Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Một chiếc xe Mercedes-Benz màu đen, hứng lấy cơn mưa phùn, kim loại lấp lánh giống như ánh sáng quý hiếm, chậm rãi lái tới, cuối cùng dừng trước cửa khách sạn Á Châu. Một người đàn ông bước xuống xe.

“Wow…..” Nhã Tuệ và Trần Mạn Hồng, còn có Tiểu Nhu ở cùng một chỗ với Đường Khả Hinh, đi ra đại sảnh, nhìn về chiếc xe Benz có giá trị trên trăm vạn kia, ánh sáng lấp lánh chớp tắt như vậy, đứng ở trước thảm đỏ, lái xe mặc bộ đồng phục màu đen, là người đàn ông cao gầy khoảng 30 tuổi, lễ phép mở cửa xe, mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh tôn kính nói: “Đường tiểu thư, cô khỏe chứ, tôi là tài xế mới của cô, Hà Đào. Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ phụ trách chuyên chở cô đi vòng quanh thế giới.”

Đường Khả Hinh có chút kích động nhìn anh ta.

“Mercedes thật sự rất đẹp nha.” Tiểu Nhu thoáng cái liền vui vẻ nhảy qua, muốn đưa tay sờ chiếc xe trước mặt…”

“Đừng có sờ!” Trần Mạn Hồng đánh một cái lên tay Tiểu Nhu, vừa cười vừa trách cứ: “Trầy xướt rồi thì sao hả? Hơn một trăm vạn đó? Cô có bao nhiêu khoai tây, mới kiếm đủ tiền trả hết hả?”

Tiểu Nhu nghe xong, lập tức khẽ cắn môi dưới, cúi đầu xuốn, không dám lên tiếng.

Tài xế mỉm cười bước lên, tự mình mở cửa xe, nhìn Đường Khả Hinh nói: “Đường tiểu thư, mời cô lên xe… Nhìn cách sắp xếp trong xe, có vừa lòng hay không.. Nếu cần có đổi cái gì, cô cứ nói để tôi sắp xếp lại..”

“…” Đường Khả Hinh lại kích động nhìn anh ta, mới gật đầu, quả thật cũng tò mò muốn vào ngồi thử xem, liền mời Tiểu Nhu và các cô cùng lên xe ngồi vào chiếc ghế thoải mái dễ chịu trong xe…

“Thật đẹp, thoải mái quá à!” Tiểu Nhu liền leo lên chiếc ghế bên cạnh tài xế ngồi xuống, liền phát hiện cái ghế này lành lạnh, mềm mại nha, liền vui vẻ kêu lên.

“Vì vậy tôi mới nói…” Trần Mạn Hồng buồn cười cũng ngồi vào ghế sau xe, ngẩng đầu nhìn về phía Tiểu Nhu, lại nhịn không được trào phúng nói: “Vì vậy tôi nói, tính cách quyết định vận mệnh mà! Với cái tính tình của cô, lên chiếc xe xa hoa như vậy, liền leo kên ghế phụ! Đó là một vị trí thấp kém như vậy sao! Cầm trứng gà mà nghĩ là trứng chim cút! Không có tiền đồ!”

Tiểu Nhu nghe vậy, lập tức lầu bầu quay đầu, nhìn về phía Trần Mạn Hồng,vẻ mặt đầy vô tội.

“Nhìn cái gì mà nhìn? Hôm nay không phải muốn cùng các cô đi qua thôn gần đây mua vịt sao? Kêu anh ta tới đây nhìn khách sạn huy hoàng Á Châu để mở mang kiến thức, hù chết anh ta!” Trần Mạn Hồng nói xong, nhịn cười không được.

“Anh ta có rất nhiều tiền đó!” Tiểu Nhu lập tức trừng mắt, nhìn về phía Trần Majn Hồng nói.

Trần Mạn Hồng nghe lời này, lập tức nhìn ra bên ngoài, kinh ngạc nói: “Hả? Bên ngoài có một trăm đồng!”

“Ở đâu, ở đâu??” Tiểu Nhu lập tức xoay người, ghé vào trên cửa xe mãnh liệt nhìn ra ngoài.

“Nhìn đi! Cái này là tiền đồ của cô!!” Trần Mạn Hồng chế giễu cô, mới xoay người nhìn về phía Đường Khả Hinh…

Đường Khả Hinh rất kích động nhìn các đồ vật được trang trí trong xe, lúc trước bởi vì muốn chạy trốn tới đây, vì vậy liền nhường xe của mình cho cô, tạm thời để cô chạy, sau đó thật sự cần tới xe, ông ấy lại xin một chiếc xe con, đưa cho cô chạy, lại lấy tài khoản của bản thân trả phí tổn sử dụng xe, Khả Hinh luôn vì chuyện này mà cảm thấy xấu hổ, hôm nay, cuối cùng đã có chiếc xe riêng của mình, cô chậm rãi chuyển mắt, kích động ngẩng đầu, thấy sau ghế dựa phía trước có một màn hình tinh thể lỏng, mà ở giữ, còn có bàn phím riêng..

Trần Mạn Hồng cũng tò mò, vươn tay ấn xuống một cái.

Chỉ thấy ánh sáng màu lam lóe lên, một cái khung kim loại trước mặt, và cái laptop được mở rộng ra, bên cạnh còn để ống nghe cao cấp…

Đường Khả Hinh cười tươi, lại quay đầu, nhìn về phía bên cạnh cửa xe, có một cái tủ lạnh nho nhỏ, thậm chí còn có đặt một cái két sắt cá nhân nhỏ, cô vươn tay chạm vào, đụng vào cái thanh ngang bên cạnh…

“Khả Hinh! Tôi thật hâm mộ cô!” Tiểu Nhu lại hưng phấn xoay người, nhìn về phía Đường Khả Hinh nói: “Nếu tôi có thể giống cô như vậy, ba mẹ tôi nhất định sẽ vui vẻ.”

“Cô còn có kiếp sau!” Trần Mạn Hồng lại khinh bỉ nhìn cô.

Đường Khả Hinh nghe vậy, nhịn không được cười rộ lên, lại phát hiện buồng xe trống rỗng, cô sửng sốt quay đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt Nhã Tuệ kích động nhìn về phía mình, nhưng lại không có lên xe, cô khó hiểu đẩy cửa xe ra, nhìn về phía cô hỏi: “Sao không lên xe ngồi vậy?”

“Tôi.. Tôi.. Tôi chỉ có chút cảm thán..” Nhã Tuệ mỉm cười ngẩng đầu, nhìn về phía Đường Khả Hinh, từ ngày chú Đường ngồi tù, nhân sinh của cô gái này, liền biến hóa nghiêng trời lệch đất, từ công chúa nhỏ trở thành một người bình thường, cũng không dễ dàng gì chỉ cắn răng đối mặt, trong đó có bao nhiêu gian khổ, so với ai cô càng rõ ràng nhất, còn có những chuyện thương tâm, cô ấy đều dựa vào chính bản thân để vượt qua… Nghĩ tới đây, cô kìm lòng không được, hai mắt đỏ bừng, vươn tay vỗ nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Khả Hinh, nghẹn ngào cười nói: “Trời ạ, cô đó, từ khi cô bị hủy dung, cầm lấy miếng thủy tinh muốn chấm dứt sinh mạng, rồi cố gắng phấn đấu cho tới ngày hôm nay, tôi biết rõ, cô vì chúng tôi, vì muốn người cô yêu quý được an tâm..”

Đường Khả Hinh cũng kích động nghẹn ngào, hai hàng nước mắt chảy xuống, nhìn Nhã Tuệ.

Nhã Tuệ nhịn không được cũng rơi nước mắt, nhìn về phía Đường Khả Hinh nghẹn ngào nói: “Tôi hiểu rõ, lúc trước, nếu như không phải cô vì tôi, vì chú Đường, cô cũng sẽ không đi tới ngày hôm nay…. Bởi vì rất mệt mỏi..”

Đường Khả Hinh nghe xong, nức nở nhào vào trong ngực Nhã Tuệ, ôm lấy cô, nghẹn ngào nói: “Nhã Tuệ.. Tôi muốn vĩnh viễn được ở cùng một chỗ với chị, mãi mãi cũng không tách ra…”

Nhã Tuệ nhìn cô ngốc ngốc nói ra lời này, nhịn không được cười rộ lên, khẽ vuốt lưng cô, nước mắt lại chảy xuống, trêu chọc cô nói: “Đồ ngốc, cả đời ở cùng một chỗ với tôi, bộ cô không muốn tôi lập gia đình sao?”

“Đúng vậy…” Trần Mạn Hồng cũng đi ra xe, nhìn Nhã Tuệ trêu chọc nói: “Đúng vậy.. Cô không muốn lập gia đình, cũng phải lập gia đình thôi! Chú rể đuổi tới rồi kìa!”

Nhã Tuệ nghe cô nói, lập tức kinh ngạc xoay người, thấy đám người Lâm Sở Nhai và Tô Lạc Hoành, còn có Tiêu Đồng hất cằm cười đi ra, tỏ vẻ chuẩn bị chúc mừng.. Mặt cô xoát một cái đỏ lên, lập tứa ngẩng đầu, nhìn về phía Trần Mạn Hồng: “Đánh chết cô bây giờ! Dám chọc tôi như vậy!”

“Chọc cái gì hả?” Lâm Sở Nhai đi nhanh tới, vốn là dịu dàng nhìn thoáng qua Nhã Tuệ, mới nhìn về phía Đường Khả Hinh kêu lên: “Tiểu Đường, giỏi lắm!”

“Đúng vậy! Cô giỏi quá!” Tô Lạc Hoành nói xong, người đã chạy tới ôm lấy Đường Khả Hinh, xoay vòng tròn, mới nói: “Tôi nói lão đại không có nhìn lầm người mà! Chúng ta cũng không có nhìn lầm cô! Có được ngày hôm nay cô rất xứng đáng!”

Đường Khả Hinh bị bọn họ xoay vòng đến choáng váng, lúc cười đứng trên mặt đất, cũng có chút đứng không vững..

Nhã Tuệ thấy đau lòng, muốn tiến lên đỡ cô..

“Aizzz….”Lâm Sở Nhai thoáng cái ôm chặt cái eo nhỏ nhắn của Nhã Tuệ, ôm chặt cô vào ngực của mình, mới cười nói: “Không cần lo! Cô ấy lớn như vậy, sẽ có chuyện gì chứ, đều biết suy nghĩ và bảo vệ mình, cũng không phải đứa nhỏ không lớn được, em muốn lo đến khi nào hả?”

“…” Nhã Tuệ có chút oán trách, dịu dàng mỉm cười nhìn Lâm Sở Nhai.

“Khả Hinh! Bộ dáng của anh rễ cô thế nào vậy?” Trần Mạn Hồng cố ý trêu chọc Đường Khả Hinh, đứng bên cạnh Lâm Sở Nhai hỏi cô.

“Khụ…khụ..khụ.” Lâm Sở Nhai lập tức giữ im lặng, nhịn cười đẩy đẩy mắt kính.

“Rất đẹp!” Đường Khả Hinh nhịn không được mỉm cười nói.

“Hai người… đáng ghét!” Mặt Nhã Tuệ đỏ bừng, lúng túng nói: “Ai nói tôi muốn gả cho anh ta chứ?”

“Em không gả cho anh, thì gả cho ai? Gả cho ai cũng không được!” Lâm Sở Nhai nói xong, liền cố ý ôm lấy Nhã Tuệ vào ngực, muốn hôn lên mặt cô..

“Không được như vậy! Nhiều người nhìn như vậy..” Tâm Nhã Tuệ nhảy lên, khuôn mặt vì mắc cỡ đỏ bừng, muốn đẩy anh ta ra..

“Sợ cái gì chứ!” Lâm Sở Nhai thấy cô thẹn thùng như vậy, nhịn không được vươn tay véo nhẹ lên cằm của cô, cười rộ lên, rồi đôi mắt đảo một vòng, dường như nghĩ tới cái gì, hơi cúi mặt xuống, giả bộ bình tĩnh như không có chuyện gì, nhàn nhạt nói: “Đúng rồi, lần trước anh nghe lão đại nói em nấu món Ý, ăn rất ngon. Đêm nay tới nhà anh, nấu cho anh ăn một chút, gần đây khẩu vị không được tốt…”

“Vậy sao?” Nhã Tuệ có chút khẩn trương nhìn về phía anh nói: “Có chỗ nào không thoải mái sao?”

“Không có! Chỉ là khẩu vị không được ngon…” Lâm Sở Nhai nhìn cô nói.

“Được, em nấu cho anh ăn..” Nhã Tuệ mỉm cười nói.

Lãnh Mặc Hàn đứng bên cạnh, nhàn nhạt nhìn về phía Lâm Sở Nhai.

Đường Khả Hinh cũng nghe Lâm Sở Nhai nói, cả người cứng lại một chút, hai mắt lóe lên, nghĩ tới người nào đó, mới không biết xấu hổ nói ra: “Ách, .. tổng giám đốc đâu rồi? Sao không thấy anh ấy vậy? Tôi có ngày hôm nay, cũng nên cám ơn anh ấy..”

Tô Lạc Hành cười nói: “Cô cám ơn cậu ấy làm gì? Cô làm việc cho cậu ấy, cậu ấy trả lương cho cô! Đây là chuyện bình thường! Cám ơn cậu ấy! Lại không có lợi!”

“Nói bậy!” Tiêu Đồng trợn mắt nhìn Tô Lạc Hoành, mới nhìn cô nói: “ Lão đại bị cảm! Vì chuyện của Tình Tình, tối hôm qua anh ấy ở sân bay, giày vò đến bốn giờ sáng. Tôi vừa mới biết, sau đó lại đến phòng hội nghị, mở cuộc hộp, đoán chừng giấc này đã xong rồi, có lẽ đang trong phòng làm việc! Người còn chưa ăn cơm đâu, thật đáng thương.”

“….” Đường Khả Hinh nghe vậy, giật mình, ánh mắt nhịn không được nhìn về phía khác, nhớ tới cái ghế trống vừa rồi, khẽ cắn môi dưới.

Lãnh Mặc Hàn cũng nhàn nhạt nhìn Đường Khả Hinh nói: “Lão đại cũng đã hai ngày không ngủ rồi, thật sự rất mệt…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui