Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Editor: TQ Nguồn Hàng

Tổng bộ Hoàn Cầu!

Một chiếc Rolls-Royce màu bạc dừng trước cửa Trang Hạo Nhiên một thân âu phục màu trắng, chiếc áo sơ mi màu trắng tương xứng bên trong, thậm chí hiếm khi thấy anh dùng cà vạt màu bạc, trên khuôn mặt đều biểu hiện ra mười phần tôn quý và khuôn phép, đi ra khỏi ghế điều khiển của mình, nhìn cha vì chính mình mà chuẩn bị vệ sĩ, như vây quanh chính mình vậy, anh nặng nề thở dài, tay vừa cài lại khuy áo của âu phục, vừa bước lên trên bậc thang!

Ba nhân viên lễ tân đứng chào đón ở đại sảnh, nhìn anh tôn kính cúi đầu.

Trang Hạo Nhiên trầm mặc không lên tiếng, cứ thế đi về phía trước, hơn mười người vệ sĩ vây xung quanh, tất cả đều giơ dụng cụ thăm dò kim loại và súng ông lên, mọi người liền đề cao cảnh giác theo sát sau anh.

Thang máy tinh một tiếng mở cửa ra!

Trang Hạo Nhiên đã đi vào bên trong, vệ sĩ hai bên cũng lập tức tiến vào trong, đứng ở phía sau anh, cuối cùng thang máy ấn nút đóng cửa thang máy, thang máy lập tức hướng tâng cao nhất đi lên!

Phòng làm việc của chủ tịch Trang.

Trang Tịnh Vũ một thân âu phục màu xám, nét mặt chăm chú ngồi trước bàn làm việc, biết Tương Vĩ Quốc muốn biết chuyện của Trang Hạo Nhiên, hai con ngươi của hắn nhìn quanh phòng, thật không thể tưởng tượng nổi Trang Hạo Nhiên từ nhỏ đến lớn, tuy ương bướng vô cùng, nhưng cũng là đứa con ngoan nhất trên đời, lúc còn nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện lương thiện như vậy, thường một mình trong đêm khuya ngồi trước bàn làm việc, lúc phê duyệt các văn kiện, nó sẽ lén lút đứng bên cạnh cửa, liếc về phía mình ….

Đến nay vẫn còn nhớ lúc nó đứng bên khe cửa, ánh mắt lúc nhìn về phía mình, ngập tràn sự quan tâm.

Trang Tịnh Vũ nghĩ tới chỗ này, kìm lòng không được mà nở nụ cười, lại nhớ tới khi nó còn là đứa bé vẫn mang tã lót, đẹp trai đáng yêu như vậy, mỗi khi đêm khuya tĩnh lặng, khóc khóc nháo nháo, mẹ dỗ thế nào cũng không nín, vợ thường ôm ôm bế bế, bởi vì đứa bé khóc rất to mà chính mình đau lòng lại khóc nức nở, lúc này đây chỉ có bản thân mình, đều đã làm cha, ôm bảo bối vào trong lòng, đứng trước cửa sổ sát đất, đối diện với sao trên bầu trời, ánh mát lấp lánh có chút lay động, vừa nhìn về phía gương mặt đáng yêu của bảo bối đang chìm vào giấc ngủ , đôi mắt ông kìm lòng không được đã hồng hồng....

Cho nên, khi bắt đầu, lúc đêm khuya vẫn luôn là Trang Tương Vĩ, ôm chặt lấy con, đứng ở trước cửa sổ sát đất của thư phòng, đối diện với ánh trăng bên ngoài cửa sổ, đi lại nhẹ nhàng, chứa đầy nhẫn nại và tình yêu lớn nhất thế giới.

Hồi tưởng lại chuyện này....

Tim Trang Tịnh Vũ không hiểu sao bỗng đau đớn, nghĩ Trang Hạo Nhiên đến, đã mang lại ánh sáng cùng tình yêu thương lớn cho gia đình này, vĩnh viễn không thể xóa bỏ lòng nhiệt tình và sự hiếu kỳ, mỗi ngày dưới ánh nắng xán lạn đầu xuân, ôm một bó hoa bách hợp, lúc mẹ còn chưa tỉnh, cắm vào bình hoa của mẹ, dọn dẹp phòng làm việc bừa bộn của cha, nhưng vẫn không quên cây bút của cha Tương, đặt vào trong hộp đựng bút. Thậm chí sau khi lớn lên, thói quen này của bản thân vẫn tiếp tục giữ, rất thích dùng bút máy bạc kim, dùng bút viết chữ ký tiêu sái của mình, ông biết đứa con này vẫn luôn lấy mình làm mục tiêu phương hướng trong cuộc sống, ông cũng biết, đứa con này luôn lấy chính mình để kiêu ngạo..

Càng nghĩ tim càng đau, càng nghĩ càng mất mát.

Trang Tịnh Vũ thở dài, hai bàn tay đan vào nhau đặt trên bàn, nhìn chằm chằm vào tập văn kiện trước mắt gần 10 tỷ, tất cả điều này đều như mây trôi, quan trọng vẫn là hạnh phúc của con cái...

Cửa thang máy mở ra

Trang Hạo Nhiên đứng ở bên trong cửa thang máy, nhìn chằm chằm vào phòng triển lãm của Hoàn Cầu, tất cả đều tái hiện lại lịch sử gây dựng sự nghiệp Hoàn Cầu, còn có Tương Vĩ Quốc cùng Trang Tịnh Vũ hai người đều đã trải qua muôn vàn khó khăn, mà bản thân mình cùng với Tưởng Thiên Lỗi cho tới nay vẫn chỉ là tiếp nối sự nghiệp của cha. Mặc dù gây dựng tương lai, bất quá cũng chỉ là một chút thành tựu của bản thân, cũng không thể đuổi kịp được thành tựu huy hoàng của cha ông, nếu nếu Tưởng Thiên Lỗi khánh thành được công trình khách sạn dưới nước, có lẽ sẽ biểu hiện được một chút thành tích tốt….

Anh thở dài một tiếng, hai tay nhẹ cầm lấy cây bút trên âu phục đi ra khỏi thang máy, khi những nhân viên đứng dậy hướng về phía mình chào hỏi, khuôn mặt anh lộ vẻ nghiêm túc, đi thẳng về phía trước, lúc đi qua phòng làm việc của Trang Tĩnh Vũ , anh không hiểu sao lại dừng lại, ánh mắt liếc nhìn cánh cửa kia….

Trang Tĩnh Vũ trầm mặc ngồi trong phòng, biết con trai đang ở ngay bên ngoài, đôi mắt lưu chuyển, chỉ sắc mặt thâm trầm không lên tiếng.

Trang Hạo Nhiên vẫn đứng ở bên ngoài như cũ, giống như đang hồi tưởng cùng do dự….

Phòng làm việc của chủ tịch Tưởng!

Tưởng Vĩ Quốc một thân âu phục màu đen, ngồi trên ghế sô pha rộng lớn xa hoa, hai tay đặt trên tay vịn ghế, trên khuôn mặt vẫn luôn duy trì vẻ cứng rắn quen thuộc. Cuộc sống cho tới bây giờ vốn không có thiên vị, mặc kệ là có quyết định gì đi nữa.

Tưởng Vĩ Quốc nghe được âm thanh gõ cửa, ông trầm mặc do dự hồi lâu, nhưng cuối cùng vẫn mặt lạnh, môi mỏng mở ra, lên tiếng đáp lại:“Vào đi….”

Trang Hạo Nhiên nghe thấy âm thanh này, cuối cùng mới vươn tay ra, mở cửa đi vào, trong nháy mắt tiến vào trong phòng, đã nhìn thấy Tưởng Vĩ Quốc vẫn với thói quen hằng ngày ngồi trên sô pha, sắc mặt trầm xuống, không lên tiếng, con ngươi thâm thúy lóe sáng cơ hồ như ánh sáng u tĩnh chìm sâu dưới mặt hồ, trên thế giới này không có tí ti chuyện gì khiến ông hối tiếc, Trang Hạo Nhiên vẫn cứ như vậy, đứng ở bên cửa, nhìn ông rất lâu…

Tưởng Vĩ Quốc biết Trang Hạo Nhiên đang nhìn chính mình, nhưng vẫn ngồi đó duy trì như cũ mặt lạnh không lên tiếng.

Hai mắt Trang Hạo Nhiên chớp chớp vài cái, dường như có chút ngấn lệ, nhưng vẫn áp chế lại tư tưởng mãnh liệt kia, mỉm cười gọi : “Chú! Chú có chuyện tìm cháu?”

Tưởng Vĩ Quốc nghe được lời này, ngước mắt, nặng nề thâm sâu nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên cũng trầm mặc nhìn ông.

“ Vào đây…” Tưởng Vĩ Quốc thản nhiên nhìn anh nói.

“Vâng!” Trang Hạo Nhiên tôn kính đáp lại, rồi thật cẩn thận đóng cửa lại, mới xoay người nhìn Tưởng Vĩ Quốc mỉm cười đi tới, nói:“Hôm nay thật là ngày hiếm có, chú cư nhiên lại tìm cháu nói chuyện”

Tưởng Vĩ Quốc trong nháy mắt nghiêm nghị kiêu ngạo đứng thẳng người, đôi mắt trở nên sắc bén, thậm chí đang ùn ùn kết thành tức giận, hướng Trang Hạo Nhiên, ánh mắt vừa do xét vừa đi tới.

Trang Hạo Nhiên đứng thẳng người, hai mắt lưu chuyển, cũng bình tĩnh nhìn Tưởng Vĩ Quốc.

Tưởng Vĩ Quốc rốt cuộc bước đến trước mặt Trang Hạo Nhiên, đôi mắt kia tựa hồ như muốn vít chặt vào khuôn mặt anh, thậm chí còn dùng ánh mắt sắc bén, len lỏi vào sâu bên trong đôi mắt anh, không cho phép anh nói dối bất cứ điều gì, thoát ra khỏi thế giới của mình, mới thong thả nói:“Nghe nói,… cháu lấy được chai rượu đỏ kia? Mở ra chưa? Nhìn thấy gì bên trong đó?”

“……” Trang Hạo Nhiên nhìn thật sâu vào đôi mắt sắc bén kia của Tưởng Vĩ Quốc, có chút ngưng lại, cuối cùng mới ngẩng mặt cười rộ lên, nói: “Không có, đến tay rồi nhưng lại không lấy được”

“….”Tưởng Vĩ Quốc hai mắt nhanh chóng chuyển động, nhìn chằm chằm anh, như đang phỏng đoán lời anh nói là thật hay giả.

“Thật sự!” Trang Hạo Nhiên nhìn về phía Tương Vĩ Quốc kìm lòng không được, cười rộ lên nói: “ Chú xem cháu đối với chú có khi nào cháu nói dối, cháu thường nói dối cha mẹ, lừa chị, thất hứa nhiều người, nhưng đối với chú cho tới bây giờ đều không có cách nào nói dối được”

“….”Tưởng Vĩ Quốc híp hai mắt lại, thâm trầm nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên lại nhìn Tưởng Vĩ Quốc khẳng định cười nói: “Thật mà, mặc kệ là như thế nào cháu cũng sẽ dốc hết sức tìm bằng được chai rượu đỏ đó, nhìn xem Tưởng gia chúng ta còn có bao nhiêu bí mật, rốt cuộc có đủ để hủy diệt sự nghiệp mà hơn ba trăm vạn nhân viên Hoàn Cầu chúng ta đã vất vả gầy dựng nên hay không!”

“….”Tưởng Vĩ Quốc ánh mắt vẫn nhìn anh như cũ.

“Cháu sẽ tìm được chai rượu đỏ kia” Trang Hạo Nhiên nhìn về phía ông, lại mỉm cười nói: “Có chuyện gì! Cháu sẽ chịu trách nhiệm, biết chú lo lắng Thiên Lỗi gặp rắc rối, chú cứ yên tâm đi!”

“Cháu chịu trách nhiệm cái gì? Hoàn Cầu là của cháu cùng Thiên Lỗi”

Tưởng Vĩ Quốc khôi phục vẻ lạnh nhạt , ánh mắt cũng vô tình, nhìn về phía anh.

Trang Hạo Nhiên vẫn kìm lòng không được mà cười rộ lên, nhìn phía Tưởng Vĩ Quốc nói: “Thiên Lỗi lúc chín tuổi ngồi bên cạnh ghế tổng giám đốc nghe phát biểu trong cuộc họp, anh ấy trời sinh ra để lãnh đạo, mà cháu bất quá cũng chỉ là đứa trẻ vẫn thích vui chơi chu du thế giới. Cái gọi là một núi không thể có hai con hổ, trên thế giới căn bẳn không có hai kẻ độc tài! Như vậy chỉ có thể chế giễu quyết sách cá nhân cùng trí tuệ của người lãnh đạo, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến cá tính mạnh mẽ vang dội của anh ấy! Cháu ngày đó nếu vứt bỏ vị trí tổng giám đốc, cuộc sống vẫn vui vẻ như vậy, Nhưng Thiên Lỗi, chín tuổi đã bắt đầu vì tập đoàn này mà cố gắng, anh ấy trời sinh ra đã đảm nhận trách nhiệm này”.

“Cháu hôm nay là xảy ra chuyện gì?”Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng nhìn anh hỏi: “Chưa bao giờ nhún nhường người khác, lại nói ra lời này! !”

Trang Hạo Nhiên không hiểu nhìn về phía ông, nở nụ cười nói: “Hiện tại Hoàn Cầu chúng ta có thể sẽ trải qua đại nạn, cho nên có chút xúc động. Nhưng bất kể như thế nào, cháu sông nhiều năm như vậy, cũng đã hiểu rằng, có vài thứ, sinh mệnh đã chỉ định là của Thiên Lỗi! ! Chú khẩn trương vì Thiên Lỗi, cha cháu cũng yêu Thiên Lỗi! Tất cả mọi người đều thích anh ấy! Cháu vì để cho mọi người thích cháu, liều mạng làm chút chuyện khác với anh ấy, để dẫn tới sự chú ý của mọi người. Có đôi khi nghe chú mắng cháu một chút thôi, cháu đã cực kỳ vui vẻ...”

Tưởng Vĩ Quốc cắn chặt răng, nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên khẽ nhếch miệng bộc lộ ý cười, nhìn về phía anh tiếp tục nói: “Được, chú người còn có điều gì nói muốn hỏi cháu?”

“... ...” Hai tròng mắt Tưởng Vĩ Quốc có phần dịu lại nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên lại chịu không nổi ánh mắt như vậy, chậm rãi trầm mặc xoay người, hai mắt run rẩy ngấn lệ, cố nén chút kịch liệt, nắm nhẹ nắm đấm, sâu xa nói: “Dì gần đây dường như sức khỏe không được tốt, chú cùng Thiên Lỗi nên bên cạnh người nhiều hơn. Bà ấy vốn không thích nói nhiều, chuyện buồn phiền gì cũng để trong lòng sẽ không tốt, cháu lại không có nhiều thời gian cùng bà ấy tâm sự, bà ấy dường như cũng không phải rất thích cháu, cho nên liền không quấy rầy bà ấy vậy...”

“... ...” Tưởng Vĩ Quốc cứ như vậy nhìn bóng lưng anh.

Trang Hạo Nhiên nói xong, lại yên lặng một lúc, mới bước nhanh ra khỏi văn phòng, kéo mạnh cửa, trong nháy mắt đóng lại, anh ngẩng mặt, để cho đôi mắt đang kịch liệt lóe lên nhìn thẳng về phía trước, nghĩ thật lâu, mới đè nén hơi thở nặng trĩu kia xuống, chậm rãi thở ra, mới khôi phục dần thị lực, nhìn phòng làm việc của Trang Tĩnh Vũ, anh khẩn cấp cất bước tiến vào, nháy mắt mở cửa, kêu: “Cha! !”

Trang Tĩnh Vũ nhất thời khẩn trương cùng sốt ruột đứng lên, hai tròng mắt không nhịn được bỗng ngấn lệ, mang theo rất nhiều nghi vấn, trong lòng đau đớn, nhìn về phía con trai! !

Trang Hạo Nhiên nhìn thấy ánh mắt cha bộc lộ vẻ kỳ quái như vậy, anh đột nhiên ngửa mặt cười rộ lên, nhìn ông, nói: “Người sao vậy? Biết chú muốn gặp con, lại sợ con bị mắng sao?”

“... ...”Trang Tĩnh Vũ tạm dừng một lúc, đôi mắt mới lóe lên khẩn trương nhìn về phía con trai, nói: “Con... Chú gọi con vào nói cái gì rồi sao?”

Trang Hạo Nhiên cười rộ lên, nhìn về phía cha nói: “Ông ấy hỏi con vể rượu đỏ, có phải con đã vụng trộm mà giấu đi rồi không... Ông ấy sao lại có thể biết rõ con muốn làm chuyện xấu hay không?”

Trang Tĩnh Vũ khẩn trương nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên thâm sâu nhìn về phía cha mình, từ trước đến nay kính trọng cha tính tình ôn hòa hiền lành, mặc dù bị ông đánh chết, lại vẫn cảm nhận được tình yêu thương tràn đầy ấm áp nhất trên thế giới này, ông vẫn luôn dùng cách của ông, để mang đến hạnh phúc cho mình, anh không khỏi cười rộ lên, nói: “Đúng là con thật sự không biết, rượu đỏ đang ở đâu cả !”

Trang Tĩnh Vũ lại thâm tình kích động nhìn về phía con trai, vội vàng nói: “Con... Con thật sự không biết?”

“Con không biết!”Trang Hạo Nhiên nhanh chóng cười rộ lên nói.

Trang Tĩnh Vũ lúc này, đột nhiên trầm mặc, thật trầm mặc...

Trang Hạo Nhiên thật sâu nhìn cha, chăm chú nhìn thật lâu, đột nhiên mới thở mạnh nói: “Đừng nói cho mẹ biết, chuyện công việc của con, con không muốn khiến cho bà ấy lo lắng, mỗi lần con gặp chuyện không may, bà ấy đều lén lút khóc thật lâu. Mặc kệ phát sinh bất cứ chuyện gì, mẹ của con, vĩnh viễn là người phụ nữ quan trọng nhất trong đời con! Còn có Khả Hinh và chị nữa, chiếm vị trí vô cùng quan trọng trong cuộc sống của con! Đương nhiên còn có cha! ! Các người với con đều tâm liên tâm, huyết liên huyết!”

Trang Ngải Lâm đứng bên ngoài phòng làm việc, hai tròng mắt không khỏi đỏ bừng, cúi xuống, cố nén nước mắt...

Ân Nguyệt Dung trốn trong phòng nghỉ, nghe con trai nói đến đây, bà không khỏi đưa tay che miệng, nghẹn ngào nức nở, nhớ tới mùa hè ba mươi năm trước, một bảo bối đáng yêu, mới còn trong tã lót chưa đầy tháng, đã được đưa đến nhà mình ở nước Anh, vào thời điểm mắt mình vừa nhìn thấy nó lầm đầu tiên, liền thích đứa nhỏ này, giống như mẫu tử liên tâm(*), trời sinh như vậy, đem nó ôm vào trong lòng mình, nhưng nó vẫn không ngừng khóc, có thể là bởi vì nhớ mẹ, bà vào lúc đó, toàn bộ thế giới tất cả đều cảm thấy ác cảm, một mực hỏi, mẹ đứa bé này là ai, thật sự đã không còn sao? ! Thời điểm đó, không ai đáp lại lời mình, chỉ có bảo bối này vẫn khóc và khóc, khóc đến mức khiến trong lòng mình phải đau đớn...

(*): Tình mẹ con thắm thiết, gắn kết như một phần trong cơ thể không thể tách rời.

Chân tướng sau mười năm, mới vào một buổi tối nào đó, bị vạch trần, thì ra Tưởng lão vì tập đoàn này vất vả gian nan mới xây dựng được sự nghiệp lớn, vì duy trì sự cân bằng giữa các cổ đông của tập đoàn, liền đem con trai vừa mới sinh của Diệp Mạn Nghi cùng Tưởng Vĩ Quốc vừa mới chào đời, trộm đưa đến trước mặt Trang Lão, nói dối với Diệp Mạn Nghi rằng, đứa bé kia đã chết, từ đó Diệp Mạn Nghi vẫn tan nát khóc rống lên thật lâu, lại đối mặt với bản thân ở địa vị cao, có thể sẽ mang đến vô số hậu quả xấu cho mọi người, mỗi người chỉ có thể nói dối không biết gì, cắn răng chịu đựng! Sau mười năm, chân tướng rõ ràng, hai gia đình mới phát hiện bí mật động trời này, mỗi người đều đau lòng rơi lệ, hối hận, tự trách, thương tâm không thôi, nhất là Diệp Mạn Nghi, từ đó hận người Trang gia, lại đối mặt với con trai ruột của mình, bà vẫn giữ thái độ lạnh lùng không thân thiết! ! Có lẽ chỉ có bà mới hiểu được nguyên nhân, bà thân là phu nhân chủ tịch, không chỉ có suy nghĩ vì hai đứa con trai, mà càng phải suy nghĩ vì tập đoàn, cho nên có một số việc, dù lòng đau, nhưng cũng không thể vạch trần...

Tưởng Vĩ Quốc, người duy nhất biết rõ chân tướng sự việc, vào cái đêm vô số ánh sao lấp lánh trên bầu trời kia, ông vừa mới vì sự ra đời của con trai, vui sướng chưa đầy 24 giờ, lại đối mặt với mệnh lệnh nặng nề kia của cha, cùng lời nói tình ý sâu xa kia, muốn ông hiểu rằng, mình không chỉ là cha một đứa bé, mà lại là tổng giám đốc của cả một tập đoàn! Ông không thể trốn tránh, mà nhất định phải thực hiện trách nhiệm! ! Nguyệt Dung đã không thể sinh con được, đây là cách duy nhất!

Bí mật trong cuộc sống còn có bao nhiêu thứ? Trang Hạo Nhiên lại biết được bao nhiêu? Anh không mở chai rượu kia, lại vào lúc sáu tuổi, không hiểu sao mở cửa sổ sát đất ra, bò vào thư phòng Tưởng Vĩ Quốc, cùng Thiên Lỗi chời trò trốn tìm, liền lén lút trốn vào bên trong một giá sách nào đó, nghe được cuộc nói chuyện của Tưởng Vĩ Quốc cùng Tưởng lão, đứa bé sáu tuổi này, từ đó so với tất cả những người lớn, đều đã sớm biết sự thật, thân thể anh, núp trong giá sách kia, hai chân co rút lại, tóc ngắn ngủn, đều đã ẩm ướt, đôi mắt to sáng lên, trong nháy mắt nghe cuộc nói chuyện giữa bọn họ...

Từ đó! ! Anh bắt đầu đối với cha mẹ, còn có chị mình tốt bằng mọi cách, bởi vì cha ông đã từng dạy, nhiều chuyện trên thế giới này, đều vì bất đắc dĩ mà làm, đáp án thực sự, không phải là sự thật kia, mà là quá trình, đến cùng có ý nghĩa hay không, có xứng đáng bởi vì nó mà trả giá và hy sinh hay không... Anh không truy cứu đáp án này, cũng hiểu được, đối với tình yêu thương không vụ lợi của cha mẹ và chị gái, anh muốn trả giá và bồi thường gấp bội...

Chỉ là, chỉ là ngẫu nhiên, anh biết được Diệp Mạn Nghi thích hoa hồng, lúc thường đến Tưởng gia chơi đùa, vào buổi sớm mai đầy nắng kia, đã hái một bó hoa hồng, đặt trước cửa phòng mẹ, anh cũng biết, Tưởng Vĩ Quốc thường vào lúc mình về nước, vừa tức giận vừa đứng bên cạnh cửa phòng làm việc, kỳ thật không phải vì mắng con trai, mà chỉ là muốn liến mắt nhìn thoáng qua con trai một cái, cho nên anh ngẫu nhiên không để ý đi đến bên cạnh ông, nở nụ cười mà đối diện với sự quở trách của người cha nghiêm túc này...

Đối với việc sau khi về nước, Tiêu Hào Oánh điều tra, thậm chí cử người theo dõi cô ấy biết được, cô ấy bí mật lấy tóc của mình và Tưởng Thiên Lỗi, đến bệnh viện tiến hành xét nghiệm ADN, anh lập tức cửa Tô Lạc Hoành lặng lẽ đuổi tới. Tráo đổi mẫu tóc, xáo trộn thực tại, bảo đảm cho bí mật này không bị tiết lộ ra ngoài, chỉ là cuối cùng, lại vẫn lại là bị Tiêu Hào Oánh phát hiện, may mắn người phụ nữ này vẫn ôm ấp tư tưởng xả thân vì người, mang theo bí mật này về nước...

Thiên Lỗi, nếu anh không theo tôi cướp đoạt Hoàn Cầu, tôi hẳn sẽ không cùng anh tranh giành, bởi vì thân thế của tôi và anh, từng khiến cho rất nhiều người hy sinh và tự trách, ngày đó, nếu tôi thật sự rời khỏi, tất cả thế lực của Hoàn Cầu, chân chính lọt vào tay anh mà có thể thuyết phục mọi người! Anh không cần, tôi cũng phải trả lại cho anh! Bởi vì anh... Là anh trai! !

Ân Nguyệt Dung không khỏi che miệng khóc lên.

Trang Hạo Nhiên xoay người trong nháy mắt, nghe được tiếng khóc của mẹ, anh biết thời khắc này không thể an ủi, trái tim lại đau đớn trăm điều, anh vì là con trai của Trang Tĩnh Vũ và Ân Nguyệt Dung mà kiêu ngạo, anh vì có được tình yêu thương của hai người họ mà hạnh phúc! Anh vì mẹ yêu mến Khả Hinh như vậy, mà cảm động vạn phần, bởi vì cô mong ước mình có thể hạnh phúc, thậm chí còn đem toàn bộ mọi thứ của ông ngoại, tất cả đều cho mình, chưa từng bận tâm mình không phải là con trai ruột của họ, cuối cùng có một ngày sẽ trở về Tưởng gia...

Cha mẹ, con vĩnh viễn... Đềulà con trai của các người! Mặc kệ kiếp này, hay là kiếp sau! ! !


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui