Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Bên trong phòng họp!

Trang Hạo Nhiên ngồi ở vị trí Tổng Giám đốc, giống như chăm chú nghe báo cáo bằng tiếng anh, hai mắt lóe ra dịu dàng, nhớ tới mới vừa ôm lấy Đường Khả Hinh đặt ở trên bàn làm việc, vừa hôn lên môi của cô, vừa giật quần dài bó sát người cô, lộ ra quần lót khêu gợi, che giấu giữa hai chân thật là mê người, anh im lặng không lên tiếng quay đầu, cố gắng bình tĩnh suy nghĩ, mình cúi người xuống mút dịch ướt át giữa hai chân, cô gái trước mặt ngồi thẳng người dậy, bộ ngực lộ ra. . . . . .

Ngón tay anh trượt nhẹ bên môi, nhớ tới kéo quần lót của cô xuống, hôn lên môi của cô, ngón tay lại dò vào bên trong ướt át, như sóng tuôn ra. . . . . . Mặc dù thật tiếc nuối không nghe được tiếng cô thở gấp của, thế nhưng loại cảm giác sôi trào khiến người ta ngọt ngào, hạnh phúc.

“Sorry!” Trang Hạo Nhiên lập tức xin lỗi cắt đứt cuộc họp, nhìn mọi người.

Mọi người cùng lãnh đạo cấp cao người Anh trong màn hình, nghi ngờ nhìn anh.

“Chuyện gì vậy?” Bọn Lâm Sở Nhai cũng kinh ngạc nhìn Trang Hạo Nhiên.

“Xin lỗi, tạm thời dừng cuộc họp mấy phút!” Trang Hạo Nhiên đột nhiên đứng dậy, vừa đi ra ngoài, vừa móc điện thoại di động màn hình lớn màu trắng, ngón tay nhấn phím tắt một cái, gọi mã số đối phương, lập tức lo lắng đi về phía kia đầu hành lang, đứng ở phía trước cửa sổ, vội vàng nghe điện thoại đổ chuông.

Sảnh tiệc.
Đường Khả Hinh tựa vào trên mặt tường sảnh tiệc, giống như đang nhìn hình ảnh vườn nho phông màn phía trước, lại không khỏi nhớ tới Trang Hạo Nhiên đặt mình ở trước bàn làm việc của anh, đè ép mình, hôn lên môi đỏ mọng của mình, mùi vị đầu lưỡi của anh giống như vẫn còn tê dại ở đầu lưỡi của mình, thích nhất anh ôm chặt mình, thở dốc, khí nóng mãnh liệt nhào về phía mình, giống như rượu mạnh. . . . . .

Ánh mắt cô không tự chủ xoay tròn, duỗi ngón tay sờ nhẹ bên môi, cảm xúc bánh trướng khó hiểu, nhớ lại mình nằm ở trước bàn làm việc, anh bá đạo gạt quần dài bó sát người của mình, lập tức kéo xuống giống như xé rách, tiến vào mút cũng làm cho người ta say mê, mặt của cô lập tức đỏ bừng, cảm giác mình lại suy nghĩ miên man. . . . . .

“Khả Hinh?” Nhã Tuệ ngạc nhiên cầm tài liệu, đi tới nhìn cả khuôn mặt Đường Khả Hinh đỏ bừng, có chút lo lắng hỏi: “Không có sao chứ?”

“À?” Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên nhìn Nhã Tuệ, vội vã lau mồ hôi trên trán, thở nhẹ một hơi, miễn cưỡng cười nói: “Không có việc gì. . . . . . Không có việc gì. . . . . . Em đang suy nghĩ một chút chuyện tiệc thử rượu. À, em muốn uống một ly nước lạnh.”

“Ồ” Nhã Tuệ đứng ở bên cạnh máy đun nước, nở nụ cười rót cho cô một ly nước lạnh.

Đường Khả Hinh nhanh chóng nhận lấy, uống vào ừng ực ừng ực, trong đầu lập tức nhớ tới Trang Hạo Nhiên cắn mạnh trước ngực của mình, hôn mạnh xuống, trái tim của cô lại đập thình thịch.

Lúc này Điện thoại di động vang lên.

Đường Khả Hinh lấy điện thoại di động ra, thấy Trang Hạo Nhiên gọi tới, trái tim của cô lại nhảy loạn, nói với Nhã Tuệ một câu đi ra ngoài nhận điện thoại, liền trực tiếp đi ra sảnh tiệc, dọc theo hành lang thật dài, đi tới đầu kia, tim đập mạnh thở hổn hển, mới nhận máy, đáp: “Alô?”

Trang Hạo Nhiên nghe được giọng nói của Đường Khả Hinh, trên mặt không nhịn được nở nụ cười ngọt ngào, hỏi: “Đang làm gì vậy?”

Đường Khả Hinh im lặng một lúc lâu, chỉ đành phải nói: “Đang bận . . . . . .”

“Nhớ em. . . . . .” Trang Hạo Nhiên cúi xuống cười nói.

“Không phải anh đang họp sao?” Đường Khả Hinh ngạc nhiên hỏi.

“Cắt ngang. . . . . . Bởi vì quá nhớ em. . . . . .” Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói.

Đường Khả Hinh đột nhiên ngẩn ra, trái tim rất không dễ dàng chống đỡ, lại bị mạnh mẽ đẩy ngã, cô im lặng không lên tiếng, chỉ cúi đầu. . . . . .

“Nhớ anh không?” Trang Hạo Nhiên lại cười hỏi.

“Không nhớ. . . . . .” Đường Khả Hinh nói xong, trong giọng nói, dịu dàng, làm nũng, thẹn thùng.

“Nhưng làm thế nào? Thật muốn ôm em một chút. . . . . . Tách ra mấy phút, cũng cảm thấy không chịu nổi. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nắm điện thoại, hai tròng mắt di chuyển, cố ý nói.

Trái tim Đường Khả Hinh khẽ nhảy lên, hết sức đè nén cảm giác sắp vỡ tung, nói với anh: “Anh đi họp thôi. Em cũng hẹn Bác Dịch tiên sinh, phải đi nếm rượu, đã xếp lịch. . . . . .”

“Thật muốn gặp em một chút. . . . . . Em đang ở chỗ nào?” Trang Hạo Nhiên hỏi.

Đường Khả Hinh không muốn nói, liều mạng dùng cha để đè ép mình, cầm điện thoại di động lập tức nói: “Em đang ở Hoàn Cầu. . . . . . rất bận rộn. . . . . .”

“Thật sao? Nếu như nói dối, anh muốn phạt em! !”

Giọng nói này rất gần.

Đường Khả Hinh sửng sốt cầm điện thoại di động, lập tức xoay người, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi trắng, quần tây, tay cầm tây trang, đầu đầy mồ hôi, thở hổn hển đứng ở trước mặt của mình, hai mắt nóng bỏng nhìn mình, cô sững sờ nhìn anh, mất hồn kêu một tiếng: “Anh. . . . . .”

“Em nói dối! ! Phạt em! Hôn em một ngàn lần!” Trang Hạo Nhiên lập tức vứt bỏ tây trang, liếc mắt nhìn đại sảnh dưới lầu, vừa lúc xế chiều, dưới lầu không có bao nhiêu người, anh bước nhanh tới, lập tức ôm lấy cái mông Đường Khả Hinh, nâng cả người cô lên cao, nhìn cô cười xoay xoay xoay.

“Này! !” Đường Khả Hinh lập tức không nhịn được ôm cổ của anh, đỏ mặt nói: “Thả em xuống, bị người thấy thì làm thế nào?”

Trang Hạo Nhiên quá quen thuộc địa hình khách sạn, lập tức tránh qua tai mắt, ôm cả người cô đến nơi cầu thang lối thoát hiểm, kịch liệt đè cô ở trên tường, nâng chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, hôn mạnh lên môi của cô.

“Ưmh. . . . . .” Trái tim của Đường Khả Hinh nhảy lên, hai tay nắm chặt cánh tay của anh.

“Anh xin bọn họ nghỉ mười phút, anh không muốn lãng phí hết, chạy tới nơi này, tốn hai phút, thời gian còn lại dùng để hôn em!” Trang Hạo Nhiên nói xong, lại mạnh mẽ ôm chặt eo nhỏ của cô, thở ra hơi nóng, lại hôn lên môi ngọt của cô.

Trái tim Đường Khả Hinh đập loạn, người giống như lại muốn say, đôi tay không nhịn được buông xuống, chỉ hơi ngẩng đầu đón nhận nụ hôn của anh.

Hai cánh tay to lớn của Trang Hạo Nhiên lại mạnh mẽ ôm chặt vòng eo mềm mại của Khả Hinh, hết lần này đến lần khác một lần giống như rất tham lam hôn môi của cô, cùng đầu lưỡi của cô cuồng nhiệt dây dưa, hận không được khảm cả người cô vào trong thân thể của mình, tay ôm chặt sau lưng cô, buộc bộ ngực đầy đặn của cô dính vào lồng ngực của mình, tay lại nắm mạnh cái mông của cô.

Đường Khả Hinh không nhịn được nâng nhẹ chân sau, cảm thấy giữa hai đùi anh mạnh mẽ muốn xông thẳng tới mình, mặt của cô đỏ lên, thân thể ưỡn ẹo, muốn nghênh đón lại kháng cự, hai tay nắm nhẹ cánh tay của anh, thân thể ngửa ra sau, lại khát vọng để giữa hai chân dán tới anh, mới suy nghĩ như vậy đã thẹn thùng thì tay của anh đã mãnh liệt nắm bắp đùi, để cho mình dán sát tới anh! !

“Anh yêu em. . . . . .” Trang Hạo Nhiên không nhịn được nữa ôm chặt cô, thở gấp, cúi xuống mút môi của cô, hôn khắp nơi lại kích động nói: “Anh yêu em. . . . . . Anh yêu em. . . . . .”

Trong lòng của Đường Khả Hinh chợt đau xót, khóe mắt không khỏi chảy nước mắt, đôi tay không nhịn được ôm hông của anh, hơi do dự nhưng tay đã vuốt nhẹ phía sau lưng của anh.

Trang Hạo Nhiên tính toán thời gian, trong lúc cuồng nhiệt hôn, lập tức nhắc cổ tay, nhìn thời gian, ước chừng hôn năm phút đồng hồ, còn có ba phút chạy về phòng họp, anh vô cùng bất đắc dĩ rời khỏi nụ hôn . . . . . .

Đường Khả Hinh lập tức giống như có chút không nở ngẩng mặt lên, nhìn anh.

“Bảo bối, tối nay đón em về nhà, em làm thêm giờ, anh cùng em làm thêm giờ!” Trang Hạo Nhiên lập tức nâng chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Khả Hinh, hôn mạnh trên môi của cô, nói: “Anh biết rõ em có cảm giác với anh! ! Chỉ cần em có 1%, đó chính là toàn bộ thế giới của anh! Anh yêu em!”.

Anh mỉm cười, nói xong, liền buông tay cô ra, xoay người đi khỏi.

Đường Khả Hinh nhẹ nhàng níu lại tay áo anh, tay ngừng trên không trung, nhìn Trang Hạo Nhiên nhanh chóng đi xa, bóng dáng to lớn cao ngạo, nghiêm nghị, lại có mấy phần nhiệt tình và vội vàng, từng bước đi xa, trong lòng của cô chợt đau đớn, tựa vào bên tường, tay chạm nhẹ bên môi, nước mắt chảy xuống, trong lòng thầm kêu gào. . . . . . Cha. . . . . . Hãy để cho con gái chết đi. . . . . . Làm thế nào đây? Hiện tại con không có biện pháp từ chối anh ấy. . . . . .

Nước mắt từng viên nhỏ xuống.

Đường Khả Hinh nhớ tới nụ hôn nóng bỏng của Trang Hạo Nhiên, cô đột nhiên xúc động đến trái tim đau đớn mãnh liệt, ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại để mặc cho nước mắt chảy xuống. . . . . . Trở về chỗ, nụ hôn nóng bỏng lúc nảy và anh mạnh mẽ vuốt ve thân thể của mình, thân thể của cô chợt dâng lên từng trận khí nóng, thở nhẹ ra một hơi. . . . . .

Lúc này điện thoại di động vang lên.

Đường Khả Hinh dùng điện thoại của Trang Hạo Nhiên, lại nhìn thấy số điện thoại của Bác Dịch, cô lập tức lau khô nước mắt, cầm điện thoại lên đáp: “Alô?”

“Hôm nay không có cách nào luyện tập rượu với cô!” Bác Dịch lạnh lùng nói.

“Tại sao?” Đường Khả Hinh ngạc nhiên hỏi.

Bác Dịch hết sức phiền não đứng ở trên đường cái náo nhiệt, ngẩng đầu lên nhìn tòa cao ốc, ánh đèn nê ông đang nhấp nháy hết sức sống động, ngay cả ban ngày cũng ngang ngược như vậy, không nói đạo lý như vậy, anh hết sức hết sức bất đắc dĩ nói: “Có chuyện!”

“Chuyện gì?” Đường Khả Hinh không nhịn được, hỏi.

Rốt cuộc Bác Dịch phiền não nói: “Bởi vì tiệc thử rượu, có người gọi tôi tới thử tây trang! ! ! Quá phiền rồi! !”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui