Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

“Anh... Anh muốn làm gì?” Trang Ngải Lâm thất thần ngẩng đầu, nhìn về phía Bác Dịch.

Bác Dịch lặng lẽ ngồi ở bên giường, vẻ mặt lãnh đạm, giật ngăn kéo trên đầu giường, lấy ra một hộp kim châm, từ bên trong lấy ra một chiếc châm nhỏ, bật lửa đốt nóng đầu kim châm.

Trang Ngải Lâm thấy vậy liền khẩn trương, hai mắt mãnh liệt di chuyển, hỏi lại: “Anh muốn làm gì?”

“Đun nóng đầu châm để châm cứu, có thể giúp em nhẹ nhàng đi vào giấc ngủ” Bác Dịch nói xong, lại hơi xoay tròn kim châm, hơ đầu châm trước ngọn lửa khiến nó đỏ bừng.

Trang Ngải Lâm đã khôi phục một chút ý thức, cô kéo chiếc ga trải giường màu tím, phủ lên trên người của mình, khẩn trương nói: “Quên đi, không cần, tôi không châm cứu ! !”

Cô nói xong, liền nằm xuống giả vờ nhắm mắt ngủ.

Bác Dịch lại không nói hai lời liền nắm lấy cổ tay của cô, kéo cô dậy, nói: “Ai bảo em thèm ăn nho? Không ăn thì đã không có việc gì rồi ?”

“Làm sao tôi biết được bên trong có rắn?” Trang Ngải Lâm dựa trên đầu giường, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, trong nháy mắt nhớ tới dáng vẻ vâng vâng dạ dạ của Nhâm Tử Hiền đối với mình, cô cắn răng nói: “Nha đầu chết tiệt kia, tôi nhất định không buông tha cô!”

Bác Dịch nghe, lập tức chậm rãi cầm kim châm lên nói: “Cô ấy và em không thân cũng chẳng quen, em muốn ăn nho, còn muốn oán trách người khác, không biết từ lúc nào tính tình em đã trở nên ngang tàng xảo trá như vậy.”

“Ai cần anh lo! !” Trang Ngải Lâm trong nháy mắt ngẩng đầu, nhìn về phía anh lạnh lùng nói.

Bác Dịch chậm rãi cầm kim châm lên, nhàn nhạt nhìn về phía cô.

Trang Ngải Lâm nhớ tới hôm nay là anh đã cứu mình, vẫn còn có chút ngượng ngùng, chậm rãi cúi đầu, hai mắt đảo qua đảo lại, mới hỏi: “Vì sao... Anh lại qua đây? Chỉ là trùng hợp thôi sao?”


Bác Dịch không trả lời vấn đề này của cô, chỉ nắm lấy cổ tay trái của cô, cầm những ngón tay mềm mại, nhắm đúng vị trí huyệt đạo chuẩn bị châm xuống, mới nói; “Đi tìm em..”

Trang Ngải Lâm chậm rãi ngẩng đầu, nhìn anh một cái, liền nhăn mặt kêu nhỏ: “Đau!”

Bác Dịch nhíu chặt mi tâm, hai tròng mắt chuyên tâm nắm chặt bàn tay trái của cô, một tay cầm kim châm, nhẹ châm vào vị trí huyệt đạo của cô, để một lúc mới thong thả rút ra, nói: “Không phải em coi anh là người lạ sao? Hỏi chuyện này để làm gì?”

Trang Ngải Lâm ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn anh.

Bác Dịch không nói nữa, chỉ là nhàn nhạt lấy thêm một chiếc kim châm khác, hơ lên trên ngọn lửa, chậm rãi đun nóng.

Trang Ngải Lâm ngồi một bên, không lên tiếng.

Bác Dịch cẩn thận từng li từng tí đem kim châm đun nóng, lại nắm lấy tay phải của Trang Ngải Lâm, mở lòng bàn tay cô, tìm vị trí huyệt đạo, chậm rãi hạ châm xuống, cố ý tăng thêm chút lực, ngón tay nhấn chặt nơi mạch máu của cô.

“A!” Trong nháy mắt Trang Ngải Lâm cảm giác được nơi huyệt vị sưng cùng đau đớn, cô lại không khách khí kêu nhỏ: “Đau quá “

“Ai bảo em không nói lời nào?” Bác Dịch nhàn nhạt nói.

“... ...” Trang Ngải Lâm lặng lẽ nhìn anh.

Bác Dịch nhìn thời gian đã đủ, liền cẩn thận từng li từng tí rút châm ra, sâu xa nói: “Nằm xuống...”

“Làm gì?” Trang Ngải Lâm lập tức nhìn về phía anh, hỏi.


Bác Dịch lấy ra thêm một cây châm dài, ngẩng đầu nhìn về phía Trang Ngải Lâm vẫn mang vẻ mặt lãnh đạm như cũ nói; “Châm cứu ... Người lạ!”

Trang Ngải Lâm trừng mắt liếc anh một cái, nhưng vẫn chậm rãi nằm xuống, lập tức cảm giác được thế giới của mình dường như chậm lại, cô cảm thấy yên lòng, im lặng không lên tiếng ngẩng đầu lên, nhìn về phía căn phòng xa hoa sang trọng, lại thật sự cảm thấy buồn ngủ.

Bác Dịch ngồi xuống vị trí, nhìn Trang Ngải Lâm vô cùng xinh đẹp, ngón chân ngón tay trắng như tuyết, anh im lặng không lên tiếng, nhẹ nhàng cầm cái bật lửa lên đem đầu châm đốt nóng xong, mới nâng bàn chân của cô lên, ở phía dưới mu bàn chân của cô, cẩn thận từng li từng tí châm xuống, trầm ổn chậm rãi nói: “Đừng động đậy, anh phải tránh tĩnh mạch của em...”

Trang Ngải Lâm hơi nghiêng mặt, vừa vặn nhìn thấy gương mặt nhìn nghiêng của Bác Dịch, khuôn mặt kiên nghị, lộ ra dáng vẻ nghiêm nghị, trên người của anh toát ra khí thế không thể xâm phạm, xuất phát từ tín ngưỡng của anh.

Qua một lúc lâu, Bác Dịch lại cẩn thận rút châm ra, lại vì cô mà châm một cây kim khác.

Trang Ngải Lâm chợt cảm thấy thân thể càng lúc càng thư giãn, cái loại cảm giác quỷ quái đáng sợ đó từ từ biến mất, cô nuốt nhẹ nơi cổ họng, chậm rãi nhắm mắt lại...

Bác Dịch sau khi châm cứu cho cô xong, ngẩng đầu nhìn thấy cô đã nhắm mắt lại muốn nghỉ ngơi, liền nhẹ nhàng lấy chăn đắp lên trên người của cô, ngón tay xẹt qua mái tóc mềm mại của cô, cả người xúc động có chút ngứa ngáy, anh không nói gì nữa, chỉ là cảm giác có chút buồn bực, liền trực tiếp đứng lên, tắt hết đèn trong phòng chỉ để để lại ánh đèn nhàn nhạt đầu giường, nhẹ giật cửa sổ sát đất mở ra, làn mưa chảy xuống lá sen vang lên âm thanh “róc rách”, cảm thấy ấm áp trong lòng.

“Anh làm gì vậy?” Trang Ngải Lâm nhất thời cả kinh, lập tức có chút sợ hãi, chống đệm ngồi dậy, nhìn về phía bên ngoài cửa sổ tối om, cô sợ hãi kêu to lên: “Anh mau đóng cửa sổ lại! ! Chẳng may rắn bò vào thì biết làm sao? Mau đóng cửa lại! !”

Bác Dịch đứng bên cạnh cửa sổ sát đất, nhìn về phía Trang Ngải Lâm sâu xa nói; “Có anh ở đây, rắn sẽ không bò vào... Em sẽ không có việc gì.”

“Làm sao anh xác định được như thế?” Trang Ngải Lâm không hiểu sao cảm giác thân thể tê dại..

Bác Dịch có chút bất đắc dĩ, nặng nề thở một hơi mới nói: “Bởi vì anh là người trông coi vườn nho, nhiều năm cùng nó chiến đấu, nó tự nhiên sợ anh!”


“... ...” Trang Ngải Lâm trừng lớn đôi mắt nhìn anh, gấp đến độ thở dốc, lại không khỏi nhớ tới vừa rồi ở giữa yến hội, trong nháy mắt anh xuất hiện ôm chặt mình, đem con rắn đáng sợ kia xử lý! Cô vẫn như cũ còn cảm thấy tê dại kéo đệm chăn, đắp trên người, khẩn trương nói; “Nhưng vẫn thật khủng khiếp! ! Vật kia vừa nhỏ nhưng cũng thật đáng sợ.”

“Không có chuyện gì.” Bác Dịch trầm ổn nói xong, liền đi thẳng tới bên người Trang Ngải Lâm, ngồi xuống, nắm bàn tay thon nhỏ ngọc ngà của cô, tiếp tục xoa bóp huyệt vị cho cô.

Trang Ngải Lâm dựa trên đầu giường, trên trán còn chảy ra mấy giọt mồ hôi lạnh, khẩn trương thở dốc nhìn anh bình tĩnh cúi đầu, nắm bàn tay của mình, thuần thục xoa bóp, đôi mắt luôn trầm ổn và kiên định. Cô có thể cảm giác được, mặc kệ anh có làm chuyện gì cũng sẽ không vi phạm nguyên tắc, sẽ không phản bội, nhất là hôm nay khi anh đột nhiên xuất hiện, trong nháy mắt ôm chặt mình, cô có thể cảm giác được lồng ngực của anh vô cùng rắn chắc, lúc bảo vệ mình, vô cùng khẩn trương.

Bác Dịch nâng mí mắt, nhìn về phía cô.

Trang Ngải Lâm lập tức cúi xuống, im lặng không lên tiếng.

Bác Dịch cầm bàn tay cô nhẹ nhàng buông ra, dường như vô ý hỏi; “Một mình em có dám ngủ không?”

“... ...” Hai mắt Trang Ngải Lâm nặng trĩu, nhưng vẫn ngang tàng nói: “Có cái gì mà không dám ?”

“Được...” Bác Dịch nắm cổ tay cô, bỏ vào bên trong chăn, sau đó giảm một chút ánh sáng đèn nơi đầu giường, mới nói; “Vậy em nghỉ ngơi sớm một chút, anh ngủ ở phòng bên cạnh, có chuyện gì thì gọi anh. Anh đảm bảo với em, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì, một lát nữa, châm cứu sẽ có tác dụng, em sẽ chìm vào giấc ngủ đến sáng hôm sau...”

Trang Ngải Lâm ngồi một bên, có chút cô đơn, im lặng không lên tiếng.

Bác Dịch lại nhìn thật sâu vào cô.

Tính cách Trang Ngải Lâm ngang tàng, nhớ anh thường xuyên bỏ mặc cùng xoay người, cô cắn chặt răng, im lặng không lên tiếng.

Bác Dịch đành phải đứng lên, cúi đầu nhìn cô một cái.

Trang Ngải Lâm vẫn lặng lẽ ngồi trước giường như cũ, sắc mặt tái nhợt, môi có chút khô, trong lòng vẫn khó bình tâm trở lại, nhưng tuyệt đối vẫn trầm mặc.

Bác Dịch hiểu ra, hai tròng mắt di chuyển lộ ra vẻ mất mát, nhàn nhạt xoay người, cất bước đi về phía cửa phòng...


Trang Ngải Lâm nhanh chóng nằm xuống, kéo chăn phủ kín cơ thể của mình.

Bác Dịch đứng bên cạnh cửa, xoay người mãnh liệt nhìn cô, một lúc lâu sau vẫn phải chậm rãi mở cửa ra...

Không bao lâu sau, cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại.

Trang Ngải Lâm nhất thời nâng chăn lên, đắp lên trước ngực, nặng nề thở dốc, đưa lưng về phía cửa phòng, nặng nề nuốt khan nơi cổ họng, bắt đầu ngủ.

Bác Dịch nhàn nhạt đứng bên giường, hai tròng mắt thâm thúy nhìn người con gái bướng bỉnh này nằm trên giường, nhớ tới nhiều lần cùng cô kết hợp cả thể xác lẫn tinh thần, có lẽ trên thế giới này, không có một người phụ nữ nào có thể khiến anh kinh ngạc như vậy, anh nặng nề thở gấp.

Trang Ngải Lâm mở mắt ra, cảm giác được có người đứng phía sau, cô kéo chặt chăn trên người.

Bác Dịch chậm rãi ngồi trước giường, nhìn người phụ nữ này quay lưng lại với mình, anh không kìm được lòng vươn tay, nhẹ vuốt mấy sợi tóc vương ra sau cổ cô, lộ ra làn da tuyết trắng mê người, mới nói; “Anh tiếp nhận vườn nho từ cha mẹ, ở trước mộ bọn họ thề, cả đời cả kiếp đều ở lại bảo vệ nơi đó, nhưng không nghĩ đến lại yêu em. Một vị thiên kim đại tiểu thư như em, một con rắn nhỏ đã sợ đến như vậy, làm sao có thể chịu đựng được một vườn nho tịch mịch, suốt ngày chỉ có gió thổi? Còn có lợn rừng, rắn cùng chuột suốt ngày đi qua đi lại?”

Trang Ngải Lâm im lặng không lên tiếng.

“Lần trước anh trở lại, vừa mới thu mua một vườn nho khác, tính toán trồng giống nho chính gốc của Trung Quốc, trong tương lai anh còn muốn đi khắp các quốc gia. Mặc kệ dầm mưa dãi nắng, ăn bờ ngủ bụi, anh đều cam tâm tình nguyện tiếp nhận... Nhưng em thì không? Em không cần phải cùng anh chịu khổ. Anh biết, em cũng có lý tưởng của mình, có cuộc sống của chính mình, làm sao anh có thể bắt em buông bỏ tất cả để đi theo anh? Anh bỏ được, nhưng em không bỏ được.. Anh đã suy nghĩ rất lâu, rốt cuộc mới có quyết định, anh biết thương tổn đến em, nhưng loại buông tha này, đối với cuộc sống của anh cũng là một chuyện vô cùng đau đớn... Hãy tha thứ cho anh...” Anh nhìn thật sâu vào cô.

Trang Ngải Lâm vẫn như cũ nhìn về phía trước.

“Em rất đẹp... Mặc kệ thế nào, em nhìn đều rất đẹp... Hôm nay đi theo em, bởi vì anh nhìn thấy em và người đàn ông khác đi cùng nhau, anh thật sự muốn điên rồi.” Đôi mắt Bác Dịch thâm thúy xẹt qua một tia mất mát, ngón tay nhẹ lướt qua những sợi tóc mềm mại của cô, lại chậm rãi nói: “Anh không có cách nào rời khỏi vườn nho được, anh đã thề cả đời phải bảo vệ nó, buông tha em chính là bất đắc dĩ. Thế nhưng đêm nay... Để anh ở lại đây cùng em... Được không?”

Trang Ngải Lâm cắn chặt răng, vẫn như cũ không nói chuyện.

Bác Dịch nhìn bóng lưng im lặng của cô, di chuyển ánh mắt, cúi đầu xuống hôn lên cổ cô đầy sủng ái, môi mỏng của anh tiếp xúc với da thịt lạnh lẽo, cư như vậy vừa hôn vừa mút.

Thân thể Trang Ngải Lâm nhanh chóng truyền đến một trận tê ngứa, cô nắm chặt chăn, chậm rãi nhắm mắt lại...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui