Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Phòng ăn Ngự Tôn.

Trang Hạo Nhiên cùng Tiêu Hào Oánh ngồi bàn trước cửa sổ sát đất, ngắm nhìn cảnh biển, vừa nói vừa cười, Trần Mạn Hồng cũng mỉm cười bước qua tự mình hầu hạ, dọn xong bộ đồ ăn, lại dùng bình thép trộn lẫn nước đá, nước nóng với nước lạnh, lại cẩn thận nâng chậu thủy tinh lên, cùng với bức bình phong cỡ nhỏ mở ra... Xoay người nhận lấy chiếc khăn ăn thêu hình hoa mẫu đơn của phòng ăn mà nhân viên phục vụ đưa tới, nhẹ nhàng đặt trước mặt hai vị khách quý...

Trưởng ca lại cầm hai màn hình vi tính phẳng, thật cẩn thận đặt trước mặt hai người.

Trang Hạo Nhiên liếc mắt nhìn máy vi tính trên bàn cơm, mỉm cười hỏi: "Khách sạn đã hoàn toàn bắt đầu dùng thực đơn điện tử rồi sao?"

"Đúng vậy. Sáng sớm hôm nay đã chính thức bắt đầu, việc thay đổi thực đơn này đã tiết kiệm rất nhiều, đỡ tốn kém về nhân lực và vật lực." Trần Mạn Hồng mỉm cười nói.

Trang Hạo Nhiên mỉm cười cầm màn hình thực đơn lên, nhẹ nhàng chạm vào chữ phòng ăn Ngự Tôn, liền tự động hiện ra một loạt danh sách những món ăn, có món chính, món phụ, còn có bánh ngọt và trái cây... Anh khẽ gật đầu, mỉm cười chọn một vài món trong thực đơn cho Tiêu Hào Oánh, sau đó tự động nhấn phím gửi đi, thư này sẽ trực tiếp gửi đến trung tâm tiếp nhận của phòng bếp, anh mỉm cười đem thực đơn điện tử, giao cho Trần Mạn Hồng mỉm cười nói: "Vất vả cho cô rồi."

"Không vất vả..." Trần Mạn Hồng lại thật cẩn thận nhận lấy thực đơn điện tử, mỉm cười hỏi: "Xin hỏi hai vị muốn dùng loại rượu gì?"

Trang Hạo Nhiên nhìn cô, cười nói: "Chuyên gia hầu rượu lát nữa sẽ tới."

Trần Mạn Hồng có chút sững sờ, nhưng vẫn mỉm cười gật đầu, nói: "Vâng..."

Cô nói xong, liền dẫn cả đám nhân viên phục vụ xoay người im lặng rời khỏi.

Trang Hạo Nhiên lúc này, mới ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Hào Oánh, mỉm cười nói: "Tiêu tiểu thư vừa cùng tôi trò chuyện về những vấn đề liên quan đến rượu đỏ, tôi thấy đặc biệt khác thường, bởi vì cho tới bây giờ tôi cũng không nghe nói qua. Thế nhưng tôi muốn biết, những chuyện cô vừa nói kia, là suy luận sao? Có chứng cứ xác thực, và người làm chứng chứ?"

"Suy luận thôi!" Tiêu Hào Oánh mỉm cười nhìn anh nói.

Trang Hạo Nhiên hơi nhíu mày, có chút kinh ngạc cười nói: "Suy luận sao?"

"Tôi cũng không đọc tiểu thuyết trinh thám." Tiêu Hào Oánh mỉm cười nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, nhu hòa nói: "Tiểu thuyết trinh thám, đọc nhiều, sẽ làm cho người ta trở nên ngu ngốc, bởi vì manh mối quá nhiều, chính vì vậy người ta sẽ nhắm mắt mà đoán bừa."

Trang Hạo Nhiên cũng đồng ý, gật đầu nói: "Cô nói đúng. Tôi cũng không đọc tiểu thuyết trinh thám. Thế nhưng cô nói những chi tiết ấy, suy đoán từ trong tình huống đó, cũng có chút rõ ràng."

Tiêu Hào Oánh mỉm cười nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, nói: "Tổng giám đốc Trang, anh nên biết, tôi đang là phóng viên , phóng viên trong việc phát hiện những tình tiết kẽ hở là cực kỳ nhạy bén, hơn nữa, có vài người cũng không biết, vạn vật sinh ra, đều có tính ổn định và quy luật khách quan này, chúng ta chính là loại người mà, đem tính ổn định và khách quan của số phận nắm giữ rất tốt. Tôi nói cho anh biết về chai rượu đỏ bí mật, nó cũng không thể tách rời hệ thống ổn định và quy luật khách quan của tôi."

Trang Hạo Nhiên cười, nhìn về phía Tiêu Hào Oánh nói tiếp: "Vậy cô cảm thấy, chai rượu đỏ này, hiện đang ở nơi nào?"

Tiêu Hào Oánh cố tình ra vẻ quyến rũ, nhìn anh một cái, cười rộ lên nói: "Nhanh như vậy đã muốn nghe được tin tức chấn động sao?"

Trang Hạo Nhiên lập tức cảm thấy có chút oan uổng ngồi thẳng người, nhìn về phía Tiêu Hào Oánh cười nói: "Hôm nay cô qua đây, hiếm khi được cùng tôi chia sẻ những chuyện cũ thú vị như vậy, tôi sợ một ngày nào đó, cô còn không nhớ nổi tôi ..."

"Nói bậy!" Tiêu Hào Oánh nhìn về phía Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói: "Nếu như anh có suy nghĩ, đem tôi đặt trong lòng, những bí mật này đều sẽ là của anh!"

"... ..." Trang Hạo Nhiên tay đặt trên khăn trải bàn trắng muốt, ngón tay nhẹ di chuyển quanh miệng chén, mỉm cười nghĩ nghĩ vấn đề này.

"Tôi thực sự rất thích thái độ có nguyên tắc của anh như vậy. Bao nhiêu công ty đơn vị đều nhờ vào tài năng bút pháp thần kỳ của tôi, làm cho một số sự việc đã chết đi vẫn có thể sống lại, thế nhưng cho tới bây giờ anh cũng không nhờ đến tôi... Mà còn là tôi đến tìm anh , bởi vì tôi biết, tổng giám đốc Trang đối với chuyện tình cảm mặc dù rất có nguyên tắc, nhưng vẫn nằm trong một vòng tròn quanh co của con người, tôi cho anh bí mật, anh tất nhiên sẽ cho tôi thứ mà tôi muốn... Đúng không?" Tiêu Hào Oánh chậm rãi nghiêng người về phía trước, vươn tay nhẹ lướt qua mu bàn tay của Trang Hạo Nhiên, quyến rũ nhìn anh.

Đường Khả Hinh thở hổn hển bước vào phòng ăn Ngự Tôn, cũng chưa kịp chào hỏi những người đồng nghiệp, cũng đã nhìn phía đầu bên kia trước cửa sổ sát đất, đúng lúc bắt gặp Tiêu Hào Oánh đang nhìn Trang Hạo Nhiên đầy tình ý, Trang Hạo Nhiên cũng im lặng không lên tiếng, ngẩng đầu nhìn người đối diện, đôi mắt đầy sức hấp dẫn khẽ chớp, bộc lộ vài phần mờ ám cùng ý cười... Trong lòng cô căng thẳng, đầu óc không hiểu sao bỗng tê buốt, sắc mặt có chút tái nhợt, đột nhiên không có sức lực bước qua...

"Khả Hinh? Cô tới rồi sao?" Trần Mạn Hồng nhìn về phía Đường Khả Hinh, kinh ngạc cười.

"Uhm..." Đầu óc Đường Khả Hinh bỗng choáng váng, nhưng vẫn cắn chặt răng, chậm rãi theo thói quen đi về phía bàn ăn trước cửa sổ sát đất, hơi khom lưng nói nhỏ: "Tổng giám đốc Trang, Tiêu tiểu thư..."

Tiêu Hào Oánh chậm rãi ngẩng đầu, mỉm cười, nhẹ nhàng rút tay về, nhìn cô dịu dàng cười nói: "Cô tới rồi sao?"

Trang Hạo Nhiên không nhìn cô, chỉ chăm chú nhìn phía trước, nặng nề thở dốc.

"Vâng..." Đường Khả Hinh dùng thái độ của chuyên gia hầu rượu, hết sức tôn kính và lịch sự nhìn về phía người đối diện, khom lưng nói: "Xin hỏi hai vị đã gọi món chưa?"

"Rồi." Tiêu Hào Oánh mỉm cười nói.

"Được..." Đường Khả Hinh nhẹ gật đầu, sau đó cầm thực đơn điện tử trên mặt bàn lên, nhìn lướt qua những món ăn mà hai người vừa gọi, đùi dê Úc nướng, khoai tây phết lòng đỏ trứng, gan ngỗng rượu mơ phương Tây, bánh ngọt khoai tây vàng, mai cua nhồi phô mai, thịt thăn bò Wellington... Cô không kìm lòng được nhíu mày, trầm mặc liếc mắt nhìn Trang Hạo Nhiên một cái.

Trang Hạo Nhiên nét mặt vẫn chăm chú nhìn phía trước.

Đây vốn không phải là một thực đơn bình thường, mà là cố tình gây khó dễ, một bữa ăn trưa hữu dụng, làm sao lại ăn những mùi vị phức tạp như vậy chứ? Một bữa cơm Tây rất coi trọng mùi vị, nhưng lúc này mùi vị lại hỗn tạp, làm sao mà phối rượu được?

Đường Khả Hinh cảm giác được trên trán mình đã đổ mồ hôi.

"Chuyên gia hầu rượu Đường, cô cảm thấy những món ăn này có vấn đề gì sao?” Trang Hạo Nhiên mỉm cười quay đầu, nhìn về phía Đường Khả Hinh, hỏi: "Khó khăn sao? Nếu như cảm thấy khó khăn, làm thế nào tiếp tục thi đấu được, làm thế nào bố trí được rượu và điểm tâm cho ngày mai đây?"

"Không có gì khó cả, xin anh chờ một chút..." Đường Khả Hinh không còn cách nào, đành phải khom lưng, xoay người đi về kho rượu.

Đôi mắt Trang Hạo Nhiên chớp lóe.

"Nhắc tới chai rượu đỏ kia..." Tiêu Hào Oánh tiếp tục mỉm cười nhìn Trang Hạo Nhiên nói: "Tôi vẫn rất tò mò, rốt cuộc Hoàn Cầu các anh có bí mật gì, đến cùng người trao đổi này, có hoán đổi được vận mệnh huy hoàng trước mắt không, còn có... Chuyện này, nếu vô tình, lộ ra một chút tin tức, một người nào đó có được một chai rượu giả, phải chăng sẽ được quyền thống trị Hoàn Cầu! !"

Trang Hạo Nhiên trầm mặc nhìn Tiêu Hào Oánh, mỉm cười nói: "Đây là cô muốn nghĩ giùm cho tôi sao?"

"Tôi biết anh và tổng giám đốc Tưởng vẫn luôn bất hòa, bởi vì các anh không giống Chủ tịch Tưởng và Chủ tịch Trang, hành động một người cương quyết, một người lại mềm dẻo, các anh giống như hai con hổ trên cùng một ngọn núi, tổng giám đốc Tưởng nhìn có vẻ cương quyết, lại biết nhìn xa trông rộng, năng lực kiên cường, điểm này có chút giống với anh, còn tổng giám đốc Trang anh tính tình ôn hòa, là một người rất có nguyên tắc, hiếm khi có chuyện, có thể gian xảo luồn lách được những kẽ hở từ trong tay anh... Hãy chờ xem, việc long tranh hổ đấu này, chỉ là chuyện sớm hay muộn xảy ra mà thôi."

Trang Hạo Nhiên cười.

"Hiện nay tôi đã điều tra về chai rượu đỏ, đã từng qua tay một đám người áo đen thuộc giới chính trị..." Tiêu Hào Oánh nói.

Mắt Trang Hạo Nhiên chợt lóe! !

Cửa kho rượu mở ra, Đường Khả Hinh lo lắng đi vào, lại lập tức phát hiện, hai tay trống trơn, cô kêu ơ kìa một tiếng, phát hiện không mang theo thực đơn điện tử vào, liền xoay người đi ra ngoài, nhanh chóng bước ra phòng ăn, đi về phía ghế ngồi cạnh cửa sổ sát đất...

"Thậm chí tôi còn nghe ngóng, chai rượu đỏ này nhiều năm trước đã bị một người thanh niên thần bí trong Hoàn Cầu các anh trộm đi, lúc hắn ta trộm được chai rượu đỏ này, trên đường trốn bị phát hiện ra..."

Sắc mặt Trang Hạo Nhiên ngưng đọng, trong đầu lóe ra một hình ảnh kỳ quái! !

Đường Khả Hinh nhanh chóng đi về phía ghế ngồi bên này...

"Hình như hắn ta cầm chai rượu đỏ này, thân thể bị đâm vài nhát dao, đi vào một con hẻm nhỏ, cùng với một cô gái..."

"Rầm! ! ! !"

Đường Khả Hinh lập tức đi tới bên cạnh Trang Hạo Nhiên, dừng lại, xoay người nhìn qua.

Tiêu Hào Oánh cũng đề cao cảnh giác cùng Trang Hạo Nhiên nhìn sang.

"Xin lỗi, xin lỗi..." Bên kia nhân viên phục vụ không cẩn thận làm bể một cái chén, đang hướng về phía khách hàng xin lỗi.

"Sao lại không cẩn thận như vậy! ?" Trần Mạn Hồng lập tức bộc lộ vẻ mặt ngượng ngùng, nhìn vị khách khom người xin lỗi!

Trang Hạo Nhiên nhìn tình huống bên kia, khuôn mặt bộc lộ vẻ không vui.

"Xin lỗi, vừa rồi tôi quên lấy thực đơn..." Đường Khả Hinh lập tức nhanh chóng bước qua, nhẹ cầm thực đơn điện tử lên, đứng đối diện hai người khom lưng xin lỗi, rồi rời khỏi.

Tiêu Hào Oánh chậm rãi nhìn cô gái kia rời khỏi, mới nhìn về phía Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói: "Hình như chính là tại một quán bar nào đó, chai rượu đỏ này bị một cô gái cất giấu đi, mà người thanh niên thần bí kia, lại trúng đạn bị thương, ngã vào vũng máu..."

Trang Hạo Nhiên chậm rãi ngẩng đầu, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Tiêu Hào Oánh mỉm cười nói: "Sau đó thì sao?"

"Không biết..." Tiêu Hào Oánh cười.

"Không biết?" Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhìn cô, nói: "Vẫn chưa điều tra ra được sao?"

"Uhm... Vẫn chưa điều tra được... Rốt cuộc người thanh niên thần bí kia là ai, tôi cũng không biết, còn cô gái kia sau này như thế nào, tôi cũng không rõ lắm..." Tiêu Hào Oánh chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên cười rộ lên nói: "Thế nhưng với sự khôn khéo của anh, cho anh những tin tức này, đã đủ rồi sao?"

Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu, nhìn cô cười nói: "Lúc nào thì có thể cho tôi một chút tin tức khác?"

"Để xem... Đêm nay đến phòng tôi uống rượu... Tôi liền cho anh!" Tiêu Hào Oánh cố ý quyến rũ nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, cười nói: "Có tới hay không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui