"Còn nữa, Diệp Vũ, cô có biết em gái cô lúc nhảy từ trên cao xuống đã chết thảm như thế nào không? Cô ta nhảy từ tòa nhà cao tầng xuống biến thành một cái bánh nhân thịt.
Lúc chết, đôi mắt của cô ta trợn tròn, chết không nhắm mắt, ha ha...!Cho đến khi chết cô ta cũng không dám tin Quân Minh Dực mà cô ta yêu thương lại là hung thủ sát hại cả gia đình cô ta! Em gái Diệp Nghiên của cô...!quả thực còn ngu ngốc hơn cả cô!"
“Lúc ba cô tự sát, cô có biết ông ta đáng thương đến mức nào không? Tay ông ta run rẩy không dám nổ súng, sắc mặt tái mét, nhưng người chồng tốt của cô - Quân Minh Dực đã tự tay giúp ông ta.
Cô thấy không, Minh Dực tốt với cô như vậy…”
Nghe Lam Mộng từ từ miêu tả cái chết bi thảm của gia đình mình, đôi mắt bị khoét sống của Diệp Vũ sớm đã không thể rơi lệ, chỉ có thể phát ra những tiếng rên đau lòng: "Lam Mộng, các người sẽ chết không được tử tế! Cho dù Diệp Vũ tôi có biến thành ma quỷ cũng sẽ không bao giờ tha cho đôi cẩu nam nữ hai người!"
Cô hận!
Hận đến tận xương tủy!
"Lam Mộng, cô hãy nhớ kỹ...!Diệp Vũ tôi có biến thành ma quỷ cũng sẽ không bao giờ tha cho cô!" Diệp Vũ hét lên.
Có tiếng đẩy cửa, tiếng bước chân quen thuộc từ xa truyền đến.
Sau đó giọng nói như ảo mộng của người đàn ông vang lên, không còn dịu dàng tình cảm đối với Diệp Vũ như trước, ngược lại là vẻ thờ ơ và chán ghét: “Mộng Nhi, em vẫn chưa chơi đùa đủ sao? Một con gián không còn giá trị lợi dụng mà cũng khiến em phải mất nhiều ngày chơi đùa như vậy."
Lam Mộng lười biếng trốn vào trong ngực người đàn ông, cười khúc khích, tùy ý giễu cợt Diệp Vũ: "Diệp Vũ, cô có nghe thấy không? Chồng của cô...!Ồ không, chồng cũ của cô gọi cô là gián đó."
Diệp Vũ tức giận, khóe miệng nhếch lên cười lạnh: "Không ngờ tiện nhân như cô lại có thể hiểu được lời nói của loại súc sinh.
Chậc chậc, đúng là đồng loại."
Không đợi Diệp Vũ nói hết lời, cô đã bị đá mạnh một cước vào bụng, giọng nam ấm áp truyền đến mang theo sự lạnh lùng: "A Vũ, cơ thể của cô làm tôi rất hài lòng, nhưng cái miệng sắc bén của cô...!thật sự vẫn khiến người ta chán ghét."
"Anh yêu, nếu đã chán ghét cô ta như vậy, không bằng anh tự tay giết chết cô ta đi?" Lam Mộng quay đầu lại nói, cô ta vừa cười vừa chăm chú nhìn người đàn ông tuấn tú, đôi mắt xinh đẹp ngập tràn ý trêu chọc, cô ta đưa vào tay người đàn ông một con dao sắc nhọn.
Ánh mắt của anh ta nhẹ nhàng quét qua con dao trước mặt, ánh nến chiếu lên thân hình cao lớn của người đàn ông lại toát lên một vẻ lạnh lùng đến đáng sợ.
"Được."
Giọng nói thâm trầm và nhẹ nhàng nhưng lại lạnh đến thấu xương.
Anh ta bình tĩnh nhìn con dao sáng loáng trước mặt, nhẹ nhàng ngước mắt lên, đôi mắt dịu dàng tràn ngập vẻ lưu luyến.
Bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng nắm lấy con dao nhọn, những đốt ngón tay thon dài như ngọc giơ lên, ánh sáng lóe lên, đâm thẳng vào tim Diệp Vũ!
Máu tươi ấm nóng bắn lên khuôn mặt tuấn tú thâm trầm của người đàn ông, nhỏ xuống trán càng tôn lên khuôn mặt tuấn tú tao nhã, điểm thêm một chút vô tình, hung dữ...
Chỉ là ánh mắt dịu dàng của người đàn ông vẫn luôn bình tĩnh và lãnh đạm, như thể người anh ta giết không phải là người vợ đã âm thầm hy sinh cho anh ta suốt mười năm nay.
“Nếu yêu tôi, vậy cô hãy chết vì tôi! Tôi sẽ vô cùng cảm kích.” Người đàn ông nói.
Vào giây phút cuối cùng của cuộc đời, đôi mắt trống rỗng của Diệp Vũ tràn ngập oán hận và không cam lòng!
Dù mắt đã mù, nhưng tai Diệp Vũ không điếc, giác quan cũng không mất đi.
Cô chỉ cảm nhận được Lam Mộng đến gần bên tai mình, cất giọng dịu dàng nói ra những lời cuối cùng: "Vĩnh biệt...!"
Diệp Vũ mở miệng nhưng chỉ phát ra một tiếng khàn khàn thống khổ, trong đầu chỉ quanh quẩn một ý niệm.
Nếu có kiếp sau, Quân Minh Dực… Lam Mộng, tôi nguyện biến thành Tu La báo thù, đòi lại tất cả những gì hai người đã nợ tôi ở kiếp này! Vạch trần bộ mặt đạo đức giả của hai người, mọi đau đớn và thù hận ở kiếp này tôi sẽ trả lại hết!