Tô Tình hít một hơi, ngơ ngác nhìn Diệp Vũ, không tự chủ được mà lùi về sau một bước, sắc mặt tái nhợt, nghiến răng nghiến lợi tự nói với bản thân: Không! Không được! Nhà họ Tô còn đang nương tựa vào nhà họ Diệp.
Cho dù có tức giận đến mấy, giả bộ đáng thương cũng được, nhưng tuyệt đối không được bất kính với đại tiểu thư nhà họ Diệp!
Nghĩ đến đây, Tô Tình đè nén lửa giận trong lòng, nhanh chóng nở một nụ cười dịu dàng đáng yêu, khoác tay Diệp Vũ một cách thân mật, thản nhiên nói: “Sao lại có thể thế được? Thứ nghiệt chủng như Tô Ưu sao có thể sánh bằng với quan hệ nhiều năm của chúng ta? Diệp Vũ… Em chỉ là sợ chị thấy xui xẻo, suy cho cùng hôm nay cũng là ngày cưới của chị mà.”
“Vậy thì tốt, kết hôn mà, phải thấy máu mới là điềm lành, để cuộc sống sau này được tốt đẹp.” Diệp Vũ cong khóe môi, tặng cho Tô Tình một nụ cười đầy ẩn ý.
Sau đó cô quay đầu lại phía sau, dùng chân đá vào người Tô Ưu đang ngồi trên mặt đất, rồi cô lại cười cười nói nói với Tả Vịnh Nhi ở bên cạnh: “Tiểu Tả, đứa con gái ngoài giá thú này tặng cho cậu.
Không phải lúc cậu tập quyền anh vẫn đang cần một bao cát sao? Cậu nhớ chơi mấy ngày vào, đừng để bao cát mới chưa được bao lâu mà đã hỏng.”
Hai mắt Tả Vịnh Nhi sáng lên, thiếu chút nữa đã trao cho Diệp Vũ một nụ hôn nồng cháy.
Tả Vịnh Nhi vui mừng hét lên: “Diệp Vũ, cậu đúng là bạn thân của tớ!”
Mắt Kim Đang Đang đột nhiên lộ ra một tia sáng.
Ánh mắt trước nay chưa từng có nửa phần ấm áp của cô giờ đây lại trở nên hứng thú, nhìn chằm chằm vào Tô Ưu ở dưới đất giống như đang nhìn một món bảo bối, đáy mắt cô tràn ngập sự thương xót.
“Một vật thí nghiệm sống tốt như thế này mà lại đưa cho mẹ King Kong như Tả Vịnh Nhi thì quả thật lãng phí.” Kim Đang Đang đẩy kính lên, nhìn Diệp Vũ với ánh mắt thỉnh cầu, cùng với đó là một sự khác biệt hiếm thấy trong giọng nói của cô: “Cho tớ đi! Thí nghiệm của tớ vừa hay đang thiếu một người để thử nghiệm!”
Tả Vịnh Nhi bùng nổ: “...Đứa em gái biến thái của cậu, gọi ai là mẹ King Kong?”
Diệp Vũ: “...”
Đối mặt với ánh mắt phấn khích biến thái của lolita Kim Đang Đang, Tô Ưu vốn đang hồn vía trên mây không khỏi cảm thấy rùng mình, bởi cô ta đã từng nghe qua sự biến thái của vị tiểu thư nhà họ Kim này.
Tô Ưu khụy xuống, quỳ trước mặt Tô Tình, ôm lấy chân Tô Tình mà khóc lớn: “Chị! Chị…cứu em! Cứu em với…nếu rơi vào tay cô ta, em sẽ sống không bằng chết! Em cầu xin chị, cứu em với!”
Tô Tình nghiến chặt răng, dường như đang muốn nói gì đó, nhưng khi thấy vẻ mặt cười như không cười của Diệp Vũ, cô ta đành nhịn xuống, chỉ có thể đem lửa giận trong lòng trút hết lên người cô em gái này.
Tô Tình nhấc chân đá vào ngực Tô Ưu!
Chết tiệt, tất cả đều tại thứ nghiệt chủng này làm việc không sạch sẽ! Không ngờ lại bị bắt quả tang!
Kim Đang Đang liếc Tô Tình một cái, giọng nói lạnh lùng không vui vang lên: “Nhẹ thôi, Tô Ưu giờ là vật thí nghiệm của tôi, đá hỏng rồi thì cô lấy bản thân ra đền à?”
Sắc mặt Tô Tình tái xanh lại.
Khách sạn Tứ Nguyệt thuộc Tập đoàn Thập Nguyệt, cũng là khách sạn sáu sao duy nhất ở thành phố Bắc Trữ.
Cho dù so với vài tỉnh lân cận thì khách sạn Tứ Nguyệt cũng được coi là khách sạn sang trọng, hoa lệ nhất.
Đây cũng là nơi thường xuyên được giới thượng lưu ở thành phố này lựa chọn làm địa điểm tổ chức hôn lễ.
Đặc biệt phải kể đến nhà hàng có kiến trúc xoay tròn ở tầng thượng, được ví như viên ngọc quý trên đỉnh của thành phố Bắc Trữ, là nơi cao nhất, có thể nhìn toàn cảnh thành phố.
Nếu muốn bao trọn nhà hàng này thì chỉ riêng giá cả đã đắt cắt cổ, cần phải đặt trước ba tháng tại trụ sở tập đoàn Thập Nguyệt.
Thủ tục rất rắc rối, thậm chí nhà hào môn bình thường căn bản không đủ tư cách để đặt lịch hẹn.
Điều này khiến không ít nhà hào môn thế gia thất vọng.
Vậy mà hôm nay, khách sạn Tứ Nguyệt rộng lớn, bao gồm cả nhà hàng xoay tròn trên tầng thượng đều đã được bao trọn.
Con đường chính dẫn đến khách sạn Tứ Nguyệt sớm đã bị kiểm soát giao thông từ lâu.
Tất cả các xe buýt đi qua đây đều phải đổi lộ trình.
Những con phố vốn nhộn nhịp đông đúc bỗng chốc trở nên vắng vẻ, yên tĩnh.
Trên đường chỉ có những chiếc xe sang trọng đỗ gần khách sạn Tứ Nguyệt, những người bước ra từ trong xe đều rất cao quý.
Chỉ cần lỡ miệng gọi tên một người cũng đủ để trở thành tiêu đề cho các tờ báo địa phương.