Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Trang Hạo Nhiên vừa nghe tiếng cười đùa ầm ĩ trước vườn hoa, vừa cùng Lãnh Mặc Hàn xoay người, đi vào phòng khách, lại quẹo trái đi lên lầu...

Tiếng bước chân thật dài, thật nặng nề.

Trang Hạo Nhiên đi về phía hành lang dài tầng hai, quẹo trái đẩy cửa phòng đầu tiên ra, đi vào thư phòng, bên trong là tầng tầng lớp lớp những giá sách bằng gỗ lim, thậm chí còn thiết kế một cái gác lửng, có thang nhỏ đi lên, mặt trên chất đầy những bộ sách về luật pháp, những cành trúc bên cạnh cửa sổ sát đất, lại nhẹ nhàng lay động.

"Ngồi đi." Trang Hạo Nhiên một mình đi về phía cái bàn gỗ lim lớn, hơi vươn tay, trực tiếp ngồi lên ghế da, ngẩng đầu nhìn Lãnh Mặc Hàn.

Lãnh Mặc Hàn nặng nề thở hổn hển một hơi, đem tài liệu đặt trước bàn, hơi thở có phần mệt mỏi, nói: "Mệt chết đi được."

Trang Hạo Nhiên nhìn anh, đột nhiên đẩy bàn thủy tinh trước mặt ra, bên trong có ba quả táo, cười nói: "Cho cậu ăn."

Lãnh Mặc Hàn liếc mắt nhìn anh một cái, mới ngồi xuống, nói: "Anh mau xem đi."

Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng, nghiêng người về phía trước, cầm túi tài liệu lên, mở ra, từ bên trong rút ra một tấm hình, đó là hình chụp giữa trời mưa to mờ ảo, anh nhíu mày chăm chú nhìn vào hình, cư nhiên nhìn thấy phía sau bệnh viện, có một bóng người khoác áo mưa màu đen... Anh thay đổi tư thế ngồi, giơ tấm hình lên nói: "Đây là..."

"Buổi tối ngày thân thể Tiểu Đường bị cái gì đó đâm, được chụp lại. Đây là do tôi tổn hao rất nhiều sức lực mới có thể lấy được." Lãnh Mặc Hàn nhìn Trang Hạo Nhiên nói.

Trang Hạo Nhiên nhíu mày nhìn anh.

Lãnh Mặc Hàn ngẩng đầu, nhìn Trang Hạo Nhiên, nói: "Động cơ của người này rất rõ ràng, cũng không phải như Khả Hinh nói, muốn giết Tưởng Thiên Lỗi, mà một đao kia chính là dành cho cô ấy, hơn nữa hắn cư nhiên có thể đoán trước được hướng gió, có mưa rơi, nên biết rằng, gây án dưới trời mưa, là có lợi nhất trong việc tiêu hủy bằng chứng, bởi vì bị dao găm đâm một nhát, nước mưa lại trút xuống, chính là cái gì cũng sẽ không còn. Ngày đó, sau khi cô ấy bị sát hại, tôi có thử đến hiện trường, tìm kiếm bằng chứng, nhưng lại không thu hoạch được gì! Sau đó tôi liền xem tất cả camera giám sát quanh bệnh viện, toàn bộ đều tránh được camera giám sát, mà camera giám sát ngày hôm đó đều đã bị phá hủy..."

"... ..." Trang Hạo Nhiên yên lặng nghe.

"Mấy tháng này, tôi đều đem chuyện rượu đỏ và chuyện Tiểu Đường cùng điều tra. Thật là một chút manh mối cũng không có! Anh nói xem, một người trơ mắt, ra vào bệnh viện, lại có thể giống như ma quỷ đột nhiên biến mất! Đây mới là điều kinh khủng nhất !" Lãnh Mặc Hàn nhìn Trang Hạo Nhiên, sắc mặt trầm trọng nói: "Tôi nhờ Lạc Hoành hack vào máy tính bệnh viện, đem băng giám sát còn sót lại ngày hôm đó, xem đi xem lại... Cuối cùng mới phát hiện được tấm hình này...

"Tâm hình này khó phát hiện đến vậy sao?" Trang Hạo Nhiên lại chăm chú nhìn, lập tức nhìn ra manh mối, kinh ngạc nói: "Cái này là do chức năng từ máy tính của Lạc Hoành? Vốn dĩ hình chụp gốc không được rõ ràng như vậy!"

"Đúng!" Lãnh Mặc Hàn gật đầu, nhìn Trang Hạo Nhiên, nói: "Ở New York gần đây xảy ra vài vụ án giết người, đều có tin đồn là do người mặc áo tang hình như Harry Porter gây án, nhưng thực ra đó chỉ là một tấm áo choàng chuyên dùng trong bóng đêm, nó có dụng cụ có thể tránh được tia tử ngoại và thăm dò nhiệt năng, thậm chí trong bóng đêm, khi khoác lên, sẽ giống như ma quỷ... Chi phí của nó rất cao, hiện nay nó chỉ xuất hiện ở khu vực New York mà thôi."

"Ý của cậu là nói..." Trang Hạo Nhiên nhìn Lãnh Mặc Hàn, đôi mắt cứng lại, toàn thân tỏa ra một luồng hơi thở u ám tức giận nói: "Có người thuê sát thủ ở Mỹ, giết Khả Hinh?"

Lãnh Mặc Hàn nhìn Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói: "Sát thủ nước Mỹ này, hẳn là người Trung Quốc. Hơn nữa tuyệt đối không phải là thuê ở Mỹ."

"Làm sao cậu biết?" Trang Hạo Nhiên nhìn Lãnh Mặc Hàn.

Lãnh Mặc Hàn cười cười nhìn Trang Hạo Nhiên, nói: "Anh quên rồi sao, trước kia tôi làm gì? Tất cả các tổ chức hắc đạo ở phố Wall, toàn bộ đều chịu sự khống chế của tôi, phải biết rằng muốn thêu sát thủ bóng đêm, chuyện này trong giới sát thủ, là chuyện lớn!"

"Vậy người này ở đâu ra?" Trang Hạo Nhiên đang suy nghĩ vấn đề này.

Lãnh Mặc Hàn nhìn anh, chậm rãi ngưng mặt nói: "Ở Anh!"

"Anh sao?" Ánh mắt Trang Hạo Nhiên sáng ngời, nhớ lại chuyện này.

"Có thể điều tra được ở Anh quốc đã rất không dễ dàng!" Lãnh Mặc Hàn nhàn nhạt nói: "Người này ẩn thân rất kỹ, tâm cơ rất nặng. Thế nhưng lý do giết Khả Hinh, tôi tạm thời không có phát hiện ra. Chỉ là! ! Tôi và Lạc Hoành hao tốn rất nhiều thời gian, thông qua sàng lọc mô phỏng người trên toàn thế giới, đem bức ảnh trong máy tính tìm kiếm chọn ra người tương tự! Có được hình ảnh tiếp theo. "

Trang Hạo Nhiên lập tức rút ra một tấm hình kế tiếp, nhìn thấy một người đàn ông sáng láng, cao khoảng 1,8m, mặc T-shirt trắng, quần lửng đen, tay cầm một máy ảnh, đeo cặp kính râm, đang ngỡ ngàng nhìn quanh đường phố, anh nhíu mày nhìn người đàn ông này.

"Thân phận của hắn là một nhiếp ảnh gia có tiếng, tôi đã cử người theo dõi hắn ba tháng nay, lại phát hiện hắn không có điểm đáng ngờ nào." Lãnh Mặc Hàn cười nói.

"... ..." Trang Hạo Nhiên hiểu lời anh, nói: "Không có bất kỳ điểm đáng ngờ nào, chính là tình nghi lớn nhất."

"Đúng! Nhưng tạm thời tôi không muốn bứt dây động rừng. Nên biết, nếu chỉ đơn giản muốn trả thù, không thể nào dùng loại sát thủ này. Bất cứ người nào, cũng có thể giải quyết được Khả Hinh, trong này nhất định có bí mật không thể cho ai biết. Hơn nữa tôi chắc chắn, thân thế của người này, cùng với chính phủ có qua lại mật thiết." Lãnh Mặc Hàn nói.

"Vì sao?" Trang Hạo Nhiên hỏi.

"Có thể dùng loại sát thủ này, theo thông tin nguồn gốc, chỉ có hai loại, một là của nhà nước, hai là trong giới sát thủ, khả năng thứ hai là không thể nào, bởi vì con đường này, không ai đi qua, như vậy chỉ có thể nói là có người đột nhập trộm tài liệu trong chính phủ, có được tin tức." Lãnh Mặc Hàn nhàn nhạt nói.

"... ..." Đôi mắt Trang Hạo Nhiên nhanh chóng lưu chuyển.

"Chuyện thú vị, chính là ở chỗ này…" Lãnh Mặc Hàn mỉm cười nhìn Trang Hạo Nhiên nói.

"Cái gì?" Trang Hạo Nhiên nhìn anh, hỏi lại.

Lãnh Mặc Hàn ngửa mặt nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, nói: "Thật may là tôi điều tra chung với vài vụ án nữa, trong quá trình điều tra, Sở Nhai cử người đi giám sát người nhà họ Tưởng, tôi phát hiện buổi tối mà ngón tay cái của Khả Hinh bị gì đó đâm vào, Như Mạt tiểu thư cũng từng ghé qua nhà họ Tưởng..."

"Như Mạt! !" Ánh mắt Trang Hạo Nhiên nóng lên, không thể tin nổi nhìn anh.

"Đúng!" Lãnh Mặc Hàn gật đầu, sau đó thong thả giải thích: "Mặc dù tôi không có bằng chứng xác thực, chứng minh Như Mạt tiểu thư hạ đọc trong hoa hồng, nhưng tôi nghi ngờ một điểm, chính là về sau tôi căn cứ vào chất độc phát tác trong người Khả Hinh, lại nhờ cậu chủ Tô kiểm nghiệm, phát hiện loại chất độc này có thể theo thời gian,

phân tán trong không khí, nói cách khác, tổng giám đốc Tưởng lẽ ra cũng phải trúng độc!"

Trang Hạo Nhiên nheo mắt suy nghĩ.

Lãnh Mặc Hàn nhàn nhạt nhìn Trang Hạo Nhiên, nói: "Nói cách khác, trong quá trình này, tổng giám đốc Tưởng nhất định là đã uống thuốc giải rồi, chỉ cần tìm ra người bỏ thuốc giải, chúng ta có thể tra ra được nguồn gốc thuốc độc..."

"Chuyện này, phải cần tới ba tháng sao?" Trang Hạo Nhiên nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, nghi ngờ hỏi.

"Đương nhiên không cần! Tôi âm thầm điều tra bình thường người thường xuyên đưa cơm cho tổng giám đốc Tưởng chính là một cô gái tên Tiểu Thúy, cô ấy không đáng nghi."

"Sao cậu khẳng định như vậy?"

"Trực giác."

"Trực giác sao?" Trang Hạo Nhiên nhíu mày nhìn anh.

Lãnh Mặc Hàn nhìn anh, mỉm cười nói: "Mặc dù tôi không phải là vạn năng, nhưng theo trực giác của tôi thì Tiểu Thúy không phải."

"Vậy..." Trang Hạo Nhiên đang suy nghĩ về chuyện này.

"Muốn điều tra vụ án, chính là cùng chạy đua với thời gian. Xem tính tình ai sẽ nhẫn nại chịu đựng hơn. Cá nhỏ dễ câu, nhưng chúng ta muốn cá lớn cắn câu, thì vẫn nên không tiếng động." Đôi mắt Lãnh Mặc Hàn chợt lóe, lúc nói ra những lời này, lại nhìn Trang Hạo Nhiên, nói: "Thế nhưng, hiện tại chúng ta có thể bắt tay vào điều tra một nhân vật mục tiêu! !"

"Như Mạt!" Trang Hạo Nhiên nhanh chóng nói.

Hai mắt Lãnh Mặc Hàn chợt lóe, chậm rãi nói: "Sát thủ nhất định phải có động cơ, nếu không có động cơ thì chính là bị bệnh tâm thần! Nhưng thông qua hai sự kiện liên quan đến Khả Hinh, tôi phát hiện tất cả đều là do cô ấy đến gần tổng giám đốc Tưởng! Nếu quả thật là như vậy, người đáng nghi nhất! Bao gồm cả sự việc ở bệnh viện."

"Như Mạt!" Trang Hạo Nhiên lại gọi tên cô, đôi mắt chăm chú của anh chợt lóe, nhớ lại Như Mạt dịu dàng, ngón tay chậm rãi xoa cằm.

"Lão đại, anh phải làm rõ một việc!" Lãnh Mặc Hàn nhắc nhở anh nói: "Như Mạt tiểu thư đã từng là người của nhà họ Tần, sau khi ly hôn với Tần Vĩ Nghiệp, bởi vì trả thù tổng giám đốc Tưởng, hắn buộc phải từ chức..."

"Ý của cậu là nói..." Trang Hạo Nhiên chậm rãi nói: "Cô ấy vì hôn sự với Thiên Lỗi không thành, cho nên đem oán hận dồn hết vào người Khả Hinh, mượn tay nhà họ Tần, lấy cơ hội trả thù sao?"

"Đây không phải là vấn đề chính." Lãnh Mặc Hàn nói.

"Sao vậy?" Trang Hạo Nhiên nhìn Lãnh Mặc Hàn, lại nhanh chóng hỏi.

Lãnh Mặc Hàn nhìn về phía Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói: "Quan trọng là nếu như cô ấy cùng liên thủ với nhà họ Tần, vậy bí mật kia của nhà họ Tưởng sẽ không được bảo vệ."

Sắc mặt Trang Hạo Nhiên ngưng đọng, thân thể dần tỏa ra hơi thở rét lạnh.

***

Trước vườn hoa! !

Tào Anh Kiệt thực sự bị trói chéo tay ngay cây táo, đầu đặt một quả táo, anh sợ muốn chết nhìn mấy tên cặn bã phía trước, rồi nhìn Tiểu Đường ầm ĩ kêu to: "Tiểu Đường! Đừng làm loạn đấy! Mũi tên này chính là tên thật, sẽ chết người đấy! ! Tôi còn muốn cùng vợ sinh con nữa mà!”

Đường Khả Hinh cố ý kéo cung tên của tướng quân dưới thời Minh trị giá ba trăm vạn, đôi mắt lờ mờ, nhắm ngay cây táo kia, cười rộ lên nói: "Tôi đến đây! Nên bắn thôi!"

"OH, NO! !" Tào Anh Kiệt thật sự bị dọa, nhìn Đường Khả Hinh sợ đến mức kêu to: "Khả Hinh, đừng làm bậy! Thực sự sẽ chết người đấy !"

Đường Khả Hinh đột nhiên cười, cắn chặt môi dưới, lại giương cung tên lên đùa giỡn, nói: "Tôi đến đây! ! Thực sự muốn bắn nha!"

"Cứu mạng! ! !" Tào Anh Kiệt sợ đến mức nước tiểu cũng muốn chảy ra, la to.

"Cố lên! !" Tô Lạc Hoành cùng Lâm Sở Nhai đứng tại chỗ huýt sao, cười kêu to.

Đường Khả Hinh vừa nghe lời này, lại muốn kéo cung tên, làm động tác chuẩn bị phóng tên, đột nhiên cảm thấy phía sau ấm áp, có người nhẹ nhàng vây quanh mình, cô sửng sốt.

Trang Hạo Nhiên mỉm cười ôm lấy Đường Khả Hinh vào lòng, cúi xuống, khuôn mặt kiên nghị nhẹ nhàng ma sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cầm lấy đôi bàn tay cô, dừng trước khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn của cô, đôi mắt tuy bị vướng víu, nhưng vẫn cảm giác được đôi mắt to tròn lấp lánh của cô, anh dịu dàng mỉm cười nói: "Em đã từng học bắn cung sao?"

"... ..." Đường Khả Hinh lắc lắc đầu.

Trang Hạo Nhiên nghe vậy, liền siết chặt đôi tay nhỏ bé của cô hơn, dán chặt vào thân thể mềm mại của cô, cùng cô giương cung, nhắm ngay quả táo trên đầu Tào Anh Kiệt, sâu xa nói: "Bắn cung, nhất định không nên để mắt nhắm ngay vật mục tiêu, bởi vì lúc chúng ta dùng mắt nhìn chằm chằm vào mục tiêu, lúc bắn ra, kỳ thực đã bị lệch... Cho nên, em muốn bắn trúng mục tiêu, nhất định phải cách mục tiêu của em hai đến ba cm, hiểu chưa? Giống như một người, lúc tưởng như người ấy không nhìn em, thực ra... Người ấy lại đang nhìn em..."

Tim Đường Khả Hinh, không hiểu sao có chút xúc động.

"Nào! ! Bắt đầu thôi!" Trang Hạo Nhiên lập tức kéo khăn tay trên mặt cô xuống, trong nháy mắt nắm lấy hai tay cô, nhắm ngay Tào Anh Kiệt vụt một tiếng, bắn ra cung tên!

Tào Anh Kiệt trợn tròn mắt, kêu a lên một tiếng thật to! !

Một mũi tên nhọn bay thẳng đến cây táo, bắn trúng một quả táo đỏ trên ngọn cây! Quả táo đỏ kia theo mũi tên, rụng trên sân cỏ.

Đường Khả Hinh ngạc nhiên vui mừng cười kêu lên: "Trúng rồi! ! !"

Tào Anh Kiệt sợ đến tròng mắt đảo ngược, hôn mê bất tỉnh!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui