Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Đường Khả Hinh sửng sốt nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, lập tức khẩn trương nói; “Cô ấy không phải ở cùng một chỗ với anh sao? Anh... Lúc đó anh nói được rồi, sau khi đổi sâm panh, anh bảo cô ấy an toàn rồi! !”

Lời này vừa nói ra, trái tim của cô chợt lạnh lẽo, sợ đến nỗi sắc mặt tái nhợt ! !

Hai tròng mắt Lãnh Mặc Hàn lóe lên mãnh liệt, nhớ tới vừa rồi mình thẩm tra người trong mật thất xong, liền tắm rửa đơn giản một chút, thay một bộ âu phục màu đen để chuẩn bị tham gia buổi tiệc tối nay, lại phát hiện cô gái kia không thấy đâu, không biết đã đi vào trong đó chưa! Lúc này anh mới nhớ tới, chính mình giao cho Thanh Bình tìm người trông coi và bảo vệ cô, anh lập tức xoay người, đi về phía trước.

“Phó tổng Lãnh! !” Đường Khả Hinh nhất thời khẩn trương nâng váy, sốt ruột gọi anh! !

“Không cần lo lắng! ! Tôi sẽ tìm được cô ấy!” Lãnh Mặc Hàn lập tức bước nhanh ra bên ngoài nhà hát, đón những hạt mưa tí tách, đi xuống cầu thang, khuôn mặt nghiêm nghị nhớ tới tối nay đến tìm Tiểu Nhu trông giống như một đứa ngốc, lúc đó cô vẫn còn vui mừng cười rộ lên, đôi mắt lấp lánh hỏi: “Tại sao lại phải tìm tôi đổi rượu?”

Mỹ Linh không nhịn được nhìn về phía cô, nói đùa: “Bởi vì cô ngốc a!”

Tiểu Nhu thu lại vẻ mặt hài lòng, hai mắt thoáng qua một tia ẩn nhẫn và vô tội, nhưng chỉ một lúc sau cô lại cười rộ lên, ngây ngốc gật đầu nói; “Tốt tốt! Tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ thật tốt! !”

Lãnh Mặc Hàn đi trong đêm mưa, nhớ tới lúc đó vẻ mặt của Tiểu Nhu có chút bi thương, đáy mắt anh thoáng qua tia hối hận. Vì chuyện tối nay rất quan trọng, sau khi nhiệm vụ hoàn thành cũng chưa kịp an ủi cô, thậm chí còn quên mất cô! ! Anh nặng nề thở dài, lại bước nhanh về hướng tòa nhà phụ, vừa vặn nhìn thấy Thanh Bình, đang đỡ Mỹ Linh bị thương ngồi vào xe công vụ, chuẩn bị đi về phòng trong khách sạn để tĩnh dưỡng, anh lập tức đi qua, gọi: “Thanh Bình! !”

Thanh Bình giật mình xoay người, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, kỳ quái hỏi; “Có chuyện gì vậy?”

Lãnh Mặc Hàn bước nhanh đi tới trước mặt cô, sốt ruột hỏi: “Hôm nay sau khi đổi sâm panh, không phải tôi giao cho cô tìm người bảo vệ Tiểu Nhu sao? Người đâu rồi?”

Thanh Bình nhanh chóng nhìn về phía Mỹ Linh, hỏi: “Đúng vậy! ! Tiểu Nhu đâu! ! Không phải tôi giao cho cô sao?”

Mỹ Linh nổi lên một trận giận dữ mãnh liệt, suy nghĩ một lúc, mới giật mình nói; “Bởi vì tôi sợ cô ấy gặp nguy hiểm, liền đem cô ấy nhốt vào trong nhà kho phía sau mật thất, định đợi sau khi xong việc sẽ thả cô ấy ra. Nhưng tôi quên mất”

Lãnh Mặc Hàn bất đắc dĩ nhíu mày nhìn về phía cô, lần đầu tiên nặng lời mắng cô, nghiêm nghị nói; “Tại sao lại không cẩn thận như vậy? Cô nhốt cô ấy ở trong đó sắp được hai tiếng đồng hồ rồi”

Mỹ Linh nhất thời giật mình nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, có chút khẩn trương nói; “Tôi rất xin lỗi, lão đại!”

Lãnh Mặc Hàn nghĩ cô đang bị thương, cũng không đành lòng trách cứ cô, mà nhanh chóng xoay người, bước nhanh về hướng nhà kho phía sau mật thất, quả nhiên thấy hai thuộc hạ canh giữ hai bên cửa vào nhà kho, mà bên trong một mảng tối tăm. Anh lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn vô cùng khẩn trương và sốt ruột đi qua, đẩy một người ra, bịch một tiếng cửa lớn mở ra, bật đèn lên.

“A! ! !” Tiểu Nhu thoáng cái ôm chặt chiếc giỏ đứng bên trong nhà kho, bộ quần áo nhân viên trên người đã ướt sũng, núp sau giá đựng bát, đôi chân nhỏ lùi lại, ló đầu ra sợ hãi kêu một tiếng.

“... ...” Lãnh Mặc Hàn đau lòng bất đắc dĩ nhìn về phía cô bé này! !

Tiểu Nhu sống chết ôm chặt chiếc giỏ, đưa lên đỉnh đầu, thân thể run rẩy kêu to: “Đừng... Đừng... Đừng đi qua đây! !”

Lãnh Mặc Hàn lập tức đau lòng khẩn trương đi qua, ngồi xổm trước mặt cô, ôn nhu gọi; “Tiểu Nhu?”

Tiểu Nhu nghe thấy có người gọi tên mình, trong lúc nhất thời mở to đôi mắt, núp sau chiếc giỏ, gương mặt run rẩy, ngây ngô nhìn thấy Lãnh Mặc Hàn ngồi xổm trước mặt mình, khẩn trương nhìn về phía mình. Hai mắt cô nhất thời tràn đầy lệ, trong lòng đau xót, lập tức oa một tiếng khóc lên, nói; “Phó tổng Lãnh, anh đã đến rồi! ! Tôi rất sợ hãi! Tại sao lại phải tắt đèn? Tôi sợ nhất là bóng tối! !”

Lãnh Mặc Hàn bất đắc dĩ định tiến lên ôm lấy cô...

“Oa! !” Cô bỗng nhiên xoay người ôm lấy giá đựng bát kia, khóc lóc vô cùng đáng thương.

Tay Lãnh Mặc Hàn dừng trên không trung, hiện ra mấy phần mất mác nhìn về phía cô, nặng nề thở dài.

“Ô ô ô ô ô ô...” Tiểu Nhu lại ôm giá đựng bát kia, thậm chí khuôn mặt còn dán lên giá bát, một bên khóc nức nở, một bên lau nước mắt nói; “Làm tôi sợ muốn chết! Thật sự làm tôi sợ muốn chết!”

Lãnh Mặc Hàn nghe lời nói ngớ ngẩn kia, không kìm được lòng cúi xuống, bất đắc dĩ đau lòng cười khổ.

Tiểu Nhu ôm cái giá bát kia, khóc vô cùng đáng thương, thế nhưng vừa khóc vừa nặng nề ho khan vài cái, cảm giác miệng khô khốc, rất khó chịu, dáng vẻ thật đáng thương.

Lãnh Mặc Hàn chậm rãi ngẩng đầu, khẩn trương nhìn Tiểu Nhu nói; “Cô làm sao vậy, có chỗ nào không thoải mái?”

“Tôi khát nước... Hôm nay bận rộn cả ngày, cũng không có ngụm nước nào.” Tiểu Nhu nói xong, lại đáng thương hé miệng, cúi đầu, nức nở khóc.

“Mau đứng lên! Tôi dìu cô uống đi nước!” Lãnh Mặc Hàn nâng cô lên.

“Đừng...” Vẻ mặt Tiểu Nhu lại khẩn trương cùng đáng thương nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, mang theo chút khẩn cầu nói: “Tôi có thể... Ăn chút gì khác hay không?”

Lãnh Mặc Hàn lập tức nhìn về phía cô, nói: “Cô nói đi!”

Tiểu Nhu ôm chiếc giỏ trông rất tội nghiệp, liếc nhìn Lãnh Mặc Hàn lẩm bẩm nói; “Hôm nay tôi ăn dưa hấu ở yến tiệc, so với nhà tôi còn ngọt hơn! Anh có thể bảo phòng bếp cho tôi nửa quả được không...”

Cô nói xong, lại có chút ngượng ngùng cúi đầu, trán dựa vào cái giá, dáng vẻ thật sự ngốc nghếch.

“... ...” Lãnh Mặc Hàn lại bất đắc dĩ thở dài, ôn nhu nhìn về phía cô bé này, chậm rãi cười.

Mưa vẫn tiếp tục rơi xuống! !

Các tiết mục biểu diễn vẫn tiếp tục bên trong nhà hát, có một tiết mục kết hợp cùng với những vũ công Hàn Quốc, vô cùng sinh động.

Đại sảnh tòa nhà phụ, các vị khách đã dần rời khỏi, sớm đã trở nên yên tĩnh.

Ba người tiếp đón trước sân khấu, tất cả đều cúi đầu kiểm tra danh sách các vị khách tham gia bữa tiệc tối nay, cũng không ngừng ngẩng đầu, liếc nhìn về phía sô pha ở đại sảnh.

Lãnh Mặc Hàn mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, ngồi trên sô pha màu đỏ hồng, vẻ mặt hơi mỉm cười nhìn về phía người trước mặt.

Tiểu Nhu vẫn mặc bộ quần áo nhân viên phục vụ đã ướt sũng, tóc tùy ý búi lên cao, cũng ướt nhẹp, trên trán rũ xuống một vài sợi tóc. Cô hoàn toàn không quan tâm, cầm lên một cái thìa, không ngừng xúc dưa hấu lên , từng miếng từng miếng bỏ vào miệng, ăn như hổ đói, rất thõa mãn, rất hài lòng, còn vô cùng phấn khởi.

Lãnh Mặc Hàn nhìn dáng vẻ cô, không khỏi mỉm cười.

“Nhất định sau này tôi phải tìm được ông xã, mỗi ngày đều có thể cho tôi ăn dưa hấu” Tiểu Nhu lại xúc lên một thìa dưa hấu, vừa ăn vừa nói.

“... ...” Lãnh Mặc Hàn lại cúi đầu cười.

“Ngày mai tôi phải nhờ mẹ giới thiệu con trai chú bán dưa cho tôi.” Tiểu Nhu thật sự quá yêu dưa hấu , mới nói những lời lung tung này!

Lãnh Mặc Hàn lại chậm rãi thu hồi sắc mặt, nhìn về phía Tiểu Nhu, sâu xa nói: “Cô lại có thể dùng cách này để tìm bạn trai ?”

Tiểu Nhu một bên xúc dưa hấu, từng miếng từng miếng mà đem dưa hấu nhét hết vào miệng, vừa nhai vừa nuốt , mới mơ hồ không rõ nói: “Cũng không biết chuyện gì xảy ra, gần đây những đồng nghiệp nam của khách sạn chúng ta, toàn bộ đều bị điều đến mấy khách sạn ở tỉnh lẻ!”

“... ...” Lãnh Mặc Hàn nghe lời này, hai tròng mắt lóe lên, có chút thần bí khó lường ho khan một tiếng.

Tiểu Nhu vừa ăn dưa hấu, vừa nghĩ tới chuyện này, trái tim bị tổn thương nói: “Bọn họ có lẽ là sợ tôi để ý đến họ, sợ quá nên chạy mất...”

Lãnh Mặc Hàn không nói lời nào, rút ra một tờ khăn giấy, muốn lau khóe miệng dính nước dưa hấu của cô.

Tiểu Nhu đã cầm lấy khăn giấy, chính mình tiếp tục cầm cái thìa xúc dưa hấu, tự nhiên phóng khoáng nói: “Thực ra tôi rất tốt, trong thôn của chúng tôi người muốn về nước làm việc rất nhiều! Không sợ không ai thèm lấy!”

Lãnh Mặc Hàn cầm khăn giấy, dừng lại trên không trung, bất đắc dĩ nhìn về phía cô...

Tiểu Nhu vui vẻ đưa nửa quả dưa hấu lên, toàn bộ xúc hết bỏ vào trong miệng nuốt, cô mới hài lòng thỏa mãn cười rộ lên, nói: “Ăn no! ! Buổi tiệc từ thiện sắp bắt đầu, quản lý đồng ý cho chúng tôi đến xem. Tôi muốn đi xem thế nào.”

Cô không nói hai lời, liền nhảy lên, đi ra ngoài...

Lãnh Mặc Hàn lúc này mới bất đắc dĩ nắm cánh tay của cô, ngẩng đầu bật cười, nhìn cô nói; “Cô để nguyện bộ dạng này đi?”

“Đúng vậy!” Tiểu Nhu nhìn về phía anh, gật đầu lên tiếng trả lời.

“... ...” Lãnh Mặc Hàn ngẩng đầu, nhìn cả người cô gái này, vẻ mặt lạnh lùng lộ ra điểm bất đắc dĩ, nói; “Đây chính là buổi tiệc từ thiện có sự tham gia của tổng thống, trang phục không chỉnh tề cũng không được vào, huống chi nhìn bộ dạng này của cô xem?”

Tiểu Nhu vừa nghe lời này, lập tức cúi đầu nhìn trang phục hỗn loạn của mình, có chút mất mác nói; “Nhìn tôi không ổn sao?”

Hai tròng mắt Lãnh Mặc Hàn lóe ra, mới chậm rãi ngẩng đầu, nhìn cô nói; “Tôi dẫn cô vào trong khách sạn đổi một bộ quần áo, coi như là... Hôm nay tôi tặng cô món quà xin lỗi. Tôi đã khiến cô chịu ủy khuất!

“Không cần...” Tiểu Nhu còn chưa nói hết lời, Lãnh Mặc Hàn đã nhanh chóng nắm chặt cổ tay nhỏ bé của cô, nhanh chóng kéo cô đi về phía trước, mới nói; “Đi thôi! !”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui