Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Phòng bệnh.

Phòng tiếp khách xa hoa, khắp nơi là đồ dùng ấm áp, rèm cửa sổ màu trắng sữa, che đi ánh nắng mặt trời ở ngoài cửa sổ, một màu lam sắc xinh đẹp đến kinh ngạc như thế, giọt nước đầy trong suốt, đổ đầy ở trong bình hoa, bên cạnh hai ghế sofa được đặt một mình ở giữa, hơn nữa còn có một bó Mãn Thiên Tinh. . . . . .

Thỉnh thoảng có gió nhẹ thổi tới, mùi thơm nhu tình mật ý bay tới. Trang Hạo Nhiên đang ôm ngang Đường Khả Hinh đi vào phòng bệnh, đầu tiên là bên thắm thíêt nhìn cô, vừa đi qua phòng khách, đi vào bên trong phòng bệnh, cẩn thận khẽ đặt cô ở trên giường bệnh.

Đường Khả Hinh mềm mại nằm ở trên giường bệnh, trong lòng an tâm và dịu dàng nhìn về phía Trang Hạo Nhiên cười lên.

Trang Hạo Nhiên cũng trầm mặc ngồi ở trên giường bệnh, hai mắt lưu chuyển , dịu dàng nhìn về phía Đường Khả Hinh mặc áo bệnh nhân màu xanh dương, buộc tóc đuôi ngựa, trên trán rũ xuống vài sợi tóc, rũ xuống hai bên mặt trái xoan, tim của anh hơi đau đau, đúng là sau khi được cứu lên từ trong biển, anh không thể ở bên cô nhiều, không nhịn được vươn tay, nhẹ vén vài sợi tóc trên trán cô, véo nhẹ lấy cằm của cô, ngón cái quét nhẹ đôi môi đỏ hồng của cô. . . . . .

Trong lòng của Đường Khả Hinh khẽ động, nhẹcúi thấp đầu.

Trang Hạo Nhiên hơi nhắc mí mắt, trầm mặc liếc nhìn cô một cái, ngón tay không kìm được nhẹ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, khẽ mỉm cười, nói: “Sao vậy? Mới vừa rồi còn cãi nhau, bây giờ lại xấu hổ hả?”

Đường Khả Hinh hơi hờn dỗi ngẩng đầu lên, nhìn về phía anh, giống như có chút trách cứ.

Trang Hạo Nhiên không nhịn được cười lên, hơi nghiêng cơ thể về phía trước, vươn tay nhẹ ôm cơ thể mềm mại của Đường Khả Hinh vào trong lòng, đôi tay nhẹ vuốt eo của cô, vò nát quần áo rộng thùng thình này. . . . . .

Khuôn mặt của Đường Khả Hinh dán vào trước ngực của Trang Hạo Nhiên, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ và vững vàng của anh, nhớ tới những lời vừa rồi anh nói trong công viên, trong lòng không khỏi ấm áp, hai tay không nhịn được vòng qua hông của anh.


“Hai ngày nay có nhớ anh không?” Trang Hạo Nhiên ôm chặt cơ thể của cô, giọng nói hơi khàn khàn hỏi.

“Rất nhớ. . . . . .” Đường Khả Hinh cười ngọt ngào nói.

“Tối hôm qua em nhìn thấy anh cùng Thiên Lỗi đi ra ngoài, em ghenhả. . . . . .” Trang Hạo Nhiên ôm lấy cơ thể của cô, thẳng thắn nói với cô, trong lời nói có chút tình cảm khiến tim của cô đập nhanh.

Đường Khả Hinh nghe lời này, hai mắt lưu chuyển , nhẹ buông ngực của anh ra, ngẩng đầu lên, dịu dàng nhìn anh. . . . . .

Đôi mắt của Trang Hạo Nhiên cũng tha thiết nóng bỏng nhìn cô, mập mờ quyến rũ nhìn hai mắt mông lung mơ màng của cô, mũi nhọn, còn có cánh môi hồng phấn nộn động lòng người, không nhịn được mà nhẹ cổ họng, cuối cùng vươn tay, nhẹ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, hơi cúi xuống, khẽ mút đôi môi của cô, lần nữa nếm được mùi hương ngọt ngào, trong lòng ầm ầm khẽ động, không nhịn được mà mở đôi môi mỏng ra,đưa đầu lưỡi nóng bỏng vào. . . . . .

“Ưm. . . . . .” Trái tim của Đường Khả Hinh lúc này cũng bình bịch đập nhânh, khẽ hé môi của mình ra, đầu lưỡi cùng dây dưa với anh, triền miên nóng dây dưa cùng một chỗ, như có cảm giác tê dại, có quá nhiều mập mờ cùng rung động, cô không nhịn được mà thở gấp, đôi tay kéo cổ của anh, nghênh đón nụ hôn nóng bỏng của anh, cùng nhiệt liệt đưa đầu lưỡi ra, hút lấy đầu lưỡi của người đàn ông này. . . . .

Yêu và dây dưa như vậy! !

Trong lòng của Trang Hạo Nhiên cảm thấy vui vẻ, đôi tay ôm chặt eo của cô, vừa đón lấy đầu lưỡi cô chủ động đưa tới, vừa không nhịn được cười. . . . . .

Đường Khả Hinh cũng ôm cổ của anh nở nụ cười, mặc dù biết rõ cha luôn phản đối, rồi lại trải qua giây phút sống hay chết, giống như muốn nắm chặt đoạn thời gian hạnh phúc này, hốc mắt nóng lên, lại gần sát lồng ngực của anh, mút lấy đầu lưỡi quyến rũ của anh, vừa dây dưa vừa cảm thấy cơ thể xông lên từng trận tê dại! !

“Vật nhỏ. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nói xong, lại điên cuồn mút đầu lưỡi của cô, một tay vuốt ve bên hông gợi cảm, một cái tay khác cũng vuốt ve muốn khẽ vuốt đi lên, lại cố kỵ cơ thể của cô trước mắt vẫn không tiện, mặc dù khát vọng mãnh liệt, vẫn không có lỗ mãng.


Đường Khả Hinh hình như cảm thấy, vừa nghênh đón nụ hôn của anh thì trái tim bình bịch nhảy lên, cuối cùng dũng cảm đưa tay nhỏ bé ra, đặt nhẹ ở trên mu bàn tay xinh đẹp của anh, nhẹ nắm, chậm chạp mà ngượng ngùng kéo tới đặt trước ngực mình.

“. . . . . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên dừng lại nụ hôn kia, mi mắt trợn lên, cúi xuống đụng nhẹ lên trán cô, vừa thở gấp vừa đưa mắt chăm chú nhìn về phía cô. . . . . .

Đường Khả Hinh cũng không nhịn được nuốt cổ họng khát khô một cái, mở to đôi mắt rung động lòng người, nhìn về phía anh, giống như mang theo chút mong đợi. . . . . .

Trong lòng của Trang Hạo Nhiên kích động, giống như bị ánh mắt của cô gái này trên chọc muốn dâng trào, không nhịn được cúi xuống hôn đôi môi ngọt ngào của cô, tay cũng theo chỉ dẫn của cô, vỗ về chơi đùa bầu ngực đầy đặn nở nang của cô, từng đợt bóp bóp nhéo, cũng làm cho trước ngực của cô, càng tê dại và to ra, đưa tay đến cổ áo tròn của cô, tự nhiên cởi một nút áo ra. . . . . . . . .

Thân thể của Đường Khả Hinh mềm mại nằm ở dưới cơ thể của anh. . . . . .

Trang Hạo Nhiên vừa hôn khuôn mặt của cô, đến cổ của cô, xương quai xanh xinh đẹp, tay cũng vẫn chà xát bóp nhẹ bầu ngực căng tròn của cô, ngón tay cởi thêm một nút áo nữa, lộ ra áo ngực trắng viền tơ bên trong, càng nhìn rõ nơi căng tròn đầy đặn kia, anh không nhịn được mà cởi bỏ áo lót bên trong của cô, cúi đầu xuống, đầu lưỡi nóng bỏng chạm vào khỏa đậu hồng, thậm chí khát vọng mút lấy. . . . . .

Đường Khả Hinh nhắm mắt lại, hưởng thụ, dần dần nằm ở trên giường. Trang Hạo Nhiên cũng thuận theo đè lên người cô, nóng bỏng điên cuồng hôn bộ ngực đầy đặn của cô, mới tiếp tục cởi tất cả quần áo trên người cô, chợt cảm thấy lồng ngực của mình một trận đau đớn, đột nhiên anh cau mày, đau đớn thở gấp một cái, khuôn mặt để ở trên vai của cô. . . . . .

“Hạo Nhiên. . . . . .” Đường Khả Hinh lập tức đau lòng mà khẩn trương kéo lại áo lót và áo ngoài của mình, còn chưa kịp cài nút lại, liền cúi xuống vội vàng nhìn về phía anh, khẩn trương hỏi: “Anh làm sao vậy?”

Trang Hạo Nhiên thật sự không nhịn được đau đớn, nằm ở trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch, cổ họng khó chịu, mới nặng nề thở ra nói: “Đột nhiên cơ thể của anh rất đau . . . . . . Có thể là mới phẫu thuật không được bao lâu. . . . . .”


Đường Khả Hinh nghe, nhất thời khẩn trương cùng đau lòng , còn nghĩ đến vừa rồi anh lại còn nhịn đau ôm mình đi vào, cô vừa cài áo lại vừa gấp gáp nói: “Vậy anh chờ một chút! ! Em lập tức đi kêu bác sĩ !”

Một cái tay nặng nề nắm cổ tay của cô! ! Đường Khả Hinh sửng sốt nhìn anh.

Khuôn mặt của Trang Hạo Nhiên có chút tiều tụy cùng mệt mỏi nụ cười, ngón cái nhẹ lướt qua mu bàn tay của cô, nói: “Không cần, không có việc gì. Chỉ là. . . . . . Xin lỗi. . . . . .” ý là chuyện khi nảy.

Khuôn mặt của Đường Khả Hinh nhất thời đỏ lên, im lặng nhìn về phía người đàn ông này, lầu bầu nói: “Như vậy cũng muốn nói xin lỗi à?”

Trang Hạo Nhiên nhìn về phía cô, không khỏi cười.

“Em muốn xem vết thương của anh. . . . . .” Đường Khả Hinh muốn cởi nút áo sơ mi của anh, xem vết thương ở ngực và bên hông. . . . . .

“Không sao . . . . .” Trang Hạo Nhiên nắm chặt cổ tay của cô, hai mắt nóng bỏng nhìn về phía cô, mỉm cười nói: “Giữ lại tối nay đi. . . . . . Ban ngày khôngđược. . . . . . Buổi tối để cho em từ từ kiểm tra. . . . . .”

“Anh . . . . .” Đường Khả Hinh nhất thời làm bộ như muốn tức giận, đỏ mặt vươn tay, nặng đánh một cái lên bờ vai của anh.

Trang Hạo Nhiên phì cười, nửa chống người lên, từ phía sau khẽ ôm cơ thể mềm mại của cô, vừa ngẩng mặt hôn vành tai của cô, đôi tay để lên ngực cô, vừa bóp vừa khát vọng nói: “Tối nay anh ở lại với em. . . . . . ?”

Đường Khả Hinh nhắm mắt lại, hưởng thụ nụ hôn cùng vuốt ve của anh, thở gấp.

“Được không?” Trang Hạo Nhiên ngậm vành tai của cô, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng trêu chọc.


“Có phải một lát nữa anh còn có việc phải làm hay không?” Đột nhiên Đường Khả Hinh nhẹ mở mắt, xoay người, đưa hai tay ra kéo cổ của anh , dịu dàng hỏi.

“. . . . . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên trầm mặc nhìn cô một lát, mới phì cười, vươn tay véo nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nói: “Còn chưa có gả cho anh, vậy mà đã suy đoán tâm ý chồng rồi hả?”

“Không biết xấu hổ! Ai muốn gả cho anh! ? Đường Khả Hinh cười ngọt ngào xoay người, khẽ cắn môi dưới.

“Không gả cho anh? Vậy bây giờ ăn em luôni, ai cũng không chiếm được! !” Trang Hạo Nhiên lần nữa lại gần cơ thể của cô, vừa hôn mặt của cô, tay vừa muốn đưa vào giữa hai chân của cô . . . . .

“Không nên như vậy! !” khuôn mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, mập mờ mà rung động đẩy anh ra, muốn trốn anh. . . . .

Trang Hạo Nhiên lập tức ôm cô vào trên giường, kéo bị đau, lại muốn chịu đựng đau đớn, bây giờ liền muốn cô, bất đắc dĩ lối đi nhỏ ngoài phòng bệnh có chút âm thanh vang lên, biết mọi người đang bên ngoài, có việc bận rộn, là việc hôm nay Khả Hinh bị truy sát, Lãnh Mặc Hàn đã nóng nảy như đốt, anh liền không thể làm gì khác hơn liên tục hôn lên khuôn mặt của cô, mới dụ dỗ cô, nói: “Em ngoan ngoãn nghỉ ngơi, anh đi ra ngoài có chút chuyện, anh sẽ ở đây với em. . . . . . Buổi tối làm thức ăn em thích ăn nhất, cho em ăn! ha?”

Đường Khả Hinh nghe lời nói dịu dàng này, trong lòng mềm nhũn, đôi mắt quyến rũ trợn to, nhìn về phía trước người đàn ông đẹp trai trước mặt, đột nhiên cô lại đưa tay ra, nhẹ ôm cổ của anh, thật lòng nói: “Trang Hạo Nhiên. . . . . . Em yêu anh . . . . .”

Trang Hạo Nhiên cúi đầu nhìn về phía cô, hai mắt nóng bỏng lóe ra một chút kích động.

“Em yêu anh! Em yêu anh! Em yêu anh! ! Yêu một đời một thế cũng không đủ! ! Yêu anh đời đời kiếp kiếp! ! Mặc kệ xảy ra chuyện gì, em vẫn muốn ở chung một chỗ với anh! Mặc kệ ai, bất cứ chuyện gì cũng không thể tách chúng ta ra!” Đường Khả Hinh mãnh liệt bày tỉ tunfh cảm của mình với người yêu của.

“. . . . . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên dịu dàng nóng bỏng nhìn cô, hai mắt không nhịn được tràn đây yêu thương.

“Tối nay. . . . . .” Khuôn mặt của Đường Khả Hinh có chút thẹn thùng, lại dũng cảm thổ lộ tâm ý của mình, dịu dàng mà cười nói: “Em chờanh. . . . . .”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận