Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Trang Hạo Nhiên cười rộ lên, nhìn về phía Tiêu Hào Oánh nói: " Thật ra tôi không có tốt giống như cô nghĩ. Tôi có rất nhiều khuyết điểm, càng có rất nhiều tính cách mà người ta không dễ dàng tha thứ, cũng không phải mỗi người đều nguyện ý cùng tôi đi đến cùng. Việc gì cô phải vất vả như vậy?

Tiêu Hào Oánh nhìn về phía anh, cười nói: "Tôi thích thu phục ngựa hoang, nhất là loại ngựa cuồng dã sau đó lại dịu dàng."

Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ xúc động thở dài một hơi nói: " Cô bỏ qua cho tôi đi, phóng viên Tiêu, sự hợp tác của hai chúng ta, thông qua một con đường khác, được không?"

"Đến phòng tôi uống ly rượu, khó khăn như vậy sao? Cũng chỉ là uống ly rượu, nhiều lắm lúc nhạc Jazz vang lên, nhảy cùng tôi một điệu." Tiêu Hào Oánh nhìn về phía anh, có chút yêu kiều nói.

Trang Hạo Nhiên nhìn cô một lần nữa, cười.

Tiêu Hào Oánh lộ ra mấy phần ôn nhu nói: "Thật sự chỉ cần như vậy thôi. Nếu không được, coi như tôi chưa nói gì, tôi mệt rồi”.

Trang Hạo Nhiên nghe lời này, chỉ cảm thán thở dài một hơi, nói: "Được rồi! Tối nay tôi đến phòng cô!"

"Choang!!"

Phía sau lại truyền đến âm thanh thủy tinh rơi vỡ! !

"Có chuyện gì xảy ra vậy? ?" Trong nháy mắt, Trang Hạo Nhiên xoay người, lấy thân phận tổng giám đốc, giận giữ nói với người vừa tới: "Hôm nay, tại phòng ăn này đã làm vỡ hai bộ đồ đựng dụng cụ bằng thủy tinh rồi! !"

Anh nhìn người trước mặt, sắc mặt rét lạnh! !

Sắc mặt Đường Khả Hinh tái nhợt, hai mắt ngấn lệ khẽ chuyển động, ngây ngốc đứng tại chỗ, trước mặt là chai rượu đỏ bị vỡ nát vụn, dịch rượu tràn ra khắp trên mặt đất, thậm chí có miếng thủy tinh còn xoẹt qua chân cô gây ra một vết cắt nhỏ, phía sau là nhân viên tạp vụ đẩy xe thức ăn đi theo, theo đó là ba chai rượu Cherry...

"À!" Trần Mạn Hồng vô cùng khẩn trương và lúng túng đi tới, khom người xuống hướng Trang Hạo Nhiên nói: "Thật sự rất xin lỗi, tổng giám đốc, tôi lập tức xử lý."

Cả người Đường Khả Hinh giống như rơi vào hầm băng lạnh lẽo, hai mắt vẫn như cũ run rẩy ngấn lệ, muốn xoay người đi ra ngoài, nhưng vẫn còn một chút tôn trọng nên làm gì bây giờ?

Trang Hạo Nhiên chỉ lạnh nhạt nhìn cô một cái, liền xoay người nhìn Tiêu Hào Oánh cười hỏi: "Cô không bị hoảng sợ chứ?"

"Không sao.." Tiêu Hào Oánh nhìn về phía anh, chỉ cười lắc đầu.

"Thật sự rất xin lỗi, các vị..." Trần Mạn Hồng lập tức xoay người, cùng toàn bộ nhân viên làm việc trong phòng ăn, khom lưng xuống hướng tới các vị khách đang hoảng sợ, nói lời xin lỗi: "Hôm nay chúng tôi đã làm phiền các vị dùng bữa tới hai lần, thật sự vô cùng xin lỗi. Để bày tỏ sự áy náy, chúng tôi sẽ tặng thêm một phần salad hoa quả, cùng trứng cá muối hoàng kim! Xin các vị thứ lỗi!"

Mặc dù các vị khách có chút không vui, nhưng nhìn thấy Trần Mạn Hồng thành tâm thành ý xin lỗi như vậy, liền xem như chưa có chuyện gì xảy ra, tiếp tục dùng bữa và nói chuyện phiếm.

"Mau dọn dẹp một chút!" Trần Mạn Hồng vội vã nhỏ giọng dặn dò nhân viên dọn dẹp những mảnh thủy tinh vỡ cùng chút dịch rượu tràn ra ngoài.

Đường Khả Hinh sắc mặt vẫn trắng bệch đứng tại chỗ, cả người dường như không suy nghĩ gì, càng giống như không có linh hồn, chỉ là vừa nghe Trang Hạo Nhiên câu nói kia, trái tim đột nhiên lạnh lẽo...

"Khả Hinh? Cô đang làm gì vậy? Còn không mau qua đây." Trần Mạn Hồng khẩn trương đi tới trước mặt Đường Khả Hinh, cẩn thận thúc giục.

"À..." Đường Khả Hinh hơi xoay người, dặn dò đồng nghiệp ở phía sau, lộ ra vài phần yếu ớt cùng vô lực nói: "Đến hầm chứa rượu một lần nữa, lấy một chai rượu Henry Pinault năm 2000...Tôi không nhớ rõ nhãn hiệu cho lắm, nhưng có lẽ ở giá số ba, tầng cao nhất."

"Được." Đồng nghiệp kia lập tức xoay người, đi tới hầm chứa rượu.

Đường Khả Hinh vẫn thất thần đứng tại chỗ, hai tròng mắt lưu chuyển mãnh liệt, nhớ lại lời nói của Trang Tĩnh Vũ: Khả Hinh, chú biết cháu uất ức . Là một người cha, chú làm như vậy có chút ích kỷ, nhưng hãy tin chú, đối với hai đứa nhỏ các cháu, chú tự có suy nghĩ của riêng mình, cũng đau nhưng cũng yêu... Thế nhưng nếu cháu đã lựa chọn đi trên con đường này, bảo vệ đoạn tình cảm này, trong tương lai nó sẽ không bị thương, cháu sẽ phải cắn răng thật chặt!

Cô bé này, nghĩ lại những lời này, không nói gì thêm, chỉ là yếu ớt đi đến trước mặt hai người Trang Hạo Nhiên, hơi khom người đè nén cảm xúc mãnh liệt đang dâng trào trong lòng nói: "Xin lỗi, Tổng giám đốc, Tiêu tiểu thư, vừa rồi... Là do tôi không cẩn thận..."

"Không sao." Tiêu Hào Oánh mỉm cười nhìn về phía cô, có chút lo lắng hỏi: "Chân cô có bị thương không?"

"Không có... Cảm ơn cô đã quan tâm." Sắc mặt Đường Khả Hinh tái nhợt khẽ gật đầu. Sau khi nói cám ơn, xoay người muốn lấy rượu Cherry ra trước, lại không chú ý đồng nghiệp vừa bước qua bên cạnh mình, đang bưng một tô canh nóng, muốn đi tới các vị khách bàn bên cạnh, cô lại thất thần theo thói quen vươn tay, muốn bưng tô canh nóng kia.

Một cánh tay, mạnh mẽ nắm chặt cổ tay của cô, kéo thân thể của cô qua.

"A! !" Cả người Đường Khả Hinh ngã xuống ngồi trên đùi Trang Hạo Nhiên, hai mắt rưng rưng hoảng hốt nhìn anh.

Gương mặt Trang Hạo Nhiên bộc lộ vẻ không vui, tức giận nắm chặt cổ tay cô, tùy ý để cho thân thể nhỏ nhắn của cô ngồi trong ngực của mình, cúi đầu nhìn, lên tiếng trách cứ: "Nếu như em cảm thấy, hôm nay tâm trạng làm việc không tốt, cũng không cần hầu rượu nữa ! ! Không cần ở đây mắc sai lầm chồng chất, ảnh hưởng tới thành tích của quản lý Trần!"

Đường Khả Hinh nặng nề thở hổn hển, ngồi trên đùi Trang Hạo Nhiên, đôi mắt ngấn lệ, đau đớn nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên liếc mắt thấy sắc mặt cô tái nhợt, đẩy cả người cô xuống, cầm chiếc khăn ăn rơi xuống đùi lên, mới nói: "Mau đi xuống đi. Không cần em nữa ."

Đường Khả Hinh chỉ đứng tại chỗ, chợt cảm thấy trái tim mình trống rỗng, nhìn Trang Hạo Nhiên tao nhã ngồi tại chỗ, chính mình từng ngồi trên bắp đùi của anh, cùng anh thâm tình ôm nhau, cùng anh ký tên lên những văn kiện hơn mười triệu... Cô liền khẩn trương nhìn anh.

"Đi xuống!" Trang Hạo Nhiên vẻ mặt lạnh lùng căn dặn.

Đường Khả Hinh vẫn như cũ không nhúc nhích, nhìn anh.

Trần Mạn Hồng phát hiện hai người bọn họ dường như có chuyện gì đó, lập tức khẩn trương đi tới, nhanh chóng nắm chặt cổ tay Khả Hinh, cười nói: "Khả Hinh, tôi thấy cô dường như không thoải mái, đến đây, đi nghỉ ngơi đi, tôi bảo chuyên gia hầu rượu khác qua đây, không có việc gì cả …Đi thôi."

Đường Khả Hinh nghe lời này, hai mắt kích động di chuyển, nhìn về phía nét mặt lạnh lùng của Trang Hạo Nhiên, trái tim cô đau đớn nhưng vẫn lặng lẽ xoay người, từng bước một rời khỏi...

"Tôi thật sự rất muốn biết... Cô gái kia là ai?" Tiêu Hào Oánh thấy nhân viên phục vụ mang thức ăn lên cho mình, cô cũng nhẹ cầm tấm khăn ăn, đặt trên đùi, mới mỉm cười nói với Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên nhìn bóng lưng mệt mỏi của Đường Khả Hinh đi xa dần.

"Tổng giám đốc Trang?" Tiêu Hào Oánh mỉm cười gọi anh.

"Ừ !" Trang Hạo Nhiên lập tức mỉm cười nhìn về phía cô, hỏi: "Thế nào?"

"Tôi thật sự rất muốn biết... Cô gái kia là ai ?..." Tiêu Hào Oánh mỉm cười nhìn anh, nói.

"Cô gái kia?" Trang Hạo Nhiên có chút thất thần nhìn cô, cười hỏi.

"Chuyện kia... Ở buổi tối hôm đó, cô gái nhận được chai rượu đỏ từ tay người thanh niên thần bí kia..." Tiêu Hào Oánh mỉm cười nói: "Nếu như anh điều tra được, nhất định phải nói cho tôi biết một tiếng, bởi vì tôi thật sự rất muốn nhìn một chút, cô gái như thế nào, đã bảo vệ bí mật của Hoàn Cầu, cứu vớt tập đoàn này..."

Trang Hạo Nhiên cười rộ lên hỏi: "Làm sao cô biết, cô ấy bảo vệ bí mật của Hoàn Cầu, cứu vớt tập đoàn này?"

"Bởi vì... Hiện tại tập đoàn Hoàn Cầu vẫn còn sóng yên biển lặng... Chứng tỏ... Chai rượu đỏ kia không bị mở ra..." Tiêu Hào Oánh cười nói.

Trang Hạo Nhiên suy nghĩ một chút, đây cũng là một lý do thuyết phục, gật đầu cười.

"Cô ấy thật là đại ân nhân của tập đoàn Hoàn Cầu nha... Nếu như cô ấy đem bí mật này và trao đổi với bất cứ người nào, đều có khả năng nhận được vinh hoa phú quý hưởng phúc suốt đời..." Tiêu Hào Oánh không phải là người tình cảm, cũng thật sự có chút xúc động.

"Cô gái này rốt cuộc là ai? Không biết cô ấy giữ chai này rượu đỏ, rốt cuộc có nguy hiểm hay không..." Trang Hạo Nhiên nói đến đây, đáy lòng lại xúc động sâu sắc, giống như có kim châm, đâm vào trái tim mình.

"Sẽ tìm được ... Nếu như anh tìm được trước... Nhất định phải đối xử thật tốt với cô ấy..." Tiêu Hào Oánh cầm ly rượu mà nhân viên phục vụ đã rót cho mình ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, cười nói: "Loại rượu Henry Pinault này thật không tệ, vô cùng thơm

mát, có một loại cảm giác khiến cho người ta bình tĩnh, cùng suy nghĩ có hiệu quả, dường như chuyên gia hầu rượu hiểu rõ nội tâm hai người chúng ta không bình tĩnh... Loại cảm giác này, tựa như sáng sớm trong rừng rậm, những tia nắng ban mai ấm áp chiếu xuống, nhẹ nhàn lan tỏa hương thơm đi khắp các thôn xóm... Rất dễ chịu. Đường tiểu thư đúng là một chuyên gia hầu rượu xuất sắc."

Trang Hạo Nhiên cũng cười, lại quay đầu nhìn về phía biển cả rộng lớn bên ngoài cửa sổ, rơi vào trầm tư suy nghĩ.

Đằng sau vườn hoa, ánh mặt trời chiếu xuống rực rỡ.

Đường Khả Hinh yếu đuối không có sức lực đưa tay vịn vào bức tường của khách sạn, từng bước một đi ra đằng sau vườn hoa, đón ánh nắng mặt trời chói chang, nghĩ đến sự lạnh lùng của Trang Hạo Nhiên vừa rồi, đột nhiên cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi nằm xuống chiếc ghế được thiết kế ở giữa bãi cỏ xanh biếc, nhưng một chút sức lực cũng không có, liền trực tiếp ngã ở trên bãi cỏ, hai mắt rưng rưng nhìn phương trời trước mắt, tay nắm chặt những ngọn cỏ xanh biếc, lồng ngực như sắp nổ tung, một câu cũng nói không nên lời...

Trang Hạo Nhiên, hôm nay anh đối với em như vậy, đây chính là báo ứng của em...

Cô đau khổ cúi đầu, hai mắt ngấn lệ, nhìn phía những vết thương đã rách ra trên đùi, nhưng cô không cảm thấy đau đớn chút nào.

Một đôi giày da màu nâu từ từ đi tới, giẫm nhẹ lên bàn tay nhỏ bé đang để trên mặt cỏ.

Đường Khả Hinh nhất thời sửng sờ, nhanh chóng ngẩng đầu, lại nhìn thấy Tưởng Văn Phong mặc chiếc áo sơ mi cộc tay màu trắng, chiếc quần cùng màu, khoác chiếc áo len kẻ ca rô màu trắng xanh, mái tóc ngắn xoăn theo mốt tỏa ra sức quyến rũ, hơi quét qua đôi mắt, cầm trong tay một gí gì đó trông kì quái, từ bên trong lấy ra một thứ gì đó, đem bỏ vào trong miệng của mình..

"Anh…Tại sao anh lại giẫm lên tay tôi?" Đường Khả Hinh lập tức rút tay ra, vội vàng lau khô nước mắt, hít hít mũi sau đó đứng lên.

Tưởng Văn Phong lại từ trong túi lấy ra một ít sợi mỳ bỏ vào trong miệng của mình, chậm rãi nhai, vừa nhai vừa hờ hững nhìn Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh cũng ngẩng đầu, mở to đôi mắt nhìn về phía Tưởng Văn Phong! !


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui