Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Một tách trà nóng, rầm một tiếng rơi mạnh xuống đất! !

Trà nóng bắn tung tóe khắp nơi! !

Lãnh Mặc Hàn không thể tin nổi ngẩng đầu nhìn về phía Mỹ Linh đang vừa khóc vừa nức nở nói chuyện, hai tròng mắt cực nhanh lóe lên, bên trong lồng ngực dường như có một luồng khí sắp sửa nổ tung, sắc mặt anh đông cứng lại, tức khắc run run ngầm nuôi lửa giận, trầm thấp hỏi: “Cô nói cái gì?”

Trang Hạo Nhiên cũng trong nháy mắt cũng cứng lại, nhìn về phía Mỹ Linh.

Mấy người Lâm Sở Nhai cũng nhất thời đứng lên, khẩn trương nhìn Mỹ Linh.

Mỹ Linh lúc này đã sợ hãi đến mức khóc không thành tiếng, giọng nói run run đưa tay lau nước mắt trên mặt, đau lòng khóc nói: “Uyển Thanh bị người ta bắt đi rồi! ! Hôm nay lúc cô ấy làm nhiệm vụ, thấy lái xe phía sau phát ra tín hiệu cầu cứu, lúc chúng tôi nhận được tin tức chạy tới hiện trường, thì chỉ nhìn thấy trên mặt đất một vũng máu, còn tài xế bị hôn mê, liền biết cô ấy đã xảy ra chuyện! !”

Lãnh Mặc Hàn trong nháy mắt như một con báo mãnh thế đứng lên, hai mắt nhanh chóng lóe ra, muốn tức giận, nhưng lại đau lòng đè nén xuống, nắm chặt nắm đấm quay mặt về phía mấy người Tiêu Yên cùng Giang Thành vừa chạy đến, giận dữ đến mức nghiến răng, gằn từng chữ nói: “Tôi không phải từng nói với các người là, Uyển Thanh tuyệt đối không thể lại một mình làm bất cứ một nhiệm vụ gì đó sao? Tình huống cô ấy bây giờ vốn rất nguy hiểm! !”

Mấy người Tiêu Yên cùng Giang Thành cũng vô cùng đau lòng đứng một bên không lên tiếng.

Trang Hạo Nhiên biết tầm quan trọng của Uyển Thanh đối với Lãnh Mặc Hàn, anh tức khắc quay đầu, nhìn về phía Tô Lạc Hoành nhanh chóng nói: “Lạc Hoành! ! Mau khởi động hệ thống truy lùng tung tích “Thế giới lộng lẫy”, xem có thể tìm ra vị trí hiện tại của Uyển Thanh hay không!”

“Được! !” Tô Lạc Hoành không nói hai lời liền từ trên giường lấy ra máy tính xách tay thường mang theo, tức khắc khởi động thế giới lộng lẫy, nhập vào số di động của Uyển Thanh.

Lãnh Mặc Hàn không nói hai lời vừa muốn như gió đi ra khỏi phòng bệnh...

Trang Hạo Nhiên trong nháy mắt nắm chặt cổ tay anh, nói: “Có người biết hướng đi của cô ấy! ! Lập tức sẽ đi dò hỏi cô ấy! !”

Lãnh Mặc Hàn nhất thời nhanh chóng quay đầu, dùng ánh mắt dò xét nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên nhanh chóng nhìn anh gật gật đầu.

Lãnh Mặc Hàn hiểu ra, lập tức kiềm chế cảm xúc phẫn nộ kia xuống, bước nhanh ra ngoài, vừa đúng lúc gặp phải mấy người Tưởng Thiên Lỗi cùng Tưởng Vĩ Quốc, Diệp Mạn Nghi, vợ chồng Trang Tĩnh Vũ, cùng với Trang Ngải Lâm vì cơ thể Trang Hạo Nhiên không có vấn đề gì, đang từ phòng bác sĩ phụ trách vừa nói vừa cười đi tới, nhìn thấy Lãnh Mặc Hàn dẫn đám thuộc hạ cùng nhau nhanh chóng đi về phía trước, cũng quên chào hỏi mà lách mình đi qua ————

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Tưởng Thiên Lỗi nhàn nhạt nghi ngờ hỏi.

Đường Khả Hinh đúng lúc này cũng cùng với thầy đi ra khỏi phòng bệnh, tức khắc nhìn thấy Lãnh Mặc Hàn sắc mặt cứng lại đi về phía trước, Mỹ Linh theo sau vì lo lắng mà khóc, lòng cô không hiểu sao bỗng dâng lên một dự cảm chẳng lành, dò hỏi cặp song sinh phía sau: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Tiểu Vi vừa nhìn đã hiểu tình hình, lập tức sắc mặt cũng đông lại nói: “Thuộc hạ đắc lực nhất của Lãnh phó tổng – Uyển Thanh đã xảy ra chuyện! ! Hình như là bị thương rồi còn bị người ta bắt đi! !”

“Cái gì?” Đường Khả Hinh không thể tin nổi quay đầy lại, trợn mắt nhìn về phía Tiểu Vi khiếp sợ nói: “Bị bắt đi?”

Tiểu Hà cũng lập tức gật đầu lên tiếng trả lời: “Đúng vậy! Bị bắt đi! Lúc bọn họ chạy tới hiện trường, chỉ còn lại dấu vết một vũng máu, vệt máu rất dài, theo phân tích, khẳng định chính là hai bả vai bị siết chặt rồi kéo đi!”

“Trời ạ! !” Đường Khả Hinh nghe lời này, tức khắc đau lòng, hai tròng mắt kìm lòng không được bỗng đỏ bừng.

Tưởng Vĩ Quốc, Trang Tĩnh Vũ cùng Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này, đầu tiên nhanh chóng đi vào phòng bệnh của Trang Hạo Nhiên, nhìn anh cư nhiên vừa từ phòng tắm đi ra, mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây dài đen, đang muốn cầm âu phục đen khoác lên, mọi người khiếp sợ nói: “Hạo Nhiên! ! Cơ thể con vừa mới tốt lên được chút, lại muốn làm gì?”

Diệp Mạn Nghi cũng nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, khuôn mặt lạnh lùng cương quyết, lấy tư thái một trưởng bối nói: “Con hôm qua vừa gặp chuyện không may, cha mẹ con đều thiếu chút nữa lo lắng gần chết, hiện tại thân thể còn chưa khôi phục, lại muốn đi đâu?”

“Đúng vậy! ! Con trai!” Ân Nguyệt Dung cũng đau lòng nhìn Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng cất bước đứng trước cửa sổ sát đất, bóng dáng màu đen nghiêm nghị, lộ ra hơi thở nặng nề, nương theo cửa kính thủy tinh trong suốt phản chiếu bóng người kia, chỉnh sửa cổ áo, nhanh chóng nói: “Con có việc gấp muốn lập tức đến đồn cảnh sát một chuyến!”

“Hạo Nhiên! !” Trang Tĩnh Vũ đối với tình huống của Uyển Thanh, sắc mặt ngưng đọng hỏi: “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”

Đường Khả Hinh cũng một trận lo lắng chống thân thể mệt mỏi, hai tay nắm khung cửa, đi vào phòng bệnh, sắc mặt tái nhợt mà khẩn trương nhìn về phía Trang Hạo Nhiên...

Trang Hạo Nhiên vẫn không để ý đến mọi người, sắc mặt cứng lại, nghiêng mặt liếc mắt nhìn Tưởng Thiên Lỗi, mới nhanh chóng đi ra ngoài, trước khi rời đi, lại dừng ở cạnh cửa, đôi mắt lóe ra chút đau lòng liếc mắt nhìn Đường Khả Hinh, mọi ước muốn vẫn đọng lại, thiên ngôn vạn ngữ vẫn không nên lời chỉ chậm rãi vươn tay, khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, mới nghiêm mặt bước nhanh về phía trước.

Tưởng Thiên Lỗi cũng lập tức đi theo ra ngoài! !

Buổi chiều, ánh mặt trời chói chang, chiếu vào những hoa cỏ kia lộ ra trạng thái thiếu sức sống.

Trang Hạo Nhiên đứng dưới gốc cây đa, do dự một hồi, mới nhanh chóng xoay người nhìn Tưởng Thiên Lỗi đang đi tới, thật chăm chú!

Tưởng Thiên Lỗi cũng đạp trên cỏ xanh mềm mại, chậm rãi đi tới trước mặt Trang Hạo Nhiên, cau mày, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Trang Hạo Nhiên lại thật sâu liếc mắt nhìn Tưởng Thiên Lỗi một cái, đôi mắt chớp chớp vài cái, đột nhiên chân thành nói: “Tôi không tin anh cho tới bây giờ cũng chưa từng nghi ngờ Như Mạt, bắt đầu từ vụ Khả Hinh trúng độc bởi hoa hồng!”

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi lóe lên, vẻ mặt hơi do dự, lại nắm chặt nắm đấm, không lên tiếng.

Trang Hạo Nhiên ngưng đọng bộc lộ nét mặt hết sức nghiêm túc, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng nói: “Tôi từ trước đến nay đối với chuyện của anh và Như Mạt, không có quyền hỏi đến, nhưng từ sau khi Khả Hinh chạm vào hoa hồng bị trúng độc, anh hẳn là hiểu rõ những phẫn nộ trong lòng tôi, bất luận ai cũng không được lấy bất kỳ lí do gì để tổn thương cô ấy! ! Đầu tiên không kể đến việc cô ấy là người phụ nữ của Trang Hạo Nhiên tôi, mà cô ấy còn là một ngôi sao mới trong tương lai của Hoàn Cầu chúng ta! ! Mặc kệ xuất phát từ lý do gì, tôi đều tuyệt đối không thể bỏ qua cho cái người từng muốn cướp đi tính mạng của cô ấy! Hơn nữa còn đến hai ba lần! ! !”

Tưởng Thiên Lỗi trầm mặc mà lạnh lùng nghe lời này, khẽ biến sắc, hai tròng mắt chớp nháy, nhớ tới thời khắc Đường Khả Hinh trúng độc sắp chết, mình cũng lòng đau như đao cắt! !

Trang Hạo Nhiên lại cấp tốc ẩn chứa tức giận nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, lại nhanh chóng nói: “Từ nhỏ đến lớn, chúng ta đều đã từng được giáo dục như nhau, làm người muốn tâm tồn có chút suy nghĩ lương thiện, đối với Như Mạt, cô ấy cùng chúng ta lại càng là thanh mai trúc mã, cho nên những nghi ngờ có liên quan đến cô ấy, tôi lúc nào cũng đều nhẫn nhịn! ! Một là vì cô ấy từng như một người chị làm bạn cùng tôi trưởng thành! ! Thứ hai... Là vì cô ấy từng là người mà anh yêu thương sâu sắc! !”

Tưởng Thiên Lỗi đứng tại chỗ không lên tiếng.

Trang Hạo Nhiên lại vào giờ phút này, bước lên trước một bước, nhìn chằm chằm Tưởng Thiên Lỗi tức giận nói: “Nhưng bây giờ chuyện cứ như vậy! ! Hôm qua trước khi Khả Hinh tay ôm chai rượu đỏ kia tung mình xuống biển, từng bị rất nhiều sát thủ tập kích, mỗi viên đạn đều muốn lấy mạng của cô ấy! ! Thế nhưng cô ấy khi đó, vẫn còn nghĩ cho an nguy của Hoàn Cầu chúng ta, hiểu rằng cô ấy đi một lần, muốn vạch trần tất cả, cô ấy cũng không sống được! ! Cho nên muốn mang theo bí mật Hoàn Cầu, vĩnh viễn biến mất! Như vậy sẽ không có người bị thương hay phải chết nữa! !”

Tưởng Thiên Lỗi khiếp sợ ngẩng đầu, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, hai tròng mắt kịch liệt lóe lên ánh nhìn đau đớn cùng hoài nghi.

Trang Hạo Nhiên cũng ẩn nhẫn nén xuống nhưng thương yêu cùng đua òng đối với Khả Hinh, hai mắt không khỏi lóe lên chút xúc động cùng buồn bã, thật lòng nói: “Đối mặt với một cô gái với chúng ta chỉ là có thêm hơn ba trăm ngàn duyên phận, một cô gái với Hoàn Cầu chúng ta cũng chỉ có chút duyên phận ít ỏi, chúng ta cho cô ấy quá ít, mà cô ấy lại vì tập đoàn này mà trả giá bằng cả tính mạng mình! ! Cô ấy làm như vậy, không chỉ là vì Hoàn Cầu, vì tôi, mà lại cũng là vì anh! !”

Tưởng Thiên Lỗi trong nháy mắt dâng lên cảm xúc kích động, nhớ tới Đường Khả Hinh, tim anh lại quặn thắt! !

Trang Hạo Nhiên biết thời gian không còn nhiều, lại thật sâu theo ánh mặt trời chói chang tươi đẹp kia đau lòng nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi chân thành nói: “Thiên Lỗi! ! Tôi với anh cùng là tổng giám đốc Hoàn Cầu! Qua nhiều năm như vậy hưởng thụ tất cả những đãi ngộ mà Hoàn Cầu mang lại cho chúng ta, thế nhưng anh và tôi đều rõ rằng, cực khổ nhất , tận tụy nhất, vẫn là mỗi nhân viên dùng hết tâm huyết cống hiến cho tập đoàn chúng ta! ! Nhân viên Á Châu của anh là như vậy! ! Nhân viên của Hoàn Á tôi lại càng như thế! ! Mặc Hàn là vì sự an toàn của Khả Hinh, mấy lần vào sinh ra tử, thuộc hạ của cậu ta cũng như vậy! ! Uyển Thanh! ! Uyển Thanh là người rất quan trọng trong cuộc sống của Mặc Hàn! ! Cô ấy chính là em gái của cậu ấy! !”

Tưởng Thiên Lỗi khiếp sợ ngẩng đầu, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, không thể tin nổi kêu lên: “Em gái?”

Trang Hạo Nhiên tức khắc đau lòng nhìn Tưởng Thiên Lỗi lại nhanh chóng nói: “Cậu ấy cũng là vì em gái, cho nên mới quyết định muốn rửa sạch cuộc sống của mình, theo tôi! Em gái cũng đang ở Mỹ làm nhà phân tích! ! Cậu ấy vẫn luôn muốn tìm một cơ hội, cùng em gái nhận lại nhau! Cho nên mới đem cô ấy từ Mỹ gọi về đến giúp đỡ! ! Nhưng không nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện như vậy! Anh nói cậu ấy làm sao mà chịu nổi! ! Anh bảo tôi sao có thể chịu đựng được đây! ! ?”

Tưởng Thiên Lỗi nghe xong trái tim lại từng đợt rung động mãnh liệt! !

Trang Hạo Nhiên lại nghiến răng nghiến lợi nhìn Tưởng Thiên Lỗi, trên mặt ngầm nuôi lửa giận, nhanh chóng nói: “Mặc Hàn là đồng nghiệp tốt, là anh em tốt của tôi! Với tôi tình bạn bè còn bền chặt hơn cả vàng! Bây giờ cậu ấy lại vì Hoàn Cầu, vì tôi, vì Khả Hinh, vô cùng có thể sẽ đau đớn mất đi em gái mình! Tôi không thể để cho chuyện này xảy ra! Nếu như chuyện này xảy ra, tôi sẽ xé xác người đã làm ra chuyện này! ! Bao gồm cả kẻ đáng nghi như Như Mạt! Đây là một chút nhân nhượng cuối cùng của tôi hôm nay! ! Tôi bây giờ phải đi tìm Thủ tướng, nếu như anh còn có chút niệm tình giữa tôi và anh, mau đi tìm Như Mạt một chuyến! ! Thời gian không còn nhiều nữa! Mau giúp tôi! !”

Tưởng Thiên Lỗi hiểu rõ, hai tròng mắt lóe ra, nắm chặt nắm đấm.

Trang Hạo Nhiên thật sâu nhìn anh một cái, mới nhanh chóng xoay người, đè nén đau thương trong lòng, bước nhanh về phía trước ————

***

Lãnh Mặc Hàn đã ở một hành lang khác bước nhanh về phía trước, trong tai nghe truyền đến giọng nói Mỹ Linh: “Chúng tôi đã báo lại với Tô thiếu gia, bây giờ anh có thể tiến vào! Xung quanh tất cả đều an toàn, chúng tôi đã loại hết đám người dạ hành!!!”

Anh nghe lời này, hai mắt lóe lên nhanh chóng cầm tay nắm cửa, đi vào phòng kiểm dược, phịch một tiếng đóng cửa lại!

Nữ y tá vẻ mặt khiếp sợ xoay người, nhìn thấy Lãnh Mặc Hàn đang phẫn nộ đầy sát khí, trái tim cô bỗng nhiên phát lạnh, nước thuốc trong tay phịch một tiếng rơi xuống đất! !


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui