Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Gió thanh thanh, cây cối xào xạc.

Biệt thự trên núi Lục Lâm. Những tia nắng mặt trời cuối cùng vẫn chiếu sáng, giống như trải ra một tầng ánh vàng, có chút lá xanh lại giống như một màu đỏ.

Lãnh Mặc Hàn chịu đựng đau đớn phía sau lưng, lông mày hơi nhíu lại, chậm rãi đi ra khỏi biệt thự, đi qua một con đường nhỏ, đẩy cánh cửa sắt ra, lại dừng bước, xoay người nhìn thấy bên cạnh mấy cây anh đào có để bánh trà xanh, bên trên rải vài hạt vừng, thể hiện rõ tấm lòng . Anh nhìn thật lâu vào mấy chiếc bánh trà xanh kia, rốt cuộc mới đẩy cửa sắt đi ra ngoài sân, nhìn xung quanh, nghĩ cô gái này chắc lại đi đâu đó rồi.

Biệt thự trên núi chỉ có một căn nhà.

Lãnh Mặc Hàn cất bước đi ra đường cây ngô đồng , đầu tiên là nhìn về con đường đầy cây ngô đồng đã bị ánh trời chiều phủ kín khắp nơi, không có một ai. Anh lại nghi ngờ đi về cuối đường, nhìn xuống phía dưới núi Lục Lâm, đôi mắt lóe ra, không phải cô ấy đi xuống đó rồi chứ.

Nhìn khắp nơi xung quanh, đều không gặp người nào cả.

Lãnh Mặc Hàn nhìn khắp núi Lục Lâm một lượt, chỉ thấy có gió lớn, làm lá cây lay động. Anh lộ ra mấy phần kỳ quái, liền xoay người rời khỏi, muốn đi về phía trước tìm thử xem. Cả người anh lập tức dừng lại ở ven đường, kinh ngạc nhìn về phía con đường nhỏ lồi lõm đối diện cửa nhà ở dưới chân núi, trước sau hai hàng cây anh đào lại có thể treo một hàng vòng hoa, giống như một con đường thuần khiết kéo dài đi phương xa.

Thậm chí phía trước còn truyền đến một loạt âm thanh.

Lãnh Mặc Hàn bước đi nhanh hơn, nhanh chóng xuống núi, đón một trận gió lớn, anh rốt cuộc nhìn thấy một thân ảnh màu trắng phía trước, anh có chút khẩn trương đi về phía đó để nhìn cho rõ.

Phía trước là một cô gái nhỏ, mặc áo sơ mi màu trắng, quần đùi cùng màu, tóc buộc cao đuôi ngựa, đứng đón những cơn gió lớn từ trên đỉnh núi, một bên rơi lệ kết những cây hoa dại thành một vòng thật lớn, một bên lẩm bẩm nghẹn ngào nói: "Ba em đã từng nói, người đã chết, linh hồn thấy được vòng hoa màu trắng liền sẽ trở về. Tối hôm nay anh nhất định phải trở về, em làm bánh trà xanh cho anh ăn... Em không sợ... Em thật sự không sợ... Ở trong thôn bọn em, côn trùng rất nhiều, mỗi đêm bọn em đều đi bắt ..."

Cô gái này sụt sịt đến mũi đỏ bừng, nước mắt từng viên một rơi xuống tùy ý, lại dùng đôi tay nhỏ bé trắng nõn kia, nhanh nhẹn đem cỏ dại kết thành một vòng hoa, trong lòng cảm thấy bi thương, nghẹn ngào nức nở nói: "Thời gian cha em mất, rất nhiều người trong thôn cùng kết vòng hoa cho ông, khi đó em rất yên tâm, bởi vì có rất nhiều người quan tâm đến ông ấy, mặc dù em rất đau khổ thế nhưng em biết ông ấy sẽ không cô đơn.. Thế nhưng anh không giống như vậy. Anh chỉ có một mình. Em cảm thấy nếu chỉ có một mình, là một chuyện vô cùng đau khổ. Em hi vọng hương hoa này có thể bay tới thiên đường thì tốt rồi, có thể đi cùng anh."

Cô gái này kéo một vòng hoa thật to, vừa rơi lệ vừa đi đến dưới tán cây một gốc cây anh đào, đứng lên trên một tảng đá, đem vòng hoa màu trắng kia treo lên trên cành cây, ngửa mặt nhìn một hàng vòng hoa kia hiện lên dưới ánh mặt trời, ánh mắt lộ ra một chút ôn nhu, nước mắt rơi xuống từ khóe mắt, cô lại khóc nức nói: "Anh yên tâm! Một lúc nữa, em bảo Khả Hinh tới treo cho anh hai chiếc..."

Lãnh Mặc Hàn có chút bất đắc dĩ nhìn gương mặt cô gái, cười.

Tiểu Nhu treo vòng hoa xong, lại di chuyển thân thể nhỏ nhắn của mình nhảy xuống khỏi hòn đá. Cô đi qua con đường nhỏ đầy bụi cỏ, đi tới trước một bụi hoa dại màu trắng, một bên lau đi nước mắt trên mặt, một bên cúi người xuống ôm lấy bụi hoa dại rồi đi lại dưới tán cây anh đào kia. Cô lấy thêm vài gốc hoa dại nhỏ, sụt sịt chiếc mũi đỏ bừng, lại tiếp tục kết vòng hoa... Trong miệng lẩm bẩm đọc chiêu hồn ca...


Lãnh Mặc Hàn đứng ở khoảng trống dưới tán cây anh đào mà cười, đón những làn gió ngọt ngào, thoải mái. Anh chậm chạp ngẩng đầu, nhìn hình dáng những cây hoa dại nhỏ màu trắng trên đỉnh kia, thậm chí còn cẩn thận phát hiện, cây cối xung quanh hoa dại nhỏ này tương tự như hình dạng chiếc chuông nhà thờ... Anh hơi giật mình, biết rằng kết loại hoa dại này, tay sẽ rất đau...

Tiểu Nhu một bên rơi lệ, một bên vẫn tiếp tục kết vòng hoa, lòng bàn tay truyền đến những đợt nóng rực, đau nhức lại không hề hay biết.

"Tiểu Nhu..." Một âm thanh truyền đến.

Trong nháy mắt, Tiểu Nhu dừng động tác trong tay, mở to đôi mắt, ngẩng đầu nhìn về núi rừng phía trước núi rừng, ánh mắt lóe ra...

"Tiểu Nhu..." Bên cạnh lại truyền đến một tiếng nói.

Tiểu Nhu lập tức khiếp sợ xoay người, âm thanh biến mất, nhìn về hướng con đường nhỏ trên núi, có một bóng dáng màu đen. Đôi mắt của cô mở to, chớp mắt một cái, lại có thể nhìn thấy Lãnh Mặc Hàn đang mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, quần tây cùng màu, khó có thể thấy được bộ dáng ôn nhu mỉm cười, đứng ở dưới tán cây, những vòng hoa màu trắng kia đang bay nhẹ nhàng trên đỉnh đầu anh. Cô há hốc mồm không thể tin được nhìn anh, đang suy nghĩ rốt cuộc là linh hồn, hay là...

"A!" Cây cỏ dại nhỏ kia bỗng đâm trúng bàn tay nhỏ bé.

Tiểu Nhu lập tức cảm thấy đau đớn nơi đầu ngón tay, nhìn những giọt máu tươi chảy ra, rốt cuộc cô biết đây không phải là mơ, lại kích động ngẩng đầu...

Lãnh Mặc Hàn vẫn đứng ở dưới tán cây anh đào, mỉm cười nhìn về phía tiểu Nhu.

Một dòng nước mắt chảy xuống.

Tiểu Nhu rốt cuộc biết được Lãnh Mặc Hàn không chết, cô thất thanh khóc rống lên, không nói hai lời liền vứt bỏ vòng hoa trong tay, vừa rơi lệ vừa chạy băng băng về phía trước, một bên chạy một bên nghẹn ngào ôn nhu gọi: "Phó tổng giám đốc Lãnh..."

Vẻ mặt Lãnh Mặc Hàn vẫn như cũ, mặt mỉm cười nhìn về phía Tiểu Nhu, dường như đang chờ đợi.

Tiểu Nhu nhanh chóng vọt tới trước mặt của anh, không còn băn khoăn nhiều như vậy, hai mắt đầy nước mắt, nhào vào trong ngực của anh, vòng tay quanh hông anh, run rẩy kích động cùng vui mừng khóc lên, nói: "Anh đã trở về? Anh thật sự đã trở về?"

Lãnh Mặc Hàn hơi giật mình, cảm nhận sự dịu dàng của cô gái trong ngực, đôi mắt nóng bỏng nhìn về phía trước, cảm thấy trong lòng có chút ấm áp. Từ trước đến nay anh không giỏi biểu đạt tình cảm, nghĩ vậy liền nâng hai tay, ôm lấy cô gái vào lòng.


Tiểu Nhu lập tức thoát khỏi cái ôm của anh, trừng lớn hai mắt đã đẫm lệ, vẫn còn không dám tin tưởng vừa khóc vừa cười nói: "Thật sự là anh sao?"

Bàn tay Lãnh Mặc Hàn dừng trên không trung, nhìn về phía bộ dáng khẩn trương của cô, lại buông tay xuống, mỉm cười gật đầu, có chút bất đắc dĩ nói: "Thật là tôi... Tôi không sao... Đã nói hôm nay cô cho tôi lộc ăn, tôi không hề quên..."

Tiểu Nhu nghe lời này, nhìn thật sâu vào mặt Lãnh Mặc Hàn, vẫn là vẻ mặt lạnh lùng bình tĩnh như vậy... Cô đột nhiên cười, vội vã lau đi nước mắt trên mặt, nghẹn ngào nói cảm ơn: "Trở về là được rồi... Trở về là được rồi... Nghe người khác nói, có người vì mình khóc thật lâu, người đó nhất định trường mệnh bách tuổi. Anh nhất định trường mệnh bách tuổi!"

Lãnh Mặc Hàn nghe lời này, nhịn cười không được.

"Mọi người đều biết anh không có việc gì sao?" Tiểu Nhu lập tức nhớ tới, vừa rồi đám người Khả Hinh bọn họ đều rất đau lòng, lập tức quan tâm hỏi.

Lãnh Mặc Hàn nhìn cô, gật đầu.

Tiểu Nhu lại kích động cười, nước mắt chảy xuống.

Lãnh Mặc Hàn nhìn cô xúc động khóc, trên mặt lộ ra vẻ mềm mại của cô gái nhỏ, cuối cùng liền không kìm được lòng vươn tay, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ngón tay đặt nhẹ dưới mắt cô, gạt đi những giọt nước mắt.

Trong lòngTiểu Nhu khẽ động, gương mặt đỏ bừng, ngẩng đầu nhìn anh.

Lãnh Mặc Hàn lại khẽ cười , đôi mắt ôn nhu nhìn cô gái trước mặt, dường như phát hiện trên gương mặt nhỏ nhắn của cô có thứ gì, muốn gạt xuống.

"Tiểu Nhu?"

Phía sau truyền đến một loạt âm thanh.

Tiểu Nhu lập tức lui về phía sau một bước, có chút xấu hổ lau khô nước mắt trên mặt, nghiêng đầu nhìn về phía Khả Hinh đang lo lắng đi tới, cô lập tức cười rộ lên gọi: "Khả Hinh?"

Lãnh Mặc Hàn đưa lưng về phía Đường Khả Hinh, vẫn nhìn Tiểu Nhu như cũ...


Đường Khả Hinh bởi vì lo lắng cho Tiểu Nhu, không biết cô ấy đau khổ chạy đi đâu, liền đi dọc dưới chân núi tìm, không nghĩ thật sự tìm được cô, lập tức tức giận đi tới, bật cười nói: "Ô kìa, bà cô của tôi, sao cô lại chạy đến nơi này chứ, làm tôi lo lắng.”

Tiểu Nhu vô cùng áy náy nhìn về phía Đường Khả Hinh, lại sụt sịt chiếc mũi đã đỏ bừng, nói xin lỗi: "Xin lỗi, để cho cô phải lo lắng rồi."

Đường Khả Hinh lặng lẽ nhìn về phía bạn tốt đang đứng ngây ngốc, nhịn không được cười rộ lên nói: "Cô rất đau khổ đúng không, cho rằng anh ấy đã xảy ra chuyện gì?"

"Không có chuyện đó" khuôn mặt Tiểu Nhu lập tức đỏ bừng.

Đường Khả Hinh vừa cười vừa nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, nói: "Phó tổng giám đốc Lãnh, anh không biết, Tiểu Nhu vừa nghe nói anh đã xảy ra chuyện, khóc sướt mướt, nước mắt so với tôi còn nhiều hơn."

Lãnh Mặc Hàn xoay người, cười ôn nhu nhìn về phía Tiểu Nhu.

"Được rồi! ! Không nên có bộ dạng này. Chị của tôi đã nói, vì bằng hữu mà lao vào dao, đi vào nơi nước sôi lửa bỏng cũng không từ chối." Tiểu Nhu lập tức lau đi nước mắt trên mặt, nói: "Chị của tôi còn nói, muốn cùng một người đàn ông làm bằng hữu, sẽ không được coi mình như phụ nữ, mà coi mình như một người anh em!"

"... ..." Lãnh Mặc Hàn nhìn cô.

Phốc!

Đường Khả Hinh không nhịn được cười thất thanh một trận, kéo bàn tay nhỏ bé của Tiểu Nhu, nói: "Được rồi! ! Đi thôi! Các anh em!"

Cô nói xong liền xoay người, không nghĩ đến giẫm phải một viên đá nhỏ, cả người suýt chút nữa ngã xuống.

Một cánh tay mạnh mẽ nắm lấy cổ tay cô.

Đường Khả Hinh chưa kịp.. nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn...

Lãnh Mặc Hàn cũng nhìn thật sâu vào cô nói: "Cẩn thận một chút."

Tiểu Nhu nhìn thấy hai người bọn họ như vậy, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, từng bước một lui về phía sau, khôn khéo hiểu chuyện nói: "Tôi, tôi, tôi nhớ ra rồi, chị Tiêu Đồng vừa nói có chuyện tìm tôi, tôi đi trước xem xem một chút... Thuận tiện dọn dẹp sân một chút, chỗ đó có cả một khối đá to, rồi nhìn xem có thứ gì có thể ăn hay không, như vậy cũng sẽ không quá cô đơn..."

Cô nói chưa hết câu, cả người đã nhanh hơn một bước đi về phía trước.


"A!" Đường Khả Hinh trong lúc nhất thời, kỳ quái nhìn cô.

Lãnh Mặc Hàn cũng nhìn bóng lưng của Tiểu Nhu, không nói lời nào.

"Đi thôi! Cô ấy chính là như vậy, vì bằng hữu có thể đánh đổi rất nhiều..." Đường Khả Hinh biết thân thể Lãnh Mặc Hàn không tốt, liền mỉm cười nhắc nhở.

"Tôi biết..." Lãnh Mặc Hàn gật đầu, sau đó cùng cô lên núi.

Trong sân vô cùng náo nhiệt.

Tiểu Nhu hiểu việc khéo léo đã quét sân sạch sẽ, lại đi đến góc sân, cầm lên một cái cuốc nhỏ, nói làm liền làm, lập tức bắt đầu xới đất. Tô Lạc Hoành ngồi xổm ở trước mặt cô, cười đùa nói: "Tiểu Nhu, cô gả cho tôi đi! Cô tài giỏi như vậy, tôi cưới cô.”

Lãnh Mặc Hàn mới vừa cùng Khả Hinh đi vào... Nghe được câu này...

"Được" Tiểu Nhu thói quen nói đùa cùng Tô Lạc Hoành, một bên cười đến ngọt ngào.

"Đêm nay chúng ta liền vào động phòng" Tô Lạc Hoành phát hiện sau lưng bị người ta ném cục đá vào, hắn đau đớn đứng lên, tức giận nói: "Cái tên súc sinh nào dám đánh lén ta!"

Lãnh Mặc Hàn cùng Đường Khả Hinh đã vào đến cửa..

Trang Hạo Nhiên vừa đi ra đến nơi, nhìn thấy hai người bọn họ, anh đầu tiên là trầm mặc...

"Nhìn cái gì vậy? Chưa từng nhìn thấy người đẹp bao giờ à?" Sắc mặt Đường Khả Hinh lập tức trở nên cứng rắn, xoay người đi ra ngoài. Dự định tức giận đến tám trăm năm.

Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhìn cô.

Lãnh Mặc Hàn lại cười.

"Đi thôi, lên trên tầng nghỉ ngơi một chút..." Trang Hạo Nhiên khẽ xoay người, đỡ Lãnh Mặc Hàn đi lên tầng.

Đường Khả Hinh đứng bên cạnh, nhìn về phía bọn họ cùng nhau đi lên tầng, liền tò mò nhìn sang, biết bọn họ có chuyện quan trọng muốn nói...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận