Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

"Là cậu phải không? Lãnh Mặc Hàn! Là cậu phải không?"Lâm Sở Nhai trong lòng một trận kích động, rơi lệ nhìn về phía anh! !

Trang Hạo Nhiên đứng ở một bên, kích động nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, trong ngực giống như dấy lên một ngọn lửa, nặng nề thở gấp, nhìn về phía anh.

Lãnh Mặc Hàn vẫn như cũ nghi hoặc nhìn về phía bọn họ, hơi chút ngạc nhiên nói: "Đến cùng là xảy ra chuyện gì vậy? Làm cho các người khóc thành như vậy? Chắc không phải là tưởng tôi đã chết chứ?"

Tào Anh Kiệt và Tô Lạc Hoành cũng đồng thời kích động đứng lên, nhìn Lãnh Mặc Hàn xác thực xuất hiện trước mặt mình, nhất thời nước mắt bọn họ tràn ra, giống như chịu uất ức khóc kêu cha, liền tiến lên thật nhanh, ôm anh vào trong ngực, thậm chí là hai người đàn ông, vươn tay ra sau đầu xoa xoa an ủi anh, khóc kêu to: "Mẹ nó! ! Hù chết lão tử rồi ! ! Nghĩ đến cậu đã chết! ! Đau lòng muốn chết! !"

Lãnh Mặc Hàn bị bọn họ gắt gao ôm chặt, thân thể anh hơi chút giãy giụa, sau lưng truyền đến một trận nứt ra đau đớn, nghe lời này, nhất thời hiểu ra, hai mắt đột nhiên bất đắc dĩ cười.

Lâm Sở Nhai cũng một trận tức giận đi tới, nước mắt nhỏ giọt rơi xuống, vốn muốn mắng, lại lập tức đem người này, ôm lấy, đầu lập tức cúi xuống không suy nghĩ tựa vào trên bờ vai anh, thân thể kích động run rẩy, khóc lên! !

Lãnh Mạc Hàn bị mấy người này ôm ấp thiếu chút nữa không thở nổi, biết bọn họ đau lòng vì mình, anh cũng nhẹ gật đầu, chậm rãi cười, ẩn giấu nước mắt trong hốc mắt.

Đường Khả Hinh đứng ở một bên, nhìn đến Lãnh Mặc Hàn lại xuất hiện trước mặt mình, trong nháy mắt cô kích động tay che miệng a lên một tiếng, trong lòng cố nén lời cảm ơn đang dâng trào, nước mắt lại lăn dài, nhìn về phía anh em bọn họ sâu sắc như vậy, cảm động không nói nên lời.

"Các anh tránh ra! ! Tôi muốn ôm ôm!"Tiêu Đồng lập tức muốn đẩy bọn họ ra, vẫn cứ chen vào trong lòng Lãnh Mặc Hàn, ôm eo của anh, nghe tiếng tim anh đập, lại nhịn không được khóc lên,: "Lão Đại nghe điện thoại, nghĩ anh đã chết, lại không nói một câu, chạy như người mất hồn! Đập nát cả căn phòng chống đạn bằng thủy tinh 60 vạn rồi ! !"

Lãnh Mặc Hàn chậm rãi vươn tay, ôm trọn Tiêu Đồng, lại ngẩng đầu, ánh mắt nóng cháy nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên đứng ở phía xa, nhìn anh thật sâu từ lâu, mới cất bước đi tới, tay nhẹ đẩy đám người Lâm Sở Nhai ra, đứng ở trước mặt Lãnh Mặc Hàn, thấy anh lộ chút tiều tụy, lại nhìn gương mặt thật của Lãnh Mặc Hàn, anh nặng nề thở gấp, rốt cục có phần kích động mở miệng nói: "Người anh em! ! Thật lãng phí ánh mắt đầy sát khí của tôi rồi! ! Tôi còn tưởng rằng cậu chết, muốn báo thù cho cậu! Cậu còn sống, tại sao không thông báo một tiếng?"

Mi tâm Đường Khả Hinh lại căng thẳng, nhìn người này!

"Thật là! !"Tô Lạc Hoành lập tức đẩy Lãnh Mặc Hàn ra, tức giận nhìn về phía anh kêu to: "Cái thứ trứng chiên xào gì gì đó, nói cho chúng tôi biết tin tức này ! ! Làm lãng phí bao nhiêu là nước mắt?"

Lãnh Mặc Hàn trong khoảng thời gian ngắn, không biết nên nói gì, chỉ cười cười.

"Cậu còn dám cười tôi! ! Cưỡng gian cậu ta! !"Lâm Sở Nhai lập tức nổi giận liền muốn cùng Tào Anh Kiệt ôm lấy Lãnh Mặc Hàn, muốn đẩy anh ở trên ghế sofa, cởi quần áo của anh ra...

"A!"Lãnh Mặc Hàn lập tức ném túi hành lý xuống, khuôn mặt bộc lộ vẻ đau đớn...

"Cậu làm sao thế?"Lâm Sở Nhai cùng mấy người có chút khẩn trương nhìn về phía anh.

"Giữa lưng trúng tên, vẫn chưa có khỏi..."Lãnh Mặc Hàn nói xong, mặt tái xanh nhăn mày, tay ấn nhẹ sau lưng, nặng nề thở một cái.

Đường Khả Hinh lập tức khẩn trương đi tới, nhìn về phía anh sốt ruột nói: "Vậy nhanh đi lên phòng nghỉ ngơi một chút... Nếu không, phải đi bệnh viện kiểm tra..."

Lãnh Mặc Hàn nhìn cô một cái, mặt đã đổ đầy mồ hôi lạnh, lại nặng nề thở một cái, mới lắc đầu, nói: "Không có việc gì..."

"Nhanh đi nghỉ ngơi! ! Đừng nói nhiều nữa! !"Trang Hạo Nhiên nhanh chóng tiến lên, trong những người này, dáng người anh là cao nhất, lập tức muốn ôm ngang Lãnh Mặc Hàn đứng lên...

"Thôi! ! Tôi cũng không phải phụ nữ!"Lãnh Mặc Hàn lập tức đẩy anh ra.

"Tôi ôm cậu một cái! !"Trang Hạo Nhiên nhìn anh một cái, không hiểu lại đi lên phía trước, một lần nữa đưa tay ôm anh vào trong ngực, hai mắt đột nhiên ướt át, lại cố đè xuống cảm động trong lòng nói: "Cảm ơn cậu đã trở về!"

Lãnh Mặc Hàn nghe lời này, đột nhiên chậm rãi cười, nói: "Nếu tôi không trở lại, đoán chừng hai ngày anh ngủ không yên đấy? Vì anh luôn quý trọng giấc ngủ, mà tôi cũng cần phải còn sống..."

Trong lúc này Trang Hạo Nhiên buông thân thể anh ra, kích động nhìn người này, dừng một hồi lâu, nói: "Anh em tốt! ! Đêm nay chúng ta ôm nhau ngủ! !"

Nói xong, anh lại trở lại ôm Lãnh Mạc Hàn!

Phốc! !

Tất cả mọi người nở nụ cười, Đường Khả Hinh đứng một bên, cũng nhịn không được nở nụ cười.

"Ai, tới cùng đã xảy ra chuyện gì? Mất cái người trứng chiên xào gì đó của cậu, sao lại nghĩ cậu đã chết?"Tô Lạc Hoành nghe thấy nhắc tới chuyện này, liền khẩn trương hỏi.

Mọi người vừa nghe lời này, cũng khẩn trương tò mò nhìn anh.

Lãnh Mặc Hàn nghe lời này, ánh mắt lóe ra hình ảnh phần hồi ức ngay lúc đó, mới chậm rãi mở miệng nói: "Tối hôm qua là lúc tôi vừa tới Mĩ, vừa mới xuống máy bay không bao lâu, đã muốn hẹn người đến đàm phán, tin tức truyền đi không bao lâu, tôi cũng không hiểu sao lại bị đánh lén, thậm chí đối phương còn muốn dồn tôi vào chỗ chết. Tôi liền biết, người đứng đầu đối phương không có ý muốn cùng tôi đàm phán. Tôi liền nhớ lại, nếu cuộc chiến bắt đầu, tôi lợi dụng cơ hội này, một lần phá huỷ sào huyệt của chúng! Không để hắn cho rằng, Lãnh Mặc Hàn tôi không ở Mỹ, thì thiên hạ chính là của người bóng đêm bọn hắn !"

Anh nói đến đây, hai mắt chớp lóe! !

Tất cả mọi người trầm lặng không tiếng động.

Đường Khả Hinh nghe lời này, lại không hiểu sao cảm giác có phần hoảng hốt sợ hãi.

"Sau đó thế nào?"Tô Lạc Hoành vẫn nhớ kỹ Lãnh Mặc Hàn bị thương nặng, đỡ anh ngồi trước ở trên ghế sofa, mới khẩn trương hỏi.

"Sau đó..."Lãnh Mặc Hàn rét lạnh nặng nề thở gấp, mới tựa vào ghế sofa, gương mặt tái nhợt tiếp tục theo hồi ức nói: "Thời điểm chúng tôi đánh phá sào huyệt của chúng, phát hiện người đó đã đi rồi ! Tôi còn rất kỳ quái, tốc độ chúng tôi nhanh như vậy, tại sao hắn lại chạy trốn được? Lúc đó, lửa đang cháy to như vậy, tôi không nghĩ ra... Nhưng vẫn nghĩ đến, tạm thời rời khỏi mật thất, nào ngờ lúc tôi xoay người, nhìn đến một cái khung hình, tôi phát hiện cái khung hình có gì đó khác thường, liền xoay người muốn lấy khung hình kia. Chính xác là, tôi cũng đã sơ suất rồi. Thật không ngờ, khung hình kia lại có cơ quan, tôi mới lật xem, mũi tên phóng đến sau lưng, thậm chí có thể nghe được tiếng bom hẹn giờ bên dưới, ngay tại lúc đó, tôi xác định rằng... Khả năng cùng với mọi người kiếp sau gặp lại rồi..."

"... ..."Mọi người nghe xong, đều đã trầm mặc chăm chú nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên ngồi ở trên ghế sofa, hai mắt hơi chút lộ ra tia sáng sắc bén nhìn anh.

"Nhưng mà..."Lãnh Mặc Hàn cười nhẹ nói: "Thật ra cái cơ quan này, trước tiên là kích nổ ngoài mật thất tổng bộ, làm cho người ta giả tưởng toàn bộ nơi này đều bị kích nổ, mà nếu tôi lại tiếp tục chuyển động khung hình, phía dưới bàn làm việc, lại có đường hầm có thể giúp người chạy trốn! ! Lúc đó, tôi rất muốn cái bức ảnh kia, cho nên trong quá trình tôi vặn ra, cư nhiên lại phát hiện, con đường dưới lòng bàn chân mở ra, cả thân thể tôi trực tiếp rơi xuống dưới! Cửa mật đạo sau khi bị đóng chặt, cả mật thất mới chính thức bị kích nổ."

"Trời ơi! !"Tiêu Đồng nghe xong tim gan run sợ đi tới gần, nhìn về phía Lãnh Mạc Hàn, khẩn trương nói: "Nếu lúc đó, anh không tò mò xem khung hình kia, không phải là chết chắc rồi sao?"

Lãnh Mặc Hàn nghe lời này, nhìn về phía cô, đột nhiên cười,: "Nếu tôi không động vào cái khung hình kia, cô cũng không cần phải gả cho tôi rồi."

"Thôi đi! !"Mặt Tiêu Đồng không cảm xúc, đánh anh một cái thật mạnh vào đầu gối, nói: "Đó là nghĩ đến anh đã chết! !"

"Nói là phải giữ lời nha! ! ! Hai người kết hôn, chúng tôi cùng nhau tặng đại lễ!"Lâm Sở Nhai cười rộ lên.

"Đi đi đi! !"Tiêu Đồng lại muốn phất tay, đánh bọn họ.

Trang Hạo Nhiên lại trầm mặc nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn,: "Tới cùng... Cái khung hình đó có cái gì kỳ lạ sao? Người trong ảnh chụp..."

Lãnh Mặc Hàn nghe lời này, bỗng nhiên nghĩ nghĩ hồi lâu, mới bảo mấy người Tô Lạc Hoành: "Lấy giúp tôi cái túi du lịch kia..."

Tô Lạc Hoành lập tức muốn đứng dậy...

Đường Khả Hinh lại nhanh chóng đi qua, nhặt túi du lịch lên, đưa cho Lãnh Mặc Hàn.

Lãnh Mặc Hàn ngẩng đầu, nhìn cô một cái, nhận lấy túi du lịch, nói: "Cảm ơn..."

Đường Khả Hinh nhìn về phía anh, dịu dàng cười.

Trang Hạo Nhiên ngồi ở một bên, ánh mắt vẫn dán chặt trên người Lãnh Mặc Hàn, lại hơi chút nghiêng đầu nhìn về phía đường Khả Hinh, cũng không lên tiếng...

Lãnh Mặc Hàn lộ chút đau đớn, kéo khóa túi, chậm rãi từ trong túi áo, lấy ra một cái khung hình, đặt ở trước bàn trà.

Mọi người cùng nhau kinh ngạc nhìn phía trước, đồng thời kêu: "Một đứa trẻ sơ sinh! ! ?"

Xác định...

Trên bàn trà trắng tinh, đặt một cái khung hình mạ vàng, bên trong hiện ra ảnh chụp của một đứa bé sơ sinh vài tháng, đứa bé trong ảnh chụp, mặc chiếc váy trắng, mang vớ trắng, trên trán quấn một vòng hoa trắng, cực kỳ thông minh lanh lợi cười trước ống kính...

Đường Khả Hinh cũng thật sâu nhìn tấm hình này.

"Cái này..."Lâm Sở Nhai khó hiểu nhìn cái ảnh chụp này, nói: "Ảnh chụp này, có cái gì đặc biệt?"

"Tôi không biết..."Lãnh Mặc Hàn nghĩ nghĩ vấn đề này, nói: "Đây là trực giác của tôi. Mà tôi đụng chạm vào khung hình kia, thông qua khung hình, giết người tự cứu, lại càng chứng tỏ suy đoán của tôi là chính xác, đứa bé này đối với người đúng đầu kia cực kỳ quan trọng!"

Mọi người cùng nhau không lên tiếng.

"Nhưng mà..."Tiêu Đồng nghĩ nghĩ, lại nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn nói: "Đứa bé này đối với người đứng đầu kia rất quan trọng, nhưng chuyện đó cùng chúng ta có liên quan gì?"

"Cô gả cho tôi, tôi sẽ nói cho cô biết..."Lãnh Mặc Hàn đùa cô.

"Thôi đi!"Tiêu Đồng nhịn không được nở nụ cười.

"Tôi cần cẩn thận suy nghĩ lại, hiện tại nói cho các người, chỉ là suy đoán thôi, chưa có số liệu chính xác..."Lãnh Mặc Hàn thật tình nói.

Mọi người ngẫm lại thấy cũng đúng, liền gật gật đầu.

Trang Hạo Nhiên nghe ra Lãnh Mặc Hàn còn có lời muốn nói với mình, do không tiện nói ở đây, liền hướng mọi người nói: "Được rồi Được rồi! Người trở về là tốt rồi, cám ơn trời đất. Mau đỡ cậu ta đi nghỉ ngơi, tôi lập tức gọi cho bác sĩ qua xem một chút."

Anh nói xong, lập tức đứng lên, lấy điện thoại di động ra.

Mọi người cũng ba chân bốn cẳng muốn đứng lên, đỡ Lãnh Mặc Hàn nghỉ ngơi, Đường Khả Hinh cũng thật khẩn trương đi qua, muốn nâng, lại cảm giác có phần không đúng nhìn quanh, cảm thấy được trong nhà này còn thiếu một người, nói: "Hả? Tiểu Nhu đâu?"

Vừa rồi Lãnh Mặc Hàn muốn đứng lên, nghe Đường Khả Hinh nói lời này, hai tròng mắt anh lóe lên, hơi chút sững sờ hỏi: "Tiểu Nhu đến đây à?"

Tiêu Đồng nhanh chóng nhìn về phía anh nói: "Cô ấy biết anh đã xảy ra chuyện, khóc như núi đổ hoa rơi, lại vẫn nhớ anh thích ăn bánh trà xanh, toàn bộ cái kia đều làm cho anh ăn!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui