Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

"Hu hu hu hu hu hu! !" Trong nhà truyền đến một trận tiếng gào khóc! !

Đường Khả Hinh mặc bộ đồ thể thao màu trắng, trên mặt dơ bẩn, trên đỉnh đầu vẫn còn cắm hai lá tùng, hai tay giơ lên một quyển “Bách khoa toàn thư hầm rượu” nặng 12 kg, quỳ trên mặt đất, mếu máo khóc: "Thầy ơi! ! Tôi sai rồi, thật sự sai rồi! Người tha cho tôi đi! Tôi sairồi! Sau này tôi không dám nữa !"

Vitas bình thường là một người bình tĩnh, hiện tại sáng sớm trơ mắt nhìn chậu cây cảnh mà mình yêu quý nhất, cứ như vậy từng chậu từng chậu rơi xuống vách núi, những tiếng vỡ vụn kia, giống như cây búa gõ mạnh vào tim mình, ông nặng nề thở hổn hển, nghiến răng nghiến lợi nhìn học trò, vô cùng đau đớn nói: "Cô thật là so với cái con khỉ 72 phép biến hóa ở đất nước của cô còn nghịch ngợm hơn! ! Cái con khỉ kia vẫn còn biết tôn sư trọng đạo, cô ngay cả một con khỉ cũng không bằng! ! !"

Đường Khả Hinh lại sợ tới mức can đảm đều đã biến mất quỳ trên mặt đất khóc rống lên.

Trang Hạo Nhiên cũng tim gan run sợ ngẩng đầu, thấy cho tới bây giờ thầy lúc nào cũng vô cùng bình tĩnh, thế nhưng hôm nay lại có thể tức giận đến như vậy, anh vội vã cười cười bước lên, muốn trấn an liền nói: "Thầy à... Người... Người trước tiên không nên nổi giận..."

"Cậu câm miệng lại cho tôi!"Vitas khẩn trương nghiêm mặt, nhìn về phía học trò, tiếp tục phẫn nộ nói: "Cậu cũng không biết tốt đến mức nào đây! !Năm năm trước trộm Khang đế của tôi, cậu cho là thầy của cậu trí nhớ không tốt có phải không?"

"À..."Trang Hạo Nhiên nhất thời sửng sốt nhìn về phíathầy.

"Hai cô cậu thật sự là một đôi trời đất tạo nên! !"Vitas tức giận đến lúc phủ ngũ tạng, tim gan phổi thận đều muốn quặn thắt thành một khối, lại quay mặt nhìn Đường Khả Hinh, nét mặt cứng lại, lửa giận ngút trời nói: "Theo như câu chuyện xưa của người Trung Quốc các người, thật là kiếp trước làm điều ác, kiếp này mới gặp phải hai tên súc sinh như cô cậu! ! Người này vừa trộm rượu xong, người kia lại đập bể cửa tủ của tôi, lấy trộm luôn một chai kia rồi ! Đều đem bán cho Laurence! !Chỉ khác là một người đem bán 100 vạn, một người vừa mới bán với giá 60 vạn! Làm cho Laurence mới sáng sớm hôm nay, liền vui vẻ gọi điện thoại đến hỏi thăm thân thể tôi có khỏe mạnh không !"

"Hả?"Trang Hạo Nhiên sửng sốt nhìn về phía Đường Khả Hinh, đột nhiên nghe ra một chút manh mối, không thể tin nổi nhìn cô! !

Mặt Đường Khả Hinh bỗng đỏ bừng, cúi đầu, nức nở khóc.

Lúc này Vitas lại nhớ tới lúc chủ tịch Lưu vừa rồi rời khỏi, lắc đầu đau đớn xúc động, nói:” Người Pháp vẫn không có cách nào có thể hoàn toàn quý trọng và hiểu được văn hóa của chúng tôi lâu dài...” Ông nghĩ tới những lời này, lập tức lại choáng váng, nét mặt lạnh lùng thở hổn hển, nói: "Tôi cũng không hiểu, vất vả tâm sức dạy hai học trò Trung Quốc các cô các cậu, ngược lại lại làm cho tôi mất hết mặt mũi như vậy. Chủ tịch Lưu hôm nay bất quá là muốn thưởng thức chậu cảnh của tôi, tôi muốn ông ấy qua đây, nhưng từ ngữ thơ ca của ông ấy, tôi nghe không hiểu được lấy một câu! Người Trung Quốc các người thật luôn luôn phiền toái và phức tạp như vậy! ! Chỉ cần một câu nói cũng có thể sáng tỏ mọi chuyện, đâu nhất thiết phải cần một bài thơ mới giải quyết được vấn đề! !"

Trang Hạo Nhiên đứng một bên, xấu hổ không biết nên nói gì.

Đường Khả Hinh lại càng sợ đến mức tim muốn vỡ vụn ra, không dám thở mạnh, chỉgiơ sách 12 kg kia lên, hai tay run rẩy, mồ hôi lạnh tuôn ra.

"Nói cho tôi biết! !" Từ trước đến nay Vitas vốn rất tự hào về người Pháp, hôm nay lại bị sỉ nhục như vậy, vô cùng lưu ý đến, lạnh lùng hỏi: "Cái gì mà: Một đôi hờ hững ngắm thế nhân, chứa chan nhiệt huyết đáp đền tri kỷ! !"

"Ý nghĩa là..."Trang Hạo Nhiên nghe xong, đành phải cười trả lời: "Ý nghĩa chính là... Biển người mênh mông, nếu có thể gặp được một người tâm ý tương thông với mình, thực sự là may mắn trong cuộc đời..."

"Cậu có cảm giác tâm ý tương thông với rượu hay không?"Vitas đột nhiên bình tĩnh hỏi đệ tử.

"À..."Trang Hạo Nhiên nghe lời này, có chút khó hiểu nhìn Vitas.

Vitas chỉ vào đường Khả Hinh, rồi lại nhìn anh oán hận nói: "Cậu làm cái gì, cô làm cái gì! !Một thời gian trước, cậu vừa mới từ cây táo của tôi làm gãy, bây giờ cô lại làm cây tùng của tôi rơi xuống! !Còn lấy rượu quý của tôi bán, đi mua quà sinh nhật!"

Đôi mắt Đường Khả Hinh khiếp sợ chớp chớp.

Đôi mắt Trang Hạo Nhiên cũng nhanh chóng lưu chuyển, nhìn về phía Vitas có chút miễn cưỡng hoảng hốt cười cười.

Bốn tên cầm thú lúc này mới thức tỉnh, nhất thời nhớ tới đồng hồ đắt tiền của Trang Hạo Nhiên, đúng là Đường Khả Hinh tặng, Tào Anh Kiệt nhịn không được kêu lên: "Đồng hồ kia..."

Tô Lạc Hoành lập tức bịt chặt miệng Tào Anh Kiệt lại, nháy mắt! !

Trong nháy mắt Vitas nhìn bọn họ, phát hiện nét mặt bất thường, lập tức cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ trên tay Trang Hạo Nhiên, nhất thời hiểu ra lại nhìn về phía Đường Khả Hinh, lại vung lên cây gậy màu bạc, nghiêm khắc hỏi: "!Ngày hôm qua đem rượu của tôi bán đi, tiền đã dùng vào đâu rồi!"

Đôi mắt Trang Hạo Nhiên sáng lên, nhớ lại, tiêu rồi! !

"... ... ..."Đường Khả Hinh không dám lên tiếng, chỉ là giơ sách lên cao, khuôn mặt căng ra, không dám nói.

"…!"Vitas không nói hai lời, liền muốn giơ roi lên...

"A! !"Đường Khả Hinh giơ sách lên, sợ tới mức quay đầu đi! !

"Thầy à!"Trang Hạo Nhiên lập tức cầm chặt roi trong tay Vitas, vội vàng cười nói: "Người, người, xin người bớt giận, chuyện này... Đều là lỗi của tôi! Lỗi của tôi!"

Vitas cắn chặt răng, nhìn học trò.

Trang Hạo Nhiên có chút xấu hổ nhìn thầy cười, nói: "Tôi... Tôi... Tôi ngày hôm qua không phải sinh nhật đó sao... Khả Hinh tới nhà tôi, tôi liền... Cùng cô ấy đùa giỡn... ... ...Nói muốn quà sinh nhật từ cô ấy... Có thể cô ấy cảm thấy là, quà tặng cấp trên, ít nhất phải có chút thể diện... Tạm thời, tiền lương lại không cao, tôi cũng tạo cho cô ấy một chút áp lực, mới... Mới như vậy!"

Vitas nín thở, nheo mắt mang theo vài phần nghi ngờ cúi đầu, nhìn về phía Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh cũng không kiêng dè cúi đầu thừa nhận, hối hận, thương cảm, buồn phiền về việc này! !

"Tôi biết ngày là như vậy mà!"Vitas thật sự cảm thấy gia môn bất hạnh, đào tạo ra hai thứ người như thế, mất hết mặt mũi, ông nhất thời tức giận lại muốn vung roi lên, muốn dạy dỗ Đường Khả Hinh: "Hay cho cô không cùng nó học cái tốt! !Cô lại cùng nó học những thứ lộn xộn như vậy! !Là tôi không dạy dỗ tốt, hay là cô học không đến nơi đến chốn không đúng trọng tâm?"

"Thầy à!"Trang Hạo Nhiên lại sốt ruột nắm chặt cổ tay thầy, lại khuyên nhủ nói: "Người không nên tức giận, chuyện này đều do tôi, là lỗi của tôi, người muốn phạt, liền phạt tôi đi! Tôi chịu phạt! !"

"Đương nhiên muốn phạt cậu!Lấy roi bạc ra phạt cậu thật là quá nhẹ!"Vitas không nói hai lời, liền ném roi nhỏ xuống, trong nháy mắt mở ra chiếc hộp dài trước bàn trà, chỉ nghe phịch một tiếng, một sợi dây nho già mấy chục năm, bất ngờ hiện ra !

Trang Hạo Nhiên trợn mắt nhìn dây nho trong hộp kia, chỉ cần quất một roi, liền không sống nổi... Anh lập tức có chút khẩn trương ngẩng đầu, nhìn thầy đang muốn cười cười...

Vitas cắn răng lấy roi dài từ bên trong ra, lạnh lùng nói: "Năm đó lúc cha cậu giao cậu cho tôi dạy về rượu đỏ, đặc biệt tặng cho tôi một món quà, sớm hay muộn tôi cũng có ngày dùng được! Xem ra chủ tịch Trang thật sự có dự kiến trước rồi!"

"... ... ..."Đường Khả Hinh cũng trợn mắt, nhìn dây roi vung lên trong tay thầy, cô lập tức há hốc mồm.

"Có phải cậu cam tâm tình nguyện chịu phạt thay cô ấy không?"Vitas lại mặt lạnh nhìn Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên nhìn thoáng qua Đường Khả Hinh, lập tức có chút khẩn trương cười, nói: "Đương nhiên! Đây đều là lỗi của tôi! Người phạt tôi đi! Cô ấy còn nhỏ tuổi, không hiểu chuyện... Bướng bỉnh là không thể tránh được.Người đừng trách cô ấy."

"... ... ..."Đường Khả Hinh im lặng nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, trong lòng căng thẳng.

"Nhà cậu thân phận hiển hách, tôi biết đầu gối cậu có vàng, sẽ không bắt cậu quỳ!"Vitas không nói hai lời, liền vung dây nho trong tay, hướng về hông Trang Hạo Nhiên, vung lên rồi quất xuống thật mạnh! !

Vụt một tiếng, áo sơ mi muốn rách ra, dường như lập tức có thể đoán được bên trong sung phồng lên.

Trang Hạo Nhiên cau mày, nặng nề thở một cái.

Bốn tên cầm thú cũng khiếp sợ nhìn anh.

Đường Khả Hinh cũng khẩn trương nhìnTrang Hạo Nhiên.

Vitas cũng không để ý, cắn răng vung lên roi dài trong tay, hướng về phía lưng Trang Hạo Nhiên, lại quất thật mạnh!

"Vụt " một tiếng, Trang Hạo Nhiên bỗng nhiên cảm thấy sau thắt lưng mình đau đến da thịt nát vụn, cảm giác nóng rát, từng trận bốc lên, anh lại ngưng mặt, nặng nề thở hổn hển, vẫn cắn răng chịu đựng, không lên tiếng.

Đường Khả Hinh giơ cuốn từ điển kia lên, lại sốt rượt nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, bỗng nhiên cảm thấy đau lòng, đôi mắt đẫm lệ.

Vitas không nói gì, lại vung roi dài trong tay lên, liền muốn quất xuống... Lại thấy Trang Hạo Nhiên nhắm chặt mắt lại, cắn rang chịu đựng, mặc kệ mồ hôi trên trán chảy xuống... Vào lúc này, tay ông dừng lại, lạnh lùng đau lòng nhìn học trò, nói: "Một người mất trí nhớ, hai người mất trí nhớ, cũng cùng một thời điểm mà quên mất thầy mình trước tiên! ! Trước đây tôi tận tình khuyên bảo dạy dỗ cô cậu, lúc gặp chuyện không may, lại đem người quan trọng nhất quên rồi! Xem ra tôi thật là thương tâm, lại đi dạy dỗ hai học trò như các người vậy!"

Vitas nói xong, liền không muốn nghĩ nữa, chỉ đem roi dài ném xuống, mới xoay người lên lầu, để lại một câu nói: "Thầy không có con cái, không nghĩ tới duyên phận lại ở Trung Quốc này mà mở rộng, nếu cô biết điều, tương lai rượu đương nhiên là của cô! Tùng mười hai tháng đương nhiên cũng là của hồi môn của cô!"

Đường Khả Hinh lập tức mở to đôi mắt đẫm lệ nhìn thầy.

Trong lòng Trang Hạo Nhiên cũng ấm áp, ngẩng đầu nhìn thầy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui