Ba Diệp không có chỗ trút giận, chỉ có thể trừng mắt nhìn mẹ Diệp là Nạp Lan Như Khanh bên cạnh, không nhịn được mà giận dữ chửi bới: “Nhìn đứa con gái ngoan của bà đi! Ỷ vào việc ông nội nó giao hết tài sản cho nó, bây giờ thậm chí còn không coi người lớn ra gì nữa rồi! Không coi ai ra gì cả!"
“A Vũ được ông nội một tay nuôi nấng dạy bảo, tôi không quản được… Nếu có bản lĩnh thì ông thử quản cho tôi xem?” Mẹ Diệp cười hiền hòa, chậm rãi bước ra ngoài, để lại cho chồng bà là Diệp Thạch Phong một bóng lưng vô cùng thanh nhã.
Thấy ba Diệp muốn nói gì, Diệp Tiêu Tiêu nãy giờ đứng hóng chuyện vội vàng đưa tay ra lắc khẽ cánh tay ba Diệp, tỏ ra vô cùng rộng lượng nói: “Ba, dì Khanh, hai người đừng vì chút chuyện nhỏ này mà cãi nhau.
Con chẳng qua chỉ phải chịu chút ấm ức thôi, chỉ cần A Vũ hài lòng là được rồi.
"
“Ôi, Tiêu Tiêu, vẫn là con hiểu chuyện hơn…” Ba Diệp cảm động nói.
Diệp Tiêu Tiêu ngoan ngoãn mỉm cười, nhưng trong mắt cô ta lại lóe lên một tia sáng sâu thẳm và hung dữ.
Cô dâu đến muộn khiến sắc mặt của một số người trông rất khó coi, đặc biệt là mẹ chồng tương lai Khương Ngọc Lan khi nhìn thấy Diệp Vũ.
Người sắp trở thành con dâu của mình bước lên sân khấu một cách duyên dáng, không hề có ý đến để bày tỏ lòng biết ơn với mẹ chồng, ngược lại còn cười cười nói nói với mấy ông lớn ở thành phố Bắc Trữ.
Khuôn mặt cao ngạo của Khương Ngọc Lan tái nhợt, tràn đầy vẻ nhục nhã và căm hận, tay xiết chặt chiếc túi xách như muốn bóp nát nó thành từng mảnh.
"Mẹ.
"
Quân Minh Dực từ xa đi tới, hai tay đút túi quần, trong dáng vẻ ôn nhu tao nhã toát lên sự trẻ trung một thiếu niên.
Khương Ngọc Lan quay đầu chăm chú nhìn đứa con trai mà bà ta tự hào nhất, hiếm hoi nở nụ cười, đi về phía trước, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay con trai, cau mày nói: “Minh Dực.
”
Nhìn thấy vẻ mặt của mẹ, trên khuôn mặt điềm đạm của Quân Minh Dực hiện lên nụ cười chân thành hiếm có, anh ta trêu đùa: "Mẹ, sao vậy? Nhìn vẻ mặt buồn bã của mẹ, người nào không biết còn tưởng mẹ không vui vì con trai lấy vợ đó.
"