Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Cửa phịch một tiếng bị đẩy ra! ! Lãnh Mặc Hàn bước nhanh tới, nhanh chóng nhìn về phía Uyển Thanh nói: “Chúng ta vừa nhận được tín hiệu lạ của một nguồn sóng nhỏ đúng không?”

Uyển Thanh mỉm cười đứng lên, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn thở phào nhẹ nhõm, mới gật đầu nói; “Đúng!”

Lãnh Mặc Hàn khẽ nheo mắt, nhìn về phía cô!

Uyển Thanh đáy mắt cũng lóe lên mang chút thâm ý, mỉm cười nhìn về phía anh.

Mỹ Linh miệng nhai kẹo cao su vẻ mặt nhẹ nhõm, nhìn vào kênh trung tần trên màn hình bắt đầu khôi phục lại bình thường, mới cười nói: “Bọn họ cho rằng chúng ta là kẻ ngốc chắc! Một oắt con dám ăn cắp dữ liệu, chắc vừa mới tiếp cận vào phòng rượu! Thế nhưng cậu ta tiếp cận phòng rượu để làm gì chứ?”

Lãnh Mặc Hàn hai tay chống ở trên mặt bàn, nhìn về phía các ô trung tọa trên màn hình máy vi tính, nhảy lên, hai đáy mắt mãnh liệt lóe ra hỏi: “Liệu rằng có khả năng rượu bị hạ độc hay không?”

Uyển Thanh hơi quay đầu, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, giật mình nói: “Không thể nào? Những rượu này không phải là đều được kiểm tra nghiêm ngặt sau đó mới được vận chuyển đến hầm rượu hay sao? Còn có bảo vệ canh giữ nữa! Hơn nữa người phục vụ rượu còn phải dùng thử trước khi mang ra cho khách dùng mà!”

Lãnh Mặc Hàn im lặng không lên tiếng, nhìn chăm chú vào màn hình máy vi tính, hình ảnh của cả hội trường diễn ra tiệc rượu đều hiện ra trước mắt, hai đáy mắt mạnh mẽ lóe lên, đang suy nghĩ về vụ việc thì di động đột nhiên rung lên, anh nhanh chóng lấy điện thoại ra, đáp: “Xin chào! !”

Tô Thụy Kỳ cầm di động, đi ra khỏi khoa xét nghiệm, tay cầm hồ sơ, vừa đi về phía trước vừa nói: “Tôi đã bảo bệnh viện đẩy nhanh tiến độ kiểm tra độc tố của ba người đàn ông anh vừa đưa đến và bây giờ mới có kết quả đầu tiên!”

Lãnh Mặc Hàn trong nháy mắt khẩn trương ngẩng đầu lên, hỏi; “Là cái gì?”

“Thực ra so với dự đoán của tôi lúc nãy không có khác biệt lắm, ba người công nhân này bị nhiễm chất lỏng oxy hóa chì độc!” Tô Thụy Kỳ vừa đi về phía trước vừa nói.

“Chất lỏng oxy hóa chì!” Lãnh Mặc Hàn hai đáy mắt nhanh chóng lóe lên! !


“Các anh chỉ cần điều tra rõ ngày hôm qua và hôm nay ba người đàn ông này đã dùng chất lỏng gì thì có thể tìm ra nguồn gốc của loại độc này!” Tô Thụy Kỳ nói hết lời thì đã đi đến phòng làm việc mình, lấy mắt kính xuống, ngồi ở trước bàn làm việc của mình, lại mở báo cáo ra trước mặt, xem lại một lần nữa mới nhàn nhạt nói: “Người này, dùng liều lượng đủ không gây tử vong cho ba người công nhân này chắc là để nhắc nhở các anh!”

“Nhắc nhở chúng tôi!” Lãnh Mặc Hàn đứng ở một bên, Trang Hạo Nhiên cũng suy đoán như vậy, anh do dự vài giây, mới nghi ngờ nói; “Người đó tại sao muốn nhắc nhở chúng tôi?”

Tô Thụy Kỳ nhàn nhạt cười nói; “Có thể là muốn uy hiếp... Có thể là nhắc nhở... Rất có nhiều khả năng...”

Lãnh Mặc Hàn cầm di động, xoay người, nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm giọng nói; “Chúng tôi ở ngoài sáng, bọn họ ở trong tối, rốt cuộc bọn họ muốn làm gì? Lần này rượu có cả hoa quả và điểm tâm, tất cả đều được kiểm tra kĩ lưỡng qua nhiều giai đoạn mới được đưa vào trong tiệc rượu, dù là bên trong hay bên ngoài nơi diễn ra tiệc rượu đều có đặc công, xạ thủ, vệ sĩ còn có cả người của tôi canh giữ! Bọn họ lẻn vào làm sao được?”

Tô Thụy Kỳ im lặng không lên tiếng, chỉ là thản nhiên ngồi ở ghế.

Bóng cây đào lắc lư ngoài cửa sổ, lá đào bay đưa hương thơm đi xa, trong truyền thuyết lá đào có thể xua đuổi ma quỷ, nhưng mà không ai phát hiện ra, ở đằng xa có một bóng người màu đen đang đứng trên tầng thượng của bệnh viện!!

Tô Thụy Kỳ nghĩ về vấn đề này, hơi đứng ra ngoài cửa, cầm di động nói; “Phó tổng Lãnh, tôi có chút lo lắng cho Khả Hinh trong tiệc rượu tối nay mong anh nhất định phải bảo vệ tốt cho cô ấy! Còn ba giờ nữa là tôi tan làm, tôi muốn nhìn thấy cô ấy thì tôi mới yên tâm được!!”

Lãnh Mặc Hàn nghe lời này, yên lặng gật đầu, nói: “Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ bảo vệ tốt cho cô ấy!”

Tô Thụy Kỳ mỉm cười gật đầu.

Một đầu ngắm súng nhằm vào lưng màu trắng của Tô Thụy Kỳ ngắm bắn, từ lưng chậm chạp dịch lên trên đầu!

Gió trên bầu trời thổi vù vù gây ra cảm giác u ám, quỷ dị!!


Một người áo đen cầm một khẩu súng trường màu đen trong tay, nghiêng đầu vào ống ngắm, mặt dữ tợn, đằng đằng sát khí khe ngắm nhắm ngay vào lưng của Tô Thụy Kỳ, tay thong thả giữ cò súng, mục tiêu nhắm ngay vào đầu của anh ấy, hai đáy mắt lạnh lùng vô tình, âm hiểm cười, yếu ớt nói; “Tô thiếu gia! Con trai độc tôn của nhà họ Lý! ! Đi chết đi! !”

Anh ta nói xong liền kéo cò!

Tô Thụy Kỳ cầm bản báo cáo tiếp tục phân tích cùng Lãnh Mặc Hàn!!

“Phanh ——————” một tiếng vang lên!!

Tô Thụy Kỳ sửng sốt quay đầu lại, nhìn thấy có đứa bé đang cầm quả bóng đập vào cửa sổ của mình, anh bỗng nhiên cười, xoay người tiếp tục nhìn bản báo cáo, chờ đợi bản báo cáo phân tích thứ hai thì có thể biết chính xác nguyên nhân trúng độc của ba người công nhân kia! !

Gió trên bầu trời thổi vù vù lạnh lùng! !

Bóng dáng âm lãnh kia, ngẩng đầu lên đánh vào súng trường, lạnh lùng nhìn về cửa sổ đối diên, cầm di động lên bấm số điện thoại, nghe giọng trầm lạnh của đối phương, anh ta mới yếu ớt nói; “Tôi đã tìm đúng phương hướng, tối nay chỉ cần chai sâm panh được mở ra, làm Hàn đại tiểu thư chảy máu, thừa dịp lúc mọi người hỗn loạn, tôi sẽ nhân cơ hội giết chết Tô thiếu gia! ! Báo thù cho chủ nhân!!”

Đối phương cúp điện thoại! !

Tô Thụy Kỳ nhìn nội dung của bản báo cáo, thở hổn hển nặng nề một hơi, nhìn thời gian đã đến giờ làm việc, liền cầm ống nghe bệnh lên, chuẩn bị đi giám sát các phòng bệnh đợt thứ hai! !

***

Bác Dịch nhàn nhạt ngồi ở trước bàn trang điểm trong phòng tổng thống, hai đáy mắt lóe sáng, nhìn chính mình trong gương âm trầm quỷ dị, giấc mộng sáng nay như khơi gợi lên một sự thật đáng sợ, trong sổ có ghi chuyện của mười năm trước đây có vô số người chết, dường như linh hồn của họ vẫn còn vẩn vương quanh đây, nhớ tới lời nói sáng nay của Trang Ngải Lâm: Lý do mà anh không thể yêu tôi đó chính là anh quá yêu bản thân mình! !


Hai đáy mắt anh mãnh liệt sáng lên đáng sợ, hơi thở nặng nề, cúi đầu nhìn phía dưới, mặt biểu cảm một cách quái dị, bình tĩnh mở ngăn kéo u ám ra, bên trong có rất nhiều thư và có một cái notebook cũ! ! Anh thong thả nhẹ nhành nhấc cái notebook cũ ra, có môt cái bình thủy tinh nho nhỏ được giấu ở một góc, bên trong bình đó có thêm một bình nhỏ nữa, tay thô cứng của anh cầm nhẹ bình lên xoay xoay thì đột nhiên thấy chữ viết ở trên mặt trái ghi rõ là: “Oxy hóa chì”! !

Anh im lặng không lên tiếng, hai đáy mắt mờ mịt mang chút phẫn nộ, nhìn chăm chú vào ba chữ oxy hóa chì bên trong...

Tiếng đập cửa đột nhiên vang lên! !

“Vào đi...” Bác Dịch nhẹ nhành đẩy ngăn kéo vào, lấy một văn kiện thong thả mở ra.

Lý quản gia mỉm cười đi tới, nhìn nói với Bác Dịch; “Bác Dịch tiên sinh, thiếu gia vừa gọi điện thoại qua đây, nói ngài không tiếp, liền gọi điện thoại về đến nhà lý, nói hi vọng ngài có thể tham dự tiệc từ thiện đêm nay. Còn bảo chúng tôi chuẩn bị cho ngài bộ lễ phục, không biết ngải rảnh lúc nào để mặc thử ạ?”

“Tùy tiện đi, chọn một bộ màu đen là được rồi...” Bác Dịch nói xong, lại nhẹ nhàng lật một tờ văn kiện, lại phân phó: “Tôi có chút việc bận, bà ra ngoài trước đi, khi nào đến giờ đi bà nói trước cho tôi là được.”

“Vâng!” Lý quản gia đành phải đóng cửa, chuẩn bị ra ngoài...

“Đúng rồi...” Bác Dịch nghiêng mặt hỏi: “Trang phu nhân đâu?”

“À... Phu nhân của chúng tôi vẫn chưa về, có thể là đến nhà thiếu gia bởi vì hộ chiếu của phu nhân không biết là vứt đâu mất rồi...” Lý quản gia có chút lúng túng nói.

Bác Dịch có chút vui vẻ, cầm bút máy lên nói: “Tôi biết rồi.”

“... ...” Lý quản gia trầm mặc đóng cửa lại.

Bác Dịch mặt hơi thu, hai con người chuyển động lạnh lùng, biểu cảm ngưng đọng nhìn về một điểm phía trước, đột nhiên nhớ tới một buổi tối đáng sợ, tất cả người dân trong làng đều chết hết, anh thì khóc rống lên: “Tôi muốn giết các người! ! Tôi muốn giết các người! Tôi muốn giết sạch các người! ! Ba ba ———— mẹ ———— mau tỉnh lại! Ba ba ———— mẹ ———— “

Di động lại vang lên lần nữa! !


Bác Dịch chậm rãi di chuyển ánh mắt, nhìn về phía màn hình di động, là điện thoại của Đường Khả Hinh, anh thở nặng hổn hển một hơi, khép văn kiện lại, cầm lên di động lên ấn nút trả lời, ứng; “Tôi nghe?”

Đường Khả Hinh thực sự mệt mỏi nắm di động, đứng ở giá xếp sâm panh, tay cầm bình rượu lam hồ điệp của Bác Dịch, mỉm cười nói: “Hôm nay tôi cử người đến lấy rượu ở trang trại của anh thì lấy được một trăm bình nhưng tôi thấy thế vẫn chưa đủ! ! Rượu lần này uống vào làm người ta cảm thấy ngây ngất, lâng lâng, rượu quả thật quá ngon!”

“Cô muốn nói cái gì?” Bác Dịch nghe ra ý của cô, hơi ngửa mặt lên lạnh nhạt hỏi.

Đường Khả Hinh tươi cười ngọt ngào lấy lòng, bước lên trước, ngón tay lướt qua các chai sâm panh, cuối cùng dừng ở bình trên cùng, mới yếu ớt nói; “Rượu anh cung cấp, gần đây rượu này được chúng tôi tiêu thụ rất tốt, hôm nay tôi cử người đi lấy rượu thì phát hiện chỉ có một trăm chai! Tôi biết ở những nơi khác không có loại rượu tốt như thế này, những bình rượu này được anh chăm sóc rất tỉ mỉ chu đáo từ công đoạn ủ rượu cho đến đóng chai, nữ quản lý rượu của chúng tôi cũng vừa gọi điện thoại qua đây nói là muốn gặp anh nhân tiện thử mùi vị của rượu hồ điệp!”

“... ... ...” Bác Dịch im lặng không lên tiếng, nhàn nhạt ngồi yên.

“Bác Dịch tiên sinh!” Đường Khả Hinh lấy lòng cười gọi.

“Không cần đi tìm các nguồn cung rượu khác, ở trong nhà Hạo Nhiên còn có năm mươi bình, cậu ta để dưới hầm ý ... Cô cử người đi lấy đi...” Bác Dịch suy nghĩ một lúc, hai đấy mắt lóe sáng, lạnh như băng nói.

“Thật vậy ư?” Đường Khả Hinh nhất thời vui mừng cười kêu lên, nghĩ nghĩ, lại có chút tức giận nói: “Trang Hạo Nhiên đáng chết! ! Rượu cao cấp lại mang giấu đi! Ghét! ! Tôi lập tức cử người đến lấy, không để lại cho anh ấy uống! !”

Bình oxy hóa chì, chậm chạp rơi trên mặt đất! !

Bác Dịch nhàn nhạt nhìn về phía cái bình kia, đưa mắt nhìn thật lâu lâu, mới nói: “Ừm... Cô cử người đến lấy đi... Cẩn thận không được đánh vỡ, đây là năm mươi bình cuối cùng đấy...”

“Yên tâm! Thực sự rất cám ơn anh, Bác Dịch tiên sinh!” Đường Khả Hinh lập tức cúp điện thoại, sau đó đi ra ngoài, nhưng đột nhiên dừng bước lại, nhìn về phía giá cuối cùng có một bình rượu sủi bọt khí cô có chút nghi ngờ để điện thoại vào túi nghĩ muốn kiểm tra cái bình rượu kia một chút...

“Đường tiểu thư?” Tiểu Thanh thở dốc mệt mỏi đi tới, nhìn Đường Khả Hinh nói: “Chúng ta có một công nhân, bởi vì vận chuyển rượu, bị cảm nắng té xỉu rồi.”

“Hả?” Đường Khả Hinh nghe xong, lập tức rút ngón tay lại, xoay người đi theo Tiểu Thanh ra ngoài ————


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận