ta, chúng ta sắp đạt được mục đích, tại sao cô. . . . . . Lại đột nhiên lâm trận lùi bước?”

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn Nhã Tuệ, há miệng nhai, hơi cười khổ nói: “Chị cảm thấy em bị lời nói của Chủ tịch Tưởng làm cảm động, cho nên không muốn đưa chai rượu đỏ này cho nhà họ Trang?”


Nhã Tuệ nhìn cô không lên tiếng.

“Chính xác hơi bị cảm động rồi. . . . . .” Đường Khả Hinh cầm đôi đũa, cúi đầu ăn từng ngụm từng ngụm mì, mới sâu kín nói: “Khó được một người lạnh lùng, vì con trai cúi thấp gập người cầu cạnh em tới cùng.”

“Vậy cô nghĩ như thế nào?” Nhã Tuệ không hiểu hỏi cô.

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn Nhã Tuệ mỉm cười nói: “Em không nghĩ gì cả.”

“Vậy tại sao không đưa rượu đỏ cho Chủ tịch Trang! ! ?” Nhã Tuệ cũng sốt ruột muốn chết, cao giọng nói.

Đường Khả Hinh im lặng một lúc, mới sâu kín nói: “Chị chưa từng một lần trải qua đêm hôm đó, thì mãi mãi không thể hiểu cảm nhận của em. Ở trong bóng tối, anh ấy đột nhiên mạnh mẽ nắm chặt cánh tay của em, kéo em vào phòng bếp, đè chặt em, khi đó, em rất sợ, nhưng ở trong bóng tối em nhìn thấy ánh mắt của anh ấy rất sắc bén, lóe lên, rất kiên định. . . . . . Cho tới bây giờ em cũng chưa từng nhìn thấy ánh mắt như vậy. . . . . . Sau đó anh ấy nói với em, anh biết em là người yêu rượu. . . . . . Anh ấy dùng sinh mạng của mình đánh cuộc một lần cuối cùng, em có thể không giữ lời hứa này hay sao. . . . . .”

Nhã Tuệ im lặng nhìn cô.

Hai mắt Đường Khả Hinh ngân ngấn nước mắt, nhìn Nhã Tuệ, nói: “Cha đã từng nói, một người lớn lên, là từ khi bắt đầu cam kết. Chúng ta phải tuyệt vọng như thế nào mới đem một chai rượu đỏ cực kỳ quan trọng, phó thác cho một người không quen biết? Hoàn toàn không có qua lại, khi đó, em tin anh ấy đang nhờ cậy không phải là em, mà là thượng đế. . . . . . Nghe nói rượu đỏ là máu của thượng đế, cho nên người phương tây đối với rượu đỏ luôn có cảm giác như biết ơn, bởi vì đó là thượng đế ban cho. Anh ấy nhất định là một người tốt, cho nên. . . . . . Mới có thể trong một khoảnh khắc tin tưởng Thượng Đế chấp nhận giúp anh ấy. . . . . . Anh nhất định là một người tốt. . . . . .”

Nhã Tuệ đau lòng nhìn cô.

“Em vĩnh viễn cũng không có cách nào quên, sau khi anh ấy giao chai rượu đỏ cho em, hôn lên môi của em thì nước mắt từ khóe mắt anh ấy chảy xuống, đó là nước mắt khổ sở và hy vọng, đó là nước mắt đã hòa vào trong sinh mạng của em, nụ hôn kia giữ lại hơi ấm ở môi của em, cả đời cũng sẽ không quên. . . . . .” Đường Khả Hinh nặng nề nhìn bạn thân, sâu kín nói: “Chính mắt em nhìn thấy anh ấy ngã vào trong vũng máu, lúc ấy, trong thân thể của em luân chuyển dòng máu của anh ấy. . . . . . Có lẽ đây thật là ý chỉ của thượng đế, trên thế giới này có hàng ngàn hàng vạn con hẻm nhỏ, nhưng anh ấy lại gặp em ở chổ đó. . . . . . Có lẽ đây là sự an bài của vận mạng. Nếu em phá vỡ lời hứa này, trong tương lai em làm thế nào thuyết phục mình trải qua con đường đời? Bởi vì phản bội anh ấy chính là phản bội bản thân mình . . . . . Em sẽ không phản bội anh ấy, em không muốn phản bội anh ấy. . . . . . Có thể lúc này, anh ấy đang ở trên trời, lo lắng đau lòng nhìn em . . . . . Nhưng em . . . . . Muốn cho anh ấy yên tâm. . . . . . Em không thể vì tình cảm của mình, và đòi lẽ phải cho cha mà hủy bỏ lời hứa của người đã từng dùng tánh mạng giao cho em. . . . . . Em không thể. . . . . .”

“Vậy. . . . . . Cô làm thế nào?” Nhã Tuệ quan tâm bạn thân.

Đường Khả Hinh nặng nề nhìn bạn thân, đột nhiên mỉm cười, nói: “Sẽ có cách! Đây là con đường của em, em không muốn hủy bỏ lời hứa với người khác, thành toàn cho chính mình, em không muốn như vậy! Em sẽ có cách! ! Nhất định sẽ có!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận