Quân Minh Dực đứng ở cửa sổ sát đất nhìn chăm chú vào cô dâu đang ngồi trên ghế phượng hoàng vàng, trên khuôn mặt đẹp trai kia vẫn trước sau như một nở một nụ cười lịch sự, dường như anh ta thật sự vui vẻ trước màn xuất hiện đầy tráng lệ của cô dâu, nhưng sâu trong đôi đồng tử màu nâu kia lờ mờ tỏa ra một tia sáng kì lạ như đang phá vỡ mặt hồ tĩnh lặng.
Còn đang chìm trong dòng suy nghĩ thì chợt có một bàn tay vỗ lên vai Quân Minh Dực, theo sau đó lập tức vang lên một tiếng cười đùa cợt kèm theo chút trêu chọc: "Minh Dực, thằng nhóc cậu đúng là may mắn thật đấy… Chậc chậc, không chỉ lấy được cô vợ xinh đẹp quyến rũ như vậy, mà còn vô cùng giàu có.
Công việc kinh doanh của người đẹp tài sắc vẹn toàn này có vẻ cũng không tệ lắm.
"
Bốn chữ “tài sắc vẹn toàn” này làm cho anh ta cảm thấy hơi không thoải mái, nhưng rất nhanh anh ta đã khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, yên lặng đứng lên, cũng không quay đầu lại mà chỉ mỉm cười nói: "Lam Đình, nếu cậu hâm mộ tôi như vậy thì nên sớm quay về nhà bàn bạc với ba mẹ về chuyện kết hôn đi.
"
Trước mặt Quân Minh Dực là Lam Đình cũng chính là bạn thân bốn năm học đại học và ba năm thạc sĩ.
Anh ta vốn là người phong lưu đa tình nên đường tình duyên của sớm đã dày như da lợn rừng, anh ta không biết giữ hình tượng là gì mà nói ra lời trêu chọc: “Tôi cưới vợ hả? Cậu đang nói đùa đấy à? Vì một cái cây mà bỏ cả cánh rừng, kiểu kinh doanh lỗ vốn như này tôi sẽ không làm! Nhưng nói thật, vừa nhìn thấy người vợ này của cậu đã thấy trong lòng ngứa ngáy… Không được, lát nữa tôi phải mời em dâu mấy ly, đến lúc đó không biết tài tử cậu có bằng lòng không?”
Quân Minh Dực mỉm cười nhẹ, giơ tay tặng cho người bạn thân Lam Đình một cái bắt tay, sau đó chầm chậm bước ra cửa khách sạn đón cô dâu trước ánh mắt đang ghen tị của đám đàn ông xung quanh.