Cửa trước của khách sạn Tứ Nguyệt sớm đã được trải thảm đỏ dài hàng trăm mét, hai bên bày đủ loại hoa hồng và bóng bay.
Thậm chí còn có vài tiếng súng chào ở phía sau, hai hàng soái ca mỹ nữ đứng ngay ngắn ở hai bên cửa phục vụ, im lặng chờ đợi khách khứa đến.
Hôm nay là lễ cưới của tam thiếu gia Quân Minh Dực và đại tiểu thư Diệp Vũ của nhà họ Diệp.
Chưa cần nói đến tên hai nhà họ Quân và họ Diệp, chỉ riêng tên của Quân Minh Dực và Diệp Vũ cũng đủ khiến không ít phóng viên tạp chí kéo đến, sớm đã đến chờ ở một nơi không xa, đợi chính chủ xuất hiện là sẽ trở thành tiêu đề trang tạp chí.
Bên cạnh cửa sổ kính sát đất ở đại sảnh khách sạn Tứ Nguyệt, một bóng dáng anh tuấn đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng đứng cạnh chậu lá chuối.
Ánh nắng vàng nhẹ chiếu lên mái tóc đen dày, ánh lên một màu sắc chói mắt mà ấm áp.
Nước da trắng mịn làm nổi lên dáng người cao ráo, khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ đẹp dịu dàng, thanh nhã.
Ngũ quan hài hòa, ấm áp tựa như nắng chiều cuối ngày, đỏ mọng khẽ kéo lên, tạo thành một đường cong tuyệt mỹ, nụ cười ẩn giấu sự ấm áp và tốt đẹp vô hạn.
Đôi mắt nâu sẫm toát lên vẻ dịu dàng mà chuyên tâm, như chứa đầy sự dịu dàng trìu mến lặng lẽ nhìn ra ngoài.
Nơi đâu cũng đều đẹp và ấm áp tựa như ánh nắng mặt trời.
Đây là một người đàn ông vô cùng tuấn tú.
Dung mạo trang nhã, dáng vẻ ấm áp dịu dàng như một tia nắng trong đêm tối, chói mắt đến cực điểm.
Từng cử chỉ đều lộ ra sự cao quý của con cháu nhà hào môn.
Anh ta mặc một bộ vest đuôi tôm trắng tinh được đặt may riêng, nhưng trong vẻ điển trai lại như ẩn giấu nét trầm mặc.
Anh ta đứng trong sảnh khách sạn không những không tạo cho người ta một chút cảm giác ngột ngạt nào, ngược lại còn toát ra một cảm giác dễ chịu và thư thái, khiến người ta không khỏi hướng mắt nhìn.
Anh ta chính là Quân Minh Dực, vị tam thiếu gia anh tuấn, ấm áp chói mắt của nhà họ Quân.
“Anh!”
Tiếng gọi trong trẻo của thiếu nữ phá vỡ hơi ấm còn đọng lại trong không khí.
Một cô gái kiêu kỳ mặc chiếc váy lễ phục màu hồng nhạt tức giận chạy tới, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn có vài vết tàn nhang lên, nắm lấy cánh tay của đối phương, giận dữ nói: “Ả Diệp Vũ kia thật đúng là không xem anh ra gì! Bình thường em trêu đùa với cô ta thì thôi.
Hiện tại hai người lại sắp kết hôn, mà cô ta lại dám đến muộn? Theo em, anh nên bỏ cô ta sớm đi, xem cô ta còn dám kiêu ngạo không.
Ở thành phố Bắc Trữ này có biết bao nhiêu thiên kim hào môn chưa kết hôn, anh hà tất phải kết hôn với thứ đó?”
“Khả Di, không được nói như thế.
Mối liên hôn hai nhà Quân Diệp là ông nội đã định từ khi còn sống… Diệp Vũ là chị dâu “ruột” của em.” Quân Minh Dực nhẹ nhàng nhìn em gái Quân Khả Di đang ôm cánh tay mình, giọng nói lộ ra chút uể oải, lạnh nhạt.
Chỉ với ánh mắt lạnh nhạt như vậy đã khiến thiếu nữ giây trước còn đang kiêu ngạo đột nhiên thấy lạnh sống lưng.
Cô ta cẩn thận buông tay, lặng lẽ lùi về sau một bước, cách anh trai ruột hai bước.
Người ngoài chỉ biết tam thiếu gia nhà họ Quân hòa nhã, ấm áp dễ gần, nhưng người em gái như cô ta lại hiểu rất rõ, đó chỉ là lớp ngụy trang mà thôi.
Có sự lùi bước của Quân Khả Di, lúc này Quân Minh Dực mới thu hồi tầm mắt.
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng chơi đùa với lá chuối bên cạnh, giọng nói nhẹ nhàng mà ấm áp, mang theo một tia nghi hoặc vang lên: “Vừa nãy nhà họ Diệp giải thích rồi, Diệp Vũ gặp tai nạn trên đường nên cần phải chỉnh trang lại trước khi đến.
Hôn lễ chẳng qua phải hoãn lại nửa tiếng mà thôi, em kiên nhẫn một chút… Nếu em thấy vô vị nhàm chán thì lên tầng giúp anh tiếp đãi khách khứa đi.
”
Câu cuối cùng là Quân Minh Dực với tư cách anh trai khuyên em gái của mình.
Nếu không phải vì chút tình thân đáng thương đó, cô em kiêu ngạo mà ngu ngơ này hiển nhiên rất vô dụng.
Nếu như có thể dùng cô ta đổi lấy một nguồn lực chính trị thì chắc hẳn gia tộc nhà họ Quân sẽ rất sẵn lòng.
“Em không muốn gọi thứ tiện nhân đó là chị dâu!” Quân Khả Di nhếch môi đầy khinh thường.
Cô ta vẫn là bộ dạng kiêu ngạo của thiên kim nhà hào môn mà chửi bới một cách ác độc: “Chậc! Trên đường đi dự hôn lễ cũng gặp tai nạn, đáng đời! Theo em thấy, Diệp Vũ chính là thứ sao chổi! Gặp tai nạn mà tại sao cô ta chưa chết, thật đúng là người xấu hay làm đủ mọi thứ để được chú ý.”
Nhớ lại khuôn mặt tầm thường nhưng vẫn có chút nét duyên dáng, quyến rũ của Diệp Vũ, Quân Minh Dực nhếch môi, không trả lời.
Nhưng trong đôi mắt ấm áp sáng ngời ấy của anh ánh lên tia lạnh lùng, rồi nhanh chóng bị giấu đi.