Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Mưa to, tất cả xung quanh đều là âm thanh rào rào.

Đường Khả Hinh đón mưa, bước nhanh đi ra xe, nhanh chóng đi vào đại sảnh khách sạn, đi lên cầu thang xoắn ốc lầu hai, nhìn thấy trợ lý quản lý bộ phận tổ chức tiệc từ lầu hai đi xuống lầu, cô lo lắng hỏi: “Quản lý các người đâu?”

Trợ lý dừng ở bên cạnh cầu thang, nhìn Đường Khả Hinh nói: “Đang trong phòng làm việc.”

Đường Khả Hinh suy nghĩ một chút, lập tức bước nhanh đi lên trên, gấp gáp đi qua hành lang thật dài, quẹo trái, đẩy cửa chính phòng làm việc bộ phận tổ chức tiệc, căng thẳng gọi: “Nhã Tuệ!”

Nhã Tuệ lập tức căng thẳng ngẩng đầu lên, nhìn Đường Khả Hinh, vẻ mặt bất đắc dĩ.

“Bộ phận tổ chức tiệc không bố trí được ngày là có chuyện gì?” Đường Khả Hinh lo lắng nhìn Nhã Tuệ, hỏi.

Vẻ mặt Nhã Tuệ bất đắc dĩ nhìn Đường Khả Hinh, sâu kín nói: “Tôi cũng ngạc nhiên chuyện ngày hôm nay, sau đó tôi phái người đi hỏi thăm một chút, là Tào Ngọc Tinh giở trò quỷ.”

“À?” Đường Khả Hinh không thể tin nổi nhìn cô, nói: “Tào Ngọc Tinh?”

Nhã Tuệ gật đầu một cái, nhẹ nhàng đóng tài liệu trước bàn, hơi phiền não nói: “Kể từ sau khi tôi làm quản lý bộ phận tổ chức tiệc, cô ấy vẫn không phục, cho dù bị phái đến làm việc bên Câu lạc bộ, vẫn tức giận bất bình, nói xấu tôi khắp nơi, tôi cũng nhắm một con mắt, mở một con mắt, mấy ngày nay chắc cô ấy biết cô chủ trì bữa tiệc thử rượu lớn như vậy, cô ấy ôm hận trong lòng, dùng tất cả mối quan hệ của cô ấy với Giám đốc tiếp thị cùng nhau tiếp nhận hoạt động tiệc tối từ thiện to lớn này cho khách sạn, cô phải biết, so với việc cho Phòng kinh doanh rượu mượn địa điểm, bữa tiệc tối từ thiện này, Khách sạn Á Châu thu được thành quả, sẽ ghi công lao và thành tích cho Giám đốc, đương nhiên ông ấy sẽ chọn tiệc tối từ thiện.”

“Thế nhưng tiệc thử rượu không suy nghĩ vì tương lai sự nghiệp rượu đỏ của tập đoàn chúng ta sao?” Đường Khả Hinh kinh ngạc hỏi.

“Cô cũng nói là vì suy nghĩ cho cả tập đoàn. . . . . .” Nhã Tuệ bất đắc dĩ nhìn Đường Khả Hinh, cười khổ nói: “Giám đốc chúng tôi rất khéo đưa đẩy, báo cáo vấn đề, xử lý chuyện càng chặt chẽ, Tổng Giám đốc luôn đánh giá cao ông ấy, nếu như quá nghiêng về Phòng kinh doanh rượu, sẽ làm cho những bộ phận khác bất mãn.”

Đường Khả Hinh đột nhiên cảm thấy tức giận đứng ở một bên, buồn rầu nói không ra lời.

“Hiện tại chỉ có một biện pháp giải quyết. . . . . .” Nhã Tuệ nhìn Đường Khả Hinh, cười khổ nói.

“Biện pháp gì?” Đường Khả Hinh nhìn bạn thân, ánh mắt sáng lên.

“Cô nói một tiếng với hai vị Tổng Giám đốc thân nhất . . . .” Nhã Tuệ bật cười nói: “Như vậy bảo đảm rất nhiều chuyện đều có thể giải quyết.”

Đường Khả Hinh cắn chặt răng xoay mặt, nhìn tới trước một chút, cau mày thật chặt, bất đắc dĩ nói: “Nếu như có chuyện gì em cũng đi tìm người khác, tương lai chuyện của em, làm sao có thể làm một mình?”

Nhã Tuệ im lặng nhìn cô.

Đường Khả Hinh đột nhiên cảm thấy mệt mỏi tựa vào trước bàn làm việc, suy nghĩ chuyện này nên làm thế nào, tại sao lại không có một chuyện nào thuận lợi vậy? Nếu như báo cáo chuyện này cho Thầy giáo, theo tính khí của thầy giáo, Phòng kinh doanh rượu và Khách sạn Á Châu nhất định có tranh cãi một trận. . . . . . Cô lại cảm thấy phiền não, mới vừa cúi đầu thở dài, ánh mắt không khỏi sáng lên, trong đầu lập tức bình tĩnh nói: “Còn có một người có thể đến giúp em.”

Nhã Tuệ cũng lập tức ngẩng đầu lên, nhìn cô hỏi: “Người nào?”

Đường Khả Hinh suy nghĩ một lúc, lập tức nhắc cổ tay, nhìn thời gian, vội cầm điện thoại trước bàn làm việc, nhanh chóng nhấn số điện thoại, sắc mặt nghiêm túc chờ đợi điện thoại tiếp thông. . . . . .

“A lô ?” Một giọng nói trầm thấp vang lên.

Đường Khả Hinh lập tức đứng thẳng người, khuôn mặt lộ ra nụ cười dịu dàng nói: “Tô Thụy Kỳ, có chuyện em muốn nhờ anh giúp đỡ, hiện tại em rất muốn gặp một người.”

“. . . . . . . . . .” Đối phương vẫn chờ đợi.

Mưa lạnh vẫn tiếp tục rơi xuống.

Một chiếc tắc xi màu đỏ thẫm, dừng ở trước nhà giam, Đường Khả Hinh nhanh chóng chống cây dù, trong ánh hoàng hôn cuối cùng của ngày, đi vào nhà giam.

Cánh cửa sắt ầm ầm mở ra.

Sắc mặt Đường Chí Long tiều tụy lo âu ngẩng đầu lên. . . . . .

“Cha!” Đường Khả Hinh nhìn thấy cha, trên mặt cô lập tức lộ ra nụ cười kích động đi tới, ngồi ở bên bàn phía đối diện, vươn tay nắm chặt bàn tay tràn đầy vết chai của ông, đau lòng hỏi: “Gần đây có khỏe không?”

Đường Chí Long quan sát bộ dáng con gái rất kích động, nhưng sắc mặt ửng hồng, hai mắt sáng ngời, trong lòng cũng yên lòng một chút, mỉm cười gật gật đầu, nói: “Khỏe, khỏe, không có việc gì, con không cần lo lắng. . . . . . hôm nay con gấp gáp đến tìm cha, có chuyện gì?”

Đường Khả Hinh khẽ chớp mắt, nhìn nét mặt cha quan tâm như vậy, cô có chút đau lòng, nhưng vẫn hít sâu một hơi, bất đắc dĩ nói: “Cha, con thật sự rất vô dụng, gần đây Thầy giáo giao cho con một công việc rất quan trọng, nhưng con mới bắt tay làm ngày thứ nhất, đã xảy ra chuyện. . . . .”

Đường Chí Long nghe vậy, hơi sửng sốt nhìn Đường Khả Hinh, hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Thầy giáo của con giao cho con công việc gì?”

Đường Khả Hinh có chút đau lòng nhìn cha nói: “Con vốn muốn làm việc thật tốt, mới không phụ kỳ vọng của cha, nhưng Thầy giáo mới vừa giao cho con phụ trách tổ chức tiệc thử rượu đẳng cấp giới thế giới, nhưng con mới tiếp nhận ngày thứ nhất, liền bị Giám đốc khách sạn giành địa điểm, lúc họp, quản lý phòng kinh doanh rượu lại làm khó con, giống như cảm thấy con là một nhân viên nhỏ bé không có tư cách làm Giám sát viên, ngồi ở chỗ đó, mới mấy ngày, con muốn sắp xếp một địa điểm, nếm thử hơn 300 loại rượu, không có một chuyện nào được thuận lợi . . . . . . Làm thế nào đây? Trong lòng của con có chút lo sợ, sợ làm không được sẽ khiến cho cha và thầy giáo thất vọng. . . . . .”

Đường Chí Long nghe nói như vậy, khuôn mặt đột nhiên lộ ra nụ cười cơ trí, rất hiền hòa nhìn con gái nói: “Cho nên, bây giờ con tới tìm cha?”

Đường Khả Hinh có chút ngượng ngùng cúi đầu cười, nói: “Cha đã từng là cựu thành viên của khách sạn, con nghĩ chuyện như vậy cha sẽ có kinh nghiệm hơn phải không? Con muốn học hỏi kinh nghiệm của cha, con thật sự không muốn lúc mình làm việc, phải thỉnh cầu một số người giúp đỡ cho mình.”

Đường Chí Long nghe lời này, khuôn mặt lộ ra an ủi gật đầu, nói: “Khả Hinh đã trưởng thành, biết chịu trách nhiệm rồi.”

Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên, nhìn cha có chút vội vàng hỏi: “Vậy cha có thể cho con một chút ý kiến không?”

Đường Chí Long nở nụ cười, hai mắt lộ ra ánh sáng bị che giấu đã lâu, chậm rãi nói: “Con phải nhớ, người sống trong một quần thể xã hội, mỗi một việc làm của con đều có có quan hệ chặt chẽ với đối tác của con, nhưng cho dù hợp tác như thế nào, muốn đối phương hỗ trợ cho con, thậm chí mở ra cho con một con đường, trước hết con phải hiểu được tám chữ!”

Đường Khả Hinh im lặng căng thẳng nhìn cha.

“Lợi ích chung đi đôi uy hiếp chung!” Đường Chí Long trầm giọng nói ra tám chữ này.

Ánh mắt của Đường Khả Hinh sáng lên.

Đường Chí Long lại tỉ mỉ giải thích cho con gái: “Người sống ở trên đời này, đều hướng về lợi ích của bản thân, để phát triển chính mình, nhưng phải thông qua hỗ trợ của người khác mới có thể chính thức đạt được thành công, cho nên lúc con muốn tiến hành hợp tác với người khác, phải nghĩ đến lợi ích của hai bên, mà không phải chỉ có riêng mình thu hoạch! Khí thể lộ ra từ bản thân của con sẽ nói cho đối phương biết điều này. Đồng thời, con phải hiểu được, ở trong thế giới kinh doanh, có quá nhiều người bị mù quáng vì chữ lợi, cho nên con phải biết ngăn cản bọn họ, không để cho bọn họ vượt qua lợi ích, vượt qua ranh giới cuối cùng của con!”

“Vậy con phải làm thế nào, mới có thể ngăn cản được bọn họ?” Đường Khả Hinh lại căng thẳng hỏi cha.

Đường Chí Long chậm rãi mỉm cười, nói: “Lúc còn nhỏ con có chơi xích đu chứ?”

Đường Khả Hinh gật đầu.

“Khi con trì xuống, đối phương sẽ nhếch lên, vậy con sẽ phải ra một chút sức lực, mới có thể đè đối phương đi xuống! Khi con đi lên, không được buông thả toàn bộ sức nặng của mình, để cho đối phương có cơ hội ngồi.” Đường Chí Long mỉm cười nói: “Tìm đúng điểm tựa hỗ trợ lẫn nhau, điểm chính là thủ đoạn hạn chế bọn họ.”

“Điểm tựa?” Đường Khả Hinh cau mày nghe xong, suy nghĩ đến điểm tựa.

“Không biết?” Đường Chí Long cười hiền nhìn con gái.

Đường Khả Hinh lắc đầu một cái.

“Chính là tập đoàn Hoàn Cầu.” Đường Chí Long chậm mỉm cười nói ra những lời này.

Đường Khả Hinh lập tức bình tĩnh nhìn cha.

“Nếu muốn thành công thì phải biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, mặc kệ đối thủ của con là ai, đều phải tìm hiểu rõ bọn họ, nắm được xương sườn mềm và khuyết điểm của bọn họ, sau đó giống như con cua, dùng sợi dây buộc chặt càng của nó, đâm thẳng từ mắt xuống bụng! !” Đường Chí Long lại tiếp tục chỉ dạy con gái: “Con phải hiểu rằng, khi con khống chế hoàn cảnh, thời gian càng ngắn, con càng phải tập trung tinh thần ra một kích phải trúng. Người chính thức thành công, phải biết dùng người, mặc kệ là người của mình hay kẻ địch, đều phải ngọt ngào tự nhiên, lợi dụng thủ đoạn của bọn họ, ngăn cản và khống chế bọn họ. Ở trên thương trường, không có mãi mãi là bạn bè, cũng không có mãi mãi là đối thủ, đầu tiên bản thân con phải hiểu được nguyên tắc không thỏa hiệp, như vậy người khác mới có thể kính trọng con, sợ con! ! Có lúc, cắn chặt răng, bảo vệ chặt ranh giới cuối cùng của mình, đây là điểm mấu chốt nhất để con bước về phía thành công !”

Trong lòng Đường Khả Hinh sôi trào, lắng nghe.

Đường Chí Long lại mỉm cười nhìn con gái nói: “Hiện tại cha truyền lại cho con một thứ.”

Đường Khả Hinh lập tức nhìn cha, căng thẳng hỏi: “Cái gì?”

“Đưa ra yêu cầu!” Đường Chí Long cười nói.

“À?” Đường Khả Hinh cau mày, cảm thấy điều này căn bản không phải truyền lại một thứ gì đó, cái này căn bản không có gì cả.

Đường Chí Long mỉm cười nói: “Viện Tâm lý học California Mĩ, đã từng làm một nghiên cứu, để cho một người ngồi xe điện ngầm, dưới tình huống họ không đưa bất kỳ lý do gì, để cho người khác nhường chỗ ngồi cho anh ta, tỉ lệ nhường chỗ ngồi là 23%. Mà người có thẻ nhường chỗ ngồi trên xe điện ngầm, tỉ lệ nhường chỗ ngồi là 8%!”

Đầu óc Đường Khả Hinh chấn động, chợt nhớ lại lúc ở Cambridge, Trang Tĩnh Vũ từng nói: “Thế giới này tin tức càng ngày càng phát triển, khoảng cách giữa người và người càng ngày càng nhỏ, chúng ta ở thời đại tốt nhất, phải thể hiện bản thân mình thích hợp, giới thiệu về mình, thậm chí biết lợi dụng thời cơ, đưa ra yêu cầu với thời đại này! Cô đột nhiên trở nên kích động nở nụ cười nhìn cha. . . . . .

Đường Chí Long an ủi nhìn con gái nói: “Đi đi, cố lên. . . . .”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui