Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

"Cách cách cách cách cách..."

Có một người đang run cầm cập, hai hàm răng va vào nhau! !

Tiểu Nhu sợ đến mức hồn phi phách tán, ngồi trên ghế sa lon bên cạnh bể bơi, trên trán chườm một túi nước đá, vẫn sợ đến mức mặt đỏ lên, hai mắt trợn tròn, cả người run run rẩy rẩy bưng ly trà an thần, hàm răng vẫn phát run, người vẫn chưa hồi hồn, thất thần nhìn về phía trước, còn nghĩ về thời đại ma cà rồng!

Trần Mạn Hồng ngồi gần đó, ánh mắt ghét bỏ nhìn người này, nở nụ cười, mới nói: "Có cần phải làm quá lên như vậy không?"

Lãnh Mặc Hàn có chút áy náy ngồi bên cạnh Tiểu Nhu, cúi người, nắm tay cô, nhìn cô bằng ánh mắt xin lỗi.

Cả người Tiểu Nhu vẫn giống như vừa vớt từ dưới nước lên, sợ đến thần kinh cũng đều run rẩy.

"Ôi, mẹ ơi! Có thể bị dọa đến đờ đẫn như vậy sao?" Tô Lạc Hoành nhìn bộ dạng này của cô, vội vàng ngồi bên cạnh cô, vươn tay không ngừng vỗ bờ vai nhỏ nhắn của cô, lo lắng nói: "Này... Có cầnđi gặp bác sĩ không? Lấy... Thuốc an thần các loại ?"

"Cô ấy cũng ngơ ngẩn thành như vậy rồi, còn cần thuốc an thần sao?" Trần Mạn Hồng phì một tiếng, nở nụ cười.

Lãnh Mặc Hàn cũng lo lắng nhìn Tiểu Nhu, nghĩ cô vừa rồi nhìn thấy đôi mắt xanh của mình, đã sợ đến hôn mê bất tỉnh, thật vất vả mới bấm huyệt nhân trung giúp cô tỉnh lại, cô trợn mắt, nhìn thấy đôi mắt xanh của mình, chân tay lại duỗi ra, thất thanh kêu to, lại rơi vào hôn mê bất tỉnh! Cứ như vậy lặp đi lặp lại hôn mê bất tỉnh ba lần...

Tiêu Đồng cũng lập tức đi tới, vươn tay không ngừng đánh vào vai Lãnh Mặc Hàn, tức giận kêu to: "Đều là anh! Đều là anh! Một người cẩn thận như vậy, xong việc rồi, còn mang cái thứ như vậy làm gì? Đừng nói cô ấy bị dọa chết, đôi khi tôi nhìn thấy, cũng còn giật mình nữa là! Còn từ trong rừng đi ra, lại càng giống ma cà rồng hơn?"

Lãnh Mặc Hàn nhíu mày, có chút oan uổng, nhưng cũng không lên tiếng.

"Bây giờ thì tốt rồi?" Tiêu Đồng lập tức lại cúi người xuống, vươn hai tay vỗ vai Tiểu Nhu, nói: "Anh đem con gái nhà người ta dọa sợ thành như vậy, đến lúc đó, cô ấy không bình thường anh cưới đấy?"

Lãnh Mặc Hàn nghe lời này, lại lo lắng quay đầu, nhìn Tiểu Nhu.

Tiểu Nhu vẫn trợn tròn mắt, khuôn mặt ngây ngốc bưng ly trà an thần, gương mặt khiếp sợ, hàm răng va vào nhau cách cách, thần trí mơ hồ.

"Ôi! Tình huống này..." Trần Mạn Hồng nhìn cô như vậy, mình cũng có chút lo lắng , lập tức thúc giục chồng nói: "Anh Kiệt này, anh xem một chút, chuyện gì xảy ra vậy?"

Tào Anh Kiệt cũng thấy Tiểu Nhu thật sự thần kinh có chút thất thường, anh cũng lo lắng nói: "Đúng vậy... Phải làm sao bây giờ? Xem ra, thật sự là sợ hãi."

"Có thể không bị dọa chết sao?" Tiêu Đồng là người rất đồng tình với những người yếu đuối, nhất là Tiểu Nhu đáng yêu như thế, cô lại tức giận nhìn về mấy tên cầm thú, nói: "Chính mình đúng là cầm thú mà! Tối khuya, lại làm cái thứ này đến dọa người! !"

"Sao vậy? Sao vậy?" Mẹ Trangbị chồng mình và Tưởng Vĩ Quốc cầm chân, vẫn luôn hỏi thị trưởng đâu rồi, bà thực sự phiền não quẳng cho một câu, ném trong rương chở đi rồi, bọn họ lại hỏi bà chở đi đâu? Bà tức giận nói, cậu ta đi đâu làm sao tôi biết được? Bà lập tức liền đi ra khỏi phòng, nhìn thấy nhiều người trẻ tuổi tụ cùng một chỗ, bà nhanh chóng vào góp vui đi tới: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Tiêu Đồng nhìn thấy Ân Nguyệt Dung tới, lập tức tố cáo đưa hai miếng kính sát tròng mỏng trên tay ra, nhìn bà tức giận nói: "Dì Trang, người xem đi! ! Lãnh Mặc Hàn vừa rồi đeo kính sát tròng này chạy vào rừng dọa người, dọa luôn cả Tiểu Nhu!"

Ân Nguyệt Dung tức khắc khiếp sợ nghiêng đầu nhìn khuôn mặt Tiểu Nhu bị dọa đến ngơ ngẩn, bà sinh lòng thương cảm, đau lòng nặng nề thở dài một hơi, nói: "Cô bé đáng thương, con hẳn là nên quý trọng cơ hội này, ở nước Anh chúng ta, ma cà rồng chính là nhân vật có tính biểu tượng nha... Có khi cả đời cũng không được thấy đâu... Hả?"

Bà hả một cách ngây thơ và đơn thuần đến vậy.

Mọi người không nói gì nhìn bà.

Tiểu Nhu vẫn hồn phách không trở về, tiếp tục rét run, nhìn về phía trước, sợ đến hàm răng va vào nhau cách cách.

"Nhìn kìa! Nhìn kìa! Mau đi bệnh viện thôi?" Tiêu Đồng lo lắng nói.

Lúc này, Nhã Tuệ tay cầm khăn lông nóng, lau mặt cho cô, vừa lau vừa nhanh chóng nói: "Đúng đúng, mau đi bệnh viện! Thực sự không ổn! Lỡ như ngây ngẩn luôn thì làm sao?"

"Không thể nào!" Trần Mạn Hồng bình thường mặc dù hay mắng Tiểu Nhu, thế nhưng đối với cô vẫn cực kỳ thương yêu, nếu thật sự gặp chuyện không may, sau này sẽ không người nào giúp mình vui vẻ rồi, cô lập tức đứng lên, nói: "Mau! ! Đưa đi bệnh viện!"

"Không cần phiền phức như vậy, tôi có cách!" Ân Nguyệt Dung nhanh chóng cầm kính sát tròng trong tay Tiêu Đồng, nheo nheo mắt cười nhìn đám người trẻ tuổi, vô cùng mềm mỏng động lòng người giải thích: "Một người trúng độc, có thể dùng cách lấy độc trị độc!"

"... ... ..." Mọi người trầm mặc nhìn bà.

Ân Nguyệt Dung xinh đẹp nhìn mọi người chớp mắt vài cái, ranh mãnh cười rộ lên nói: "Một người bị sợ đến choáng váng, có thể... ... Làm như thế này giúp cô ấy tỉnh lại! !"

Bà nói xong, trong nháy mắt quay mặt sang, trước vẻ mặt sững sờ của mọi người, bà lập tức sải bước, cúi mặt, xoay người, trợn tròn đôi mắt xanh lên, nhìn về phía Tiểu Nhu, vươn năm ngón tay kêu lên một tiếng, khuôn mặt dữ tợn hệt như nữ quỷ, vươn tay muốn bóp cổ Tiểu Nhu! !

Trong nháy mắt Tiểu Nhu trừng mắt, nhìn về phía nữ quỷ trước mặt, cô lại ôm mặt thét lên một tiếng, ngất đi! !

"Tiểu Nhu! !" Mọi người cùng bổ nhào đến giúp cô! !

Ân Nguyệt Dung lập tức trợn tròn đôi mắt xanh, nhìn Tiểu Nhu đã bị dọa mất hồn, bà không hiểu chớp mắt một cái, nói: "Hả? Không phải bị dọa sẽ tỉnh lại sao?”

"Dì à!" Lãnh Mặc Hàn bất đắc dĩ lại nhấn chặt huyệt nhân trung của Tiểu Nhu!

"Không được! Để con rể tôi đến!" Ân Nguyệt Dung chỉ tin tưởng y thuật của con rể mình!

"Ai là con rể mẹ chứ?" Trang Ngải Lâm chậc một tiếng rồi cười.

Ân Nguyệt Dung tức giận quay mặt lườm con gái, nói: "Cô không phải con gái của tôi!"

Trang Ngải Lâm không nói gì thấy mẹ mình liếc mắt một cái, nhìn đôi mắt xanh của bà, vội vã lôi bà đi nói: "Ô kìa, mẹ, đi thôi. Không nên chờ một lát nữa, cô ấy tỉnh lại, mẹ lại càng làm cho cô ấy sợ choáng váng!"

"Này! Mẹ còn có thể nghĩ ra cách khác. Tin mẹ đi!" Mẹ Trang bị con gái lôi đi, nhưng vẫn còn muốn cứu vớt trái đất!

“Con tin mẹ! ! Mẹ đã từng hóa trang thành ma cà rồng, đem chó nhà chúng ta dọa cho chết rồi! Sao con lại không tin mẹ chứ?" Trang Ngải Lâm kéo mẹ đi vào.

"Tiểu Nhu?" Mọi người bên này, cùng nhau lo lắng nhìn Tiểu Nhu.

Tiểu Nhu sau một lúc bị Ân Nguyệt Dung dọa, mới hoàn hồn, chậm rãi mở mắt ra...

"Làm sao vậy?" Lúc này Trang Hạo Nhiên mới dẫn Đường Khả Hinh đi ra ngoài biệt thự, nhìn thấy Tiểu Nhu ngồi một bên, sống dở chết dở, anh sửng sốt.

Đường Khả Hinh vẫn còn chìm đắm trong bi thương vừa rồi, lại sững sờ nhìn về phía Tiểu Nhu đang ngồi tại chỗ, khuôn mặt thất thần khiếp sợ, mồ hôi đầm đìa, cô lập tức lo lắng đi qua, ngồi xổm trước mặt Tiểu Nhu, nhìn cô sốt ruột hỏi: "Tiểu Nhu? Cô làm sao vậy?"

Lúc này Tiểu Nhu, nhìn thấy Khả Hinh cho tới bây giờ vẫn không ghét bỏ mình, trong lòng cô ấm áp, kêu lên một tiếng khóc lên, nghiêng người về phía trước, ôm cô, nước mắt tuôn trào, mếu máo nói: "Khả Hinh, vừa rồi tôi mới nhìn thấy ma cà rồng! Thì ra trên thế giới này thật sự có ma cà rồng!"

Đường Khả Hinh nghe lời nói càn này, đột nhiên sửng sốt.

Lãnh Mặc Hàn bất đắc dĩ thở dài một hơi, nhìn về phía Tiểu Nhu đã khóc lên, rốt cuộc có chút yên tâm, lại nhìn thấy Trang Hạo Nhiên đứng một bên, đưa mắt ra hiệu, anh liền nhàn nhạt đứng lên, hai người cùng đi ra bên cạnh bể bơi...

"Sao vậy?" Trang Hạo Nhiên nhàn nhạt nâng một ly rượu ướp lạnh, khẽ nếm một ngụm, nhìn về phía những người bạn học tối nay sẽ ngủ lại nhà mình, khẽ nâng ly cười cười.

"Thoát một, chết một." Lãnh Mặc Hàn lạnh lùng nói.

Trang Hạo Nhiên mang theo vài phần kinh ngạc nhìn anh.

"Lúc nào đối với đám người trong bóng tối, chúng ta chỉ thấy người, không nghe tiếng, thậm chí ngay cả bóng dáng ma quỷ của bọn chúng cũng không có cách nào tiếp cận, đây là lần đầu tiên cùng bọn chúng đánh nhau..." Lãnh Mặc Hàn nhớ lại vừa rồi trong rừng đánh nhau, anh lạnh lùng nghi ngờ nói: "Cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy qua người nào có hành động nhanh như vậy! Thậm chí có thể so với Điệp Y. Chỉ là vì hắn mặc quần áo chuyên dùng trong đêm tối, Điệp Y hoàn toàn không có cách nào tiếp cận người hắn được, cùng hắn đọ sức một lúc, cặp song sinh cũng không có cách nào..."

Trang Hạo Nhiên nghe lời này, toàn bộ thế giới dường như rơi vào hố sâu lạnh lẽo, đôi mắt anh cứng lại, nghĩ đến chuyện này.

Lãnh Mặc Hàn lại lo lắng nhìn Trang Hạo Nhiên, nói: "Sự việc lần này, chính là nhằm vào Khả Hinh ! ! Vừa rồi anh đỡ cô ấy ngồi trước cửa sổ sát đất, còn thiếu vài giây nữa, có thể sẽ mất mạng!"

Hai mắt Trang Hạo Nhiên chợt lóe, không thể tin nổi nghĩ: "Rốt cuộc... Ai muốn dồn cô ấy vào chỗ chết như vậy? Như Mạt sao?"

Anh không tin cô ấy có năng lực như thế.

Lãnh Mặc Hàn nghĩ chuyện này không rõ ràng lắm, lại nhíu mày tự hỏi một lúc, mới nói: "Chẳng lẽ trên người Khả Hinh, còn có một bí mật khác sao?"

Trang Hạo Nhiên nhíu mày nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn.

"Nếu quả thật là như vậy..." Lãnh Mặc Hàn lại tự hỏi, thân thể đột nhiên dâng lên một trận lo lắng gấp bội nói: "Nếu như ngày Khả Hinh khôi phục trí nhớ, bị phát hiện, có thể sẽ nguy hiểm hơn! Tôi muốn thừa dịp này, đi Mỹ một chuyến!"

"Vì sao?" Trang Hạo Nhiên nhanh chóng nhìn anh, hỏi.

Đôi mắt Lãnh Mặc Hàn thoáng qua một tia lạnh lẽo nói: "Trong giới sát thủ, có những kẻ phản bội! Tài sản của Hoàn Cầu chúng ta cực lớn, lực lượng cũng lớn! Hoàn toàn có điều kiện chĩa mũi vào chuyện này, lấy tư cách đàm phán, tôi nghĩ trong cuộc đàm phán này, có thể thu được một chút kết quả. Hôm nay tập đoàn bọn chúng chết một người, chuyện tuy lớn mà lại nhỏ."

Trang Hạo Nhiên trầm mặc do dự.

"Không có việc gì." Lãnh Mặc Hàn quay người rời khỏi, nhưng lại xoay người, nhìn Trang Hạo Nhiên, nói: "Anh đã ngăn chặn miệng Tiêu Hào Oánh chưa?"

Đường Khả Hinh vừa muốn đứng dậy, lấy khăn lông nóng, nghe được câu này, không hiểu sao trong lòng có chút xúc động, quay đầu lại nhìn Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên nhìn anh, cười nói: "Tôi dùng cái gì ngăn chặn miệng cô ấy đây?"

Lãnh Mặc Hàn cũng lạnh lùng chế nhạo cười nói: "Dùng miệng của anh?"

Trang Hạo Nhiên không nói gì, chỉ nhìn người này.

Đường Khả Hinh chậm rãi xoay người, tay cầm khăn mặt, lặng im không nói gì.

"Khả Hinh?" Nhã Tuệ nhìn Tiểu Nhu cũng dần dần tốt hơn, mọi người chuẩn bị đưa cô về nhà, cô nhìn bạn tốt mỉm cười nói: "Cũng không còn sớm nữa, chúng ta cũng cần phải về. Nhưng mà hôm nay cô không phải về nhà thầy sao? Để tổng giám đốc tiễn cô về một đoạn có được không?"

"À..." Đường Khả Hinh quay đầu, liếc mắt nhìn Trang Hạo Nhiênmột cái, nhớ tới hành động mập mờ của hai người trong phòng vừa rồi, mặt cô lại ửng hồng nói: "Không cần, tôi cho tài xế đến đón."

Trang Hạo Nhiên bộc lộ ý cười bước qua, nói: "Vừa rồi nói tiễn em về. Sao có thể để em về một mình được chứ? Đi thôi. Mọi người cùng nhau đi..."

Mấy người Lâm Sở Nhai vừa nghe, cũng nhao nhao đứng dậy, chuẩn bị đưa mấy cô gái về, Tô Lạc Hoành nở nụ cười tiến lên, ôm chặt lấy Tiểu Nhu rời khỏi.

Lãnh Mặc Hàn đứng một bên, nhìn bóng lưng Tiểu Nhu, im lặng không lên tiếng.

"Nhìn cái gì vậy? Đi thôi!" Tiêu Đồng hung dữ trợn mắt nhìn anh một cái, mới nhanh chóng đi trước một bước.

Trang Hạo Nhiên cũng đến bên cạnh Đường Khả Hinh, chăm chú nhìn cảnh đêm phía trước, nói: "Đi thôi..."

Đường Khả Hinh nghe, liền nhẹ nhàng nhấc đuôi váy dài, cất bước đạp trên cỏ xanh mềm mại, đi về phía trước.

Đêm, lạnh dần.

Đường Khả Hinh mặc váy dài cúp ngực, chợt cảm thấy lạnh, vươn hai tay nhẹ lướt qua bờ vai bóng loáng, bước về phía trước.

Trang Hạo Nhiên cũng trầm mặc theo bên cạnh cô đi về phía trước.

Chiếc Audi Pikes Peak ở ngay phía trước.

Đường Khả Hinh dường như nhớ ra gì đó, xoay người nhìn Trang Hạo Nhiên, hỏi: "Trước kia có phải anh từng đồng ý tặng em một chiếc xe thể thao hay không?"

Trang Hạo Nhiên nhịn không được bật cười, nhìn cô nói: "Không có đâu! Em cũng không có việc gì, lại lấy chuyện này mà vui đùa."

Đường Khả Hinh nheo nheo mắt nhìn anh, lại nhớ đến tấm hình hai người thân mật kia, cũng không để ý, lúc cất bước đi về phía trước, giẫm phải đuôi váy của mình, suýt chút nữa ngã sấp xuống... cô sợ kêu a một tiếng, cả người loạng choạng về phía trước... Một cánh tay mạnh mẽ có lực, trong nháy mắt bá đạo ôm chặt hông cô, cô há hốc mồm ngẩng đầu...

Trang Hạo Nhiên cười ôm chặt Đường Khả Hinh, nhìn cô, có chút dịu dàng nói: "Cẩn thận một chút."

Đường Khả Hinh im lặng không lên tiếng, muốn giãy giụa thoát khỏi cái ôm của anh.

Trong nháy mắt Trang Hạo Nhiên đem cô ôm ngang vào trong ngực.

"Này!" Đường Khả Hinh vươn tay, vây quanh cổ anh, mở to đôi mắt mơ màng, có chút xấu hổ và khẩn trương nhìn anh nói: "Tổng giám đốc! ! Anh làm gì vậy? Mau thả em xuống."

"Tránh cho em lại ngã sấp xuống." Trang Hạo Nhiên cười ôm lấy thân thể mềm mại của cô, tiếp tục cất bước đi về phía trước.

"... ..." Đường Khả Hinh nhất thời sững sờ nhìn anh ôm mình, thái độ vẫn thoải mái mỉm cười như vậy, mềm giọng nói: "Anh đối với bất kỳ phụ nữ nào, cũng đều như vậy sao?"

"Đều thế nào?" Trang Hạo Nhiên trực tiếp ôm Đường Khả Hinh đặt vào ghế lại phụ của chiếc Pikes Peak, mới vòng qua thân xe, tự mình ngồi vào ghế lái, nhìn về phía trước, cười hỏi.

Đường Khả Hinh nhớ tới vừa rồi anh kề sát người cô gái kia cuồng nhiệt nhảy múa, kích động sôi trào như vậy, đôi mắt dịu dàng chớp, không lên tiếng.

Trang Hạo Nhiên trong bóng đêm, lặng lẽ quay đầu nhìn cô một cái, lập tức nghiêng người về phía trước, ép sát vào người cô, tay vây quanh cô thật chặt...

"Này! ?" Đường Khả Hinh lập tức dựa sát người vào ghế, mắc cỡ mặt đỏ bừng vươn hai tay, nhẹ chống trước ngực anh, có chút sợ hãi cùng khẩn trương nhìn anh, nói: "Tổng giám đốc, anh làm gì vậy?"

Trang Hạo Nhiên vừa trầm mặc cúi mặt nhìn cô, vừa đưa tay lục lọi khóa dây an toàn bị váy cô che khuất, đôi mắt nóng cháy tình cảm nhìn cô, hỏi: "Em cho là anh muốn làm gì?"

"Em không biết... Anh làm cho người ta mơ hồ không rõ..." Đường Khả Hinh chợt cảm thấy hơi nóng, muốn đẩy anh ra.

Trang Hạo Nhiên lại áp sát vào thân thể cô, nhìn về phía cô dịu dàng cười nói: "Anh đối với phụ nữ, đều rất lịch sự phong độ, bao gồm cả mẹ của anh..."

Đường Khả Hinh nhớ lại vừa rồi anh cùng chủ tịch phu nhân khiêu vũ, đôi mắt bộc lộ ánh nhìn dịu dàng và yêu thương, lại làm cho tim người khác đập mạnh, cô cúi đầu, lại mềm giọng nói: "Đúng vậy... Giống như người của quần chúng..."

Trang Hạo Nhiên nhíu mày cười nhìn cô, hỏi: "Nếu như anh là bạn trai của em, em hi vọng anh làm thế nào?"

Đôi mắt Đường Khả Hinh lưu chuyển, bị anh ôm có chút hít thở không thông, cảm giác lồng ngực vững chắc của anh đang tỏa ra hơi nóng, còn có tiếng tim đập bang bang, đập vào ngực mình, cô nhẹ thở một cái, mới nói: "Em sao có thể quản lý được anh... Ví dụ như anh muốn ngăn chặn miệng của một phụ nữ, đều phải dùng miệng anh... Làm sao em dám hi vọng muốn anh làm thế nào?"

Trang Hạo Nhiên thất thanh cười rộ lên, nhẹ cầm cằm cô, nói: "Em..."

"Làm gì vậy?" Trong lòng Đường Khả Hinh khẽ động, cảm giác đến từ thân thể, nhẹ đẩy tay anh ra, có chút đáng yêu.

"Hôm nay anh và người ta khiêu vũ là có nguyên nhân ..." Trang Hạo Nhiên có chút ôn nhu nhìn Đường Khả Hinh, lại cườinói: "Về phần... Muốn làm thế nào mới có thể ngăn chặn miệng một phụ nữ, làm cho cô ấy không thể nói ra bí mật, có rất nhiều cách."

"... ..." Đường Khả Hinh tò mò nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên cố ý ho khan một tiếng, cầm lấy cái khóa, mới hơi ngửa đầu, cười nói: "Ví dụ như, cho cô ấy tiền, mua cho cô ấy vài cái biệt thự, cho cô ấy vàng bạc châu báu, hoặc là cho cô ấy thật nhiều của cải, thậm chí..."

"Cùng cô ấy lên giường! Trực tiếp dùng miệng ngăn chặn." Đường Khả Hinh nhìn anh, giúp anh nói tiếp.

Trang Hạo Nhiên trầm mặc nhịn cười nhìn cô.

"Nhìn cái gì?" Đường Khả Hinh không hiểu sao tâm tình bỗng không tốt, khuôn mặt đỏ bừng.

"Cách này, dùng được sao?" Trang Hạo Nhiên cố ý hỏi cô.

"Em làm sao biết có dùng được hay không?" Đường Khả Hinh tim đập nhanh, muốn quay mặt đi.

"Thử xem! Nếu như dùng không được, phạt em!" Trang Hạo Nhiên bỗng nhiên cúi người, hôn lên môi cô.

"Ưm..." Môi Đường Khả Hinh bị chặn lại, đại não nhất thời tê buốt, cả khuôn mặt đỏ bừng, tim bang bang đập loạn lên, cảm giác sức nóng của người đàn ông này, dời núi lấp biển ập về phía chính mình, cô run run muốn vươn tay, đẩy anh ra, bất đắc dĩ đầu ngón tay bỗng chốc mềm nhũn, cả người bất an thở dốc.

Trang Hạo Nhiên cũng không làm gì quá mức, chỉhôn cô một chút, rồi lập tức buông cô ra, ngồi lại ghế lái, cười nói: "Đúng vậy! Thì ra cách này dùng rất tốt! ! Ngày mai tăng lương cho Mặc Hàn!"

Đường Khả Hinh ngồi im tại chỗ, mở to mắt, nặng nề thở dốc, nghĩ anh vừa hôn, trên môi mình vẫn còn tê buốt... Cô thật lâu cũng chưa khôi phục được ý thức, chỉcảm giác trái tim mình bị người ta thò tay vào lấy ra, cảm giác dũng cảm như lúc bị bắt làm tù binh... Cô vẫn còn đang thở dốc, Trang Hạo Nhiên đã trực tiếp mở khóa, khởi động xe, lúc này cô mới dâng lên một trận lửa giận ngút trời, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên tức giận kêu to: "Này ————— "

Trang Hạo Nhiên vù một tiếng, khởi động xe, phóng như tên bắn, không cho cô cơ hội xuống xe.

Chiếc Audi Pikes Peak màu trắng vững vàng lao vào đêm tối, sức gió càng lúc càng lớn, nó dùng thân phận sứ giả dũng cảm của mình, phóng trên con đường núi quanh co thật lâu, cuối cùng thắng gấp trước cửa biệt thự Vitas!

Đường Khả Hinh lửa giận ngút trời đẩy cửa xe, cầm túi xách, đem váy dài vén lên thật cao đạp giày cao cao gót bước xuống xe, mặt hầm hầm đi về phía trước.

Trang Hạo Nhiên nhìn cô tức giận như vậy, cũng nhanh chóng mở dây an toàn, ngay lúc cô muốn kéo cửa rào chắn ra, lại nắm chặt cổ tay cô, cười nói: "Không nên tức giận, vừa rồi chỉ là..."

Đường Khả Hinh lập tức hất tay anh ra, nhìn anh tức giận nói: "Không nên tức giận sao? Dáng vẻ này của anh, không hiểu sao lại có thể chiếm lấy được nụ hôn kỳ diệu của phụ nữ chứ? Thật là quá đáng! ! Uổng phí em hao tốn tâm tư nhiều như vậy, chọn mua quà cho anh, đừng gây khó dễ nghĩ em cùng anh trong quá khứ thân thiết, rồi lại tùy tiện xằng bậy với em! Đáng ghét!"

Cô nói xong, lập tức xoay người rời khỏi.

Trong nháy mắt Trang Hạo Nhiên từ phía sau lưng ôm chặt thân thể cô, nhẹ cúi xuống, xúc động cười, ghé sát bên tai cô nói: "Nhưng màtrước đây em vẫn cho anh ôm như vậy!"

Tim Đường Khả Hinh lại đập mạnh, nhưng vẫn quay người đẩy anh ra, tức giận nói: "Cho nên em mất trí nhớ rồi ! Có lẽ lúc ấy mắt em bị mù rồi!"

Cô nói xong, không hiểu sao có chút căm ghét, trực tiếp vung giày cao gót lên, đá một cước thật mạnh trên đầu gối anh, mới tức giận xoay người, đi vào sân.

Trang Hạo Nhiên đứng tại chỗ, nhìn bộ dạng tức giận và xấu hổ của Đường Khả Hinh, anh lại khó hiểu cười, vươn ngón tay, nhẹ lướt qua môi, hạnh phúc ngọt ngào tự nhiên mà đến, hệt như mối tình đầu... Anh vừa nghĩ vừa đi đến chiếc Pikes Peak trước mặt, đập cửa xe, cười đến vui vẻ.

Đường Khả Hinh vừa mở cửa, vừa đi vào trong phòng tối tăm, phịch một tiếng đóng cửa lại, vẫn còn tức giận sờ môi, nói: "Đồ cái thứ người đáng ghét! Lần sau còn dám hôn em, xem em có cắt bỏ anh không!"

"Bụp". Một tiếng bật công tắc, ánh đèn chợt sáng lên! !

Đường Khả Hinh lập tức đứng giữa phòng khách, ngẩng đầu thấy khuôn mặt tối sầm của thầy, hệt như thần đèn phương Tây, đang tỏa ra ánh nhìn phẫn nộ u ám, ngồi trên sô pha, ôm vai nhìn về phía cô, lòng cô bỗng nhiên rét lạnh, nhớ đến chai rượu đỏ kia, hai chân cô bỗng mềm nhũn, sợ đến mức tim gan muốn rớt ra vội vàng quỳ xuống, cúi đầu, không nói nên lời...

Vitas ngồi bên này, cũng không nhúc nhích đợi học trò đã ba tiếng, đôi mắt ngưng đọng, sắc mặt vẫn âm u lạnh lẽo, ngầm nuôi lửa giận trong lòng, giống như Chihirotìm kiếmcon rồng Hakuvậy, chậm rãi nói: "Ở Trung Quốc, tôi chỉ có hai học trò, một là cô, một là Hạo Nhiên..."

Đường Khả Hinh quỳ trên mặt đất, cúi đầu, hai mắt lưu chuyển, sợ đến trái tim run rẩy vỡ vụn.

Vitas nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi có tất cả hai chai Khang đế 1665, cất giữ hơn nửa đời người, vào năm năm trước, Hạo Nhiên trộm của tôi một chai, đem đi bán! Đổi một bức tranh làm quà sinh nhật bạn gái!"

Đường Khả Hinh lập tức khiếp sợ ngẩng đầu, nhìn về phía Vitas! !

Vitas nhíu mày, nhìn Đường Khả Hinh, bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép được mới nghĩ thu nhận cô, nặng nề thở dốc hỏi: "Tối nay cô trộm rượu làm gì?"

"... ..." Đường Khả Hinh da đầu tê dại, lại cúi đầu, sợ đếnmức tim dâng lên từng đợt lạnh buốt.

"Đừng nói với tôi, lại đi mua quà sinh nhật ! ! Cô đem nó bán đi cũng không có vấn đề gì! Dù sao tôi cũng sẽ có cách mua lại! !" Vitas đột nhiên không muốn nói chuyện, bởi vì tiếp theo mới là trọng điểm, ông cắn chặt răng, nhìn về phía Đường Khả Hinh, lúc này tim gan phèo phổi mới cùng nhau quạn thắt, tức giận nói: "Thế nhưng cô lại có thể... Đem nó bán cho Laurence? ? Chai thứ nhất Hạo Nhiên bán cho Laurence! ! Chai thứ hai, học trò ngoan của tôi cũng là bán cho Laurence! Tôi vĩnh viễn cũng không lấy lại rượu đỏ từ người kia được !"

Vitas tức giận đến muốn chầu trời, trợn tròn mắt, bầu trời một tiếng sấm rền ầm ầm vang lên, lập tức đánh xuống một tia chớp, đem cây táo vừa mới mọc ra đánh ngã!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui