Tô Uẩn dần dần khôi phục lại ký ức.Nàng cảm thấy đầu của mình dường như sắp nổ tung, tựa hồ như vẫn luôn có tiếng người nói chuyện bên tai, lúc thì như có người tâm sự những chuyện vụn vặt gì mà nàng không hiểu .Thời gian qua thật lâu mới cảm thấy loại đau đớn này được giảm bớt.
Tô Uyển mắt mở to nhìn thấy phía trước hình ảnh mờ mờ của một người phụ nữ mặc quần áo màu hồng đào, đang ôm lấy mình, giọng nói có chút nghẹn ngào:“Tiểu Uẩn con ngàn vạn lần đừng có xảy ra chuyện gì, để mẹ mang con đến phòng khám ….” Nói xong lời này, càng ôm nàng chạy nhanh.Giọng nói này làm cho Ôn Uẩn vừa mới tỉnh dậy có chút ngạc nhiên mở to mắt, không dám tin tưởng.
Đây chính là giọng nói của mẹ nàng, người mẹ đã mất năm nàng 18 tuổi do bị ung thư dạ dày.
Vài giờ trước rõ ràng nàng mới bị vị hôn phu của chính mình dùng bình hoa đập vào đầu, hiện tại sao lại đang đau đầu kịch liệt nằm trong lòng của mẹ chứ?“Em còn khóc cái gì chứ, hiện tại quan trọng nhất là chúng ta mau mau đem con đi khám”, Giọng nam có chút nghiêm túc này chính là giọng nói của ba ba trong ký nhớ nàng, giờ phút này đang lộ ra vài phần nôn nóng…Tiếp theo, nàng được đưa đến một phòng khám nhỏ, cảm giác có người đang giúp mình xử lý phần miệng vết thương ở trên đầu, sau đó dùng băng gạc dán lại, tiếp theo đó lại được đặt trên một cái phản, rồi đắp chăn lại.Tô Uẩn thoáng nhìn thấy trên tường có treo một trang lịch ghi năm 1994, vách tường mờ nhạt, mùi thuốc nồng đậm, nhìn sang bên cạnh thấy sườn mặt nghiêng nghiêng mười phần trẻ trung của mẹ, bộ dáng khoảng như lúc 30 tuổi.
Lại nhìn bản thân đang mặc một bộ quần áo màu đỏ vui vẻ, tay chân mười phần non nớt, hiển nhiên vẫn là một em bé 10 tuổi.Thấy Tô Uẩn tỉnh lại, Dương Mai quay đầu sang, nhìn con gái băng bó đầy đầu thì có chút đau lòng, “ Tiểu Uẩn, về sau không cần bướng bỉnh như vậy.
Con đã doạ mẹ gần chết rồi.”Những lời này làm cho Tô Uẩn hồi tưởng lại.Đây là sự tình phát sinh năm nàng 10 tuổi.
Lúc đó sắp đến mùa đông, nàng cùng với tụi bạn nhỏ trong thôn rủ nhau trèo lên bức tường vây của nông trường, một chân nàng đạp hụt vào không khí, nên bị rơi từ trên cao xuống dưới, đầu cắm vào tảng đá, máu chảy không ngừng.
Sau đấy ba ba cùng mẹ nghe tin chạy đến, vội vàng đưa nàng đến phòng khám của tiểu thúc, xử lý miệng vết thương, nhưng sau này, đằng sau cái ót vẫn để lại một vết sẹo .Hiện tại tất cả sự kiện đều thông báo cho Tô Uẩn một cái tin tức, nàng đã trọng sinh, trọng sinh về năm nàng 10 tuổi.
Thời gian hiện tại là sắp tới mùa đông tháng 11 năm 1994.
Lúc này tất cả các sự việc đều chưa có xảy ra.Tô Uẩn là thân sinh nữ nhi của Dương Mai, nhưng ba ba ruột của nàng lại không phải là Tô gia Tô Kiến Chương.Người đang ôm nàng trong ngực là mẹ ruột của nàng tên Dương Mai.
Mẹ của nàng vốn bị hào môn Lâm gia đuổi ra khỏi nhà.
Ở thời đại này, nữ nhân muốn một mình nuôi con sẽ vô cùng khó khăn.
Đặc biệt, Dương Mai lại là người phụ nữ chưa chồng mà có chửa, khó khăn còn nhân lên gấp bội.Vì vậy, Tô Kiến Chương người vốn thích Dương Mai từ nhỏ đã chủ động đứng ra giúp đỡ.
Hơn nữa, vì để che giấu thân phận mà Tô Kiến chương đã đem Tô Uẩn coi như nữ nhi ruột thịt do chính mình sinh ra mà nuôi dưỡng.
Nếu như ba ba ruột của nàng sau này không đến nhận thân, nếu như mẹ nàng không bị ung thư dạ dày, nếu như không có những họ hàng khắc nghiệt gây khó dễ, thì cái nhà này sẽ không sụp đổ và nàng cũng sẽ có một cuộc sống mười phần hạnh phúc.Nghĩ đến hào môn Lâm gia ở kiếp trước, Tô Uẩn chỉ cảm thấy không ngăn được hận ý trong nội tâm trào ra, cuồn cuộn không gì cản được.
Mấy người gọi là ba ba ruột thịt, ca ca ruột thịt kia thì có cũng như không.
Hiện giờ, nàng đã được trở về thời điểm mà mọi việc còn chưa có phát sinh, Tô gia này mới chính là ngôi nhà chân chính của nàng.Trọng sinh lại một đời, tất nhiên nàng muốn viết lại vận mệnh của chính mình, và viết lại vận mệnh của cả gia đình nhà nàng.Nhìn lại bốn phía một lần nữa, xác định mọi thứ không phải là ảo giác.
Nàng thật sự đã trọng sinh trở lại thời điểm trước khi mọi việc bắt đầu.Lúc này ở Tô gia, ba ba cũng chưa có nghỉ việc, mẹ cũng chưa có bị bệnh.Hết thảy, hết thảy mọi việc đều chưa có phát sinh.Nàng không biết tại sao nàng lại được trọng sinh.
Có lẽ là do ông trời thấy nàng quá nhiều oán hận, chết quá mức thê thảm, nên cho nàng cơ hội được sống lại một lần nữa.Sống lại một đời, nàng sẽ không để mặc cho người ta làm hại, sâu xé nàng.Vận mệnh của nàng, nàng muốn được nắm giữ trong tay của chính mình.
Sống tuỳ ý, tiêu sái.
Đem những người kiếp trước từng hại nàng, một cái cũng không buông tha.Phụ thân ruột thịt, ca ca, muội muội, vị hôn phu.
Tất cả hãy chờ nàng đi.
Sống lại một đời mà không tự tay chỉnh chết các ngươi, thì chẳng phải là nàng đã cô phụ ý tốt của trời cao sao?Còn có gia đình nhỏ này của nàng, nàng cũng sẽ không để nó lại giống như kiếp trước, bởi vì tiền tài mà tan rã thành từng mảnh nhỏ, thê thảm giống hệt như nàng.Tại phòng khám của nhị thúc Tô Kiến Quốc ,vết thương trên đầu của Tô Uẩn đã được xử lý sơ qua.
Tô Kiến Quốc dặn dò một chút ,đại khái những việc cần phải chú ý, xong là liền không có gì.Về đến nhà, cảm thụ được đau đớn trên đầu, còn có một bát canh gà trên tay, khiến cho Tô Uẩn cảm thấy như được sống trong mơ.
Muốn thay đổi cuộc sống sinh hoạt của người một nhà, Tô Uẩn biết một thứ rất cần thiết phải có.
Đó là Tiền.Có tiền có thể sai quỷ khiến ma, những lời nói kiểu này, có rất nhiều người đều đã từng nghe qua.
Hiện tại ba ba nàng chỉ là một thầy giáo dạy học tại một trường tiểu học ở nông thôn.
Mà mẹ nàng thì làm công nhân tại một xưởng may ở nông thôn.
Tuy rằng công việc ổn định, có thể diện.
Nhưng sự thật là kiếm không được bao nhiêu tiền.Năm 1994 giá cả hàng hoá còn chưa tăng nhanh giống sau này.
Tô Kiến Chương cùng Dương Mai một tháng làm thêm cộng lại cũng chỉ được có 800 đồng, không được nhiều lắm.
Tại thời điểm này so với các nhà khác là giống nhau.
Nhưng ở trong nhà vẫn tương đối nghèo.
Muốn thay đổi vận mệnh, việc đầu tiên chính là phải có tiền, nhưng tiền từ chỗ nào tới thì chưa biết.
Tô Uẩn nghĩ đến chính mình hiện giờ mới có mười tuổi, tay nhỏ, chân nhỏ, dường như cũng chẳng làm được cái gì.Lúc này, Dương Mai từ trong phòng bếp bưng ra một nồi canh gà, cộng với mấy món rau xào nhỏ rất là phong phú.
Ở thời đại này, không thể mỗi ngày đều có thịt để ăn như so với thời hiện đại, chỉ có ngẫu nhiên mới được ăn thịt một lần.Lần này vẫn là bởi vì Tô Uẩn bị thương nên yêu cầu được bồi bổ tốt.“Có một chút vết thương nhỏ mà cũng muốn uống canh gà quý giá.
Dương Mai à! Đến khi nào con cùng Kiến Chương mới sinh cho ta một tiểu tôn tử? Ai nha, ta già rồi, xương cốt cũng lão hoá rồi.
Đợi lâu quá sợ không ôm được cháu trai”.Bà nội của Tô Uẩn giọng nói có chút tức giận.
Lão nhân gia ở nông thôn đều như vậy, luôn luôn muốn được ôm cháu trai.
Hơn nữa ở nông thôn nhà nào không có cháu trai đều bị coi thường.
Huống chi có rất nhiều người ở độ tuổi của bà đều đã sớm có tôn tử để ôm.Tô Uẩn lại chỉ là một hài tử được nhận nuôi.
Lại là một cái trẻ nhỏ đòi tiền, đòi tiền thuốc men.
Bởi vậy, trước kia khi còn nhỏ, tính tình Tô Uẩn đều rất là khép kín, không thích nói chuyện.
Cũng không biết vì sao mà bà nội Tô không thích nàng.Ngày xưa khi còn nhỏ nàng còn không hiểu, hiện tại là linh hồn của một người trưởng thành chẳng nhẽ nàng lại còn không rõ sao…Nàng thở dài một tiếng ở trong lòng .Dương Mai nghe thấy tiếng của bà nội Tô nói, sắc mặt có chút xấu hổ.
Nàng có đi bệnh viện kiểm tra qua, là do ống dẫn trứng vào tử cung của nàng hơi nhỏ, khả năng đậu thai là rất thấp.
Vì vậy mà nàng cũng hết hi vọng, một lòng chiếu cố Tô Uẩn.
Chính là đối với sự chờ đợi của bà nội Tô một lòng muốn ôm cháu trai, trong lòng có ít nhiều xấu hổ.“ Mẹ muốn nhi tử làm gì? Chúng ta có Tiểu Uẩn là đủ rồi, có phải không? “ Tô Kiến Chương cười, nói tránh sang chuyện khác.
Liền vội vàng múc một bát canh gà đưa cho Tô Uẩn, bảo Tô Uẩn mang ra mời bà nội.Tô Uẩn biết khi còn nhỏ nàng không làm cho bà nội thích, không phải chỉ vì nàng là một cái nữ nhi.
Mà còn có một nguyên nhân khác, là do nàng tự khép kín, không chịu nói chuyện.
Vì vậy mà bà nội Tô nhìn nàng càng không vừa mắt.
Hiện giờ Tô Uẩn tuyệt đối không tự giẫm lại vết xe đổ..