Hào Môn Tuyệt Luyến: Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng Ép

Lần thứ ba nhìn đến hoa bách hợp trên bàn, rốt cuộc Thi Tĩnh không nhịn được nữa nhìn sang người nào đó vẫn đang xem phim hoạt hình như trước.

"Này!"

"Tôi có tên!" Giọng nói của Vân Dật Bạch dường như truyền đến ngay lập tức. Giống như đang chờ cô mở miệng vậy.

Đúng là đồ nhỏ mọn!

Thi Tĩnh mím môi, "À... Vân Dật Bạch!"

"Chuyện gì?" Anh cũng ngẩng đầu hỏi.

"Cái đó... hoa..." Thi Tĩnh nhỏ giọng hỏi. Giọng nói nhỏ không thể nghe thấy giống như tiếng muỗi vậy.

"Cô đang nói chuyện cùng muỗi à?" Không biết từ lúc nào Vân Dật Bạch đã đứng trước mặt cúi đầu nhìn đôi má ửng hồng của người nào đó mà nhíu mày, đưa tay sờ lên trán cô, "Sao mặt đỏ vậy? Khó chịu sao?"

"Không phải!" Cô lui về sau từng bước, tạo ra khoảng cách giữa hai người.

Vân Dật Bạch xoay người lấy cốc nước ngửa đầu uống sau đó lại mở miệng, "Cô vừa mới nói cái gì?"

"Tôi muốn nói... bó hoa kia có phải anh tặng hay không?" Cô hỏi thẳng. Cô cũng không muốn phải vòng vo.

Nhìn theo ánh mắt cô, Vân Dật Bạch nghi hoặc lắc đầu, "Không phải!"

"Không phải?!" Thi Tĩnh khẽ ho một tiếng, cúi đầu có chút thất vọng, "Không phải à!"

"Không phải!" Vân Dật Bạch cong khóe môi, "Thất vọng sao?"

Chậm rãi lắc đầu, Thi Tĩnh không lên tiếng.

Quá kỳ vọng, thế nhưng cũng sớm biết là không thể!

Dứt lời, Vân Dật Bạch chậm rãi đi đến chỗ đặt bó hoa, đưa tay ngắt hai cánh hoa tựa tiếu phi tiếu nhìn cô, cười nhưng không nói gì.

Còn có thể là ai? Cô sống ở đây, ngoại trừ Vân Dật Bạch căn bản không còn người nào biết!

Trong khi Thi Tĩnh đang khó hiểu ai tặng, Vân Dật Bạch đã trở lại vị trí vừa nãy của mình tiếp tục xem phim hoạt hình!

Thật sự không phải Vân Dật Bạch?!

Nhìn chằm chằm vào người nào đó rốt cuộc trong đầu vẫn không thể nghĩ ra được người thứ hai.

Trong không khí truyền đến mùi thơm ngát của hoa bách hợp khiến cả căn phòng tràn ngập mùi hương nhàn nhạt, khiến tinh thần con người thư thái.

Sau một lúc xem phim hoạt hình, Vân Dật Bạch đứng dậy vận động thân mình có chút mệt mỏi, quay đầu gọi, "Thi Tĩnh?!"

Một lúc sau vẫn không thấy người đến trước mặt mình, anh nhướng mày. Hóa ra anh đã quen khi quay đầu thì có thể nhìn thấy cô sao?

Vừa xoa lên cổ vừa chậm rãi đi lên lầu, "Thi Tĩnh?!"

Đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy Thi Tĩnh ngủ quên trên giường lúc nào không biết, Vân Dật Bạch nhíu mày tiến đến. Nhìn đến tư thế nằm trên giường đầy ủy khuất nhất thời lặng lẽ nở nụ cười.

Đưa tay kéo cơ thể cô đem người nằm ngay ngắn, kéo lại chăn trên người cô, Vân Dật Bạch liền thuận thế mà ngồi xuống bên cạnh cô.

Bàn tay dài rộng từ từ vuốt ve trên đôi má mềm mịn của cô, bởi vì ngủ mà khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng nhìn giống một quả táo đỏ hồng vậy khiến người ta không nhịn được mà muốn cắn một miếng.

Lúc này, bởi vì anh chạm vào, đôi mày cô hơi nhíu, tựa như anh đang quấy rầy giấc ngủ của cô khiến cô ưm lên một tiếng.

Theo bản năng cong môi, Vân Dật Bạch khẽ cười, "Thật giống một đứa bé!"

Lời vừa ra khỏi miệng, nụ cười trên mặt nhất thời cứng lại, ngón tay như bị điện giật vội thu lại. Nắm lại thành quyền đặt trên đầu gối không nói gì.

Không thể không thừa nhận, trong hai ngày qua, hai người sống chung vô cùng hòa thuận. Tuy rằng cũng không nói nhiều, thậm chí có đôi khi đến hàng tiếng đồng hồ cũng không mở miệng nói một câu, nhưng cũng có được một bầu không khí ấm áp.

Đây là lần đầu tiên trong suốt nhiều năm qua anh nghỉ hai ngày cuối tuần, rất thoải mái, rất dễ chịu. Anh rất hài lòng với cuộc sống thế này.

Thậm chí, anh còn có chút ảo tưởng, thế nhưng, anh biết, điều này là không thể!

Một đôi tay mềm mại đặt lên tay anh, đồng thời kéo Vân Dật Bạch khỏi dòng suy nghĩ, lật tay nắm lại đôi tay nhỏ nhắn của cô anh nhìn sang chủ nhân của đôi tay đó, "Tỉnh rồi à?!"

"Ừ, anh đang nghĩ gì vậy?"Vừa mới tỉnh ngủ nên giọng nói của cô còn có chút lười nhát, cảm giác giống như trẻ con làm nũng. Khiến sau khi nghe xong trong lòng ai cũng cảm thấy dao động.

"Không có gì! Tỉnh rồi thì đứng lên đi!" Buông tay cô ra Vân Dật Bạch đứng lên, "Theo tôi về lấy chút quần áo!"

Ngồi dậy dụi đôi mắt, Thi Tĩnh nghi hoặc nháy mắt mấy cái, "Của ai?"

"Tôi!" Vân Dật Bạch quay lại áo trên người đã cởi ra, lộ ra cả một mảng ngực lớn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng đỏ lên, theo bản năng liền ném chiếc gối trong tay, "Sao anh lại cởi áo?!"

"Cởi áo?" Vân Dật Bạch cúi đầu nhìn lại chính mình, chẳng thèm để ý mà tiếp tục cởi ra!

Vòm ngực lộ ra theo mỗi động tác của anh mà có thể cảm nhận được từng sự rung động trên người anh, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thi Tĩnh ửng hồng, không nhịn được quan sát dáng người trước mắt cơ hồ khiến cô chảy máu mũi.

Mỗi động tác đều khiến nhiệt độ trên mặt cô tăng lên.

"Đẹp sao?" Vân Dật Bạch nghiêng người đến trước mặt cô, một chút anh cũng không muốn bị cô biến thành một tác phẩm nghệ thuật để nhìn. Khóe miệng cười tà nháy mắt khiến Thi Tĩnh thất hồn lạc phách.

"À..." Thi Tĩnh nhất thời phát hiện không thể tìm được giọng nói của mình. Đôi mắt nhìn chằm chằm vào vòm ngực dày rộng trước mắt, rồi đến xương quai xanh cùng với đôi môi mỏng mê người, trong mắt cô nó đã trở thành một món ăn ngon.

Theo bản năng nuốt nuốt nước miếng, Thi Tĩnh ngượng ngùng nhìn Vân Dật Bạch.

"Sao lại thành câm điếc vậy?" Vòm ngực lộ ra lại một lần nữa đè xuống phía dưới, cơ thể Thi Tĩnh nhất thời trở nên căng thẳng, theo bản năng đôi tay đặt lên trên ngực anh.

Xúc cảm dưới lòng bàn tay khiến nhiệt độ trên mặt Thi Tĩnh tăng cao, cô nuốt nuốt nước miếng, "Đừng..."

"Hửm?" Cơ thể to lớn đặt trên người cô, trong cổ họng Vân Dật Bạch phát ra từng tiếng trầm thấp.

Theo bản năng cô nắm chặt lòng bàn tay rời xuống trước ngực, bàn tay Thi Tĩnh như có linh tính từ từ vuốt ve. Phút chốc, cô cảm nhận được cơ thể anh căng cứng lại.

Sự kinh ngạc hiện lên trên khóe môi anh bởi sự tiếp xúc nhẹ nhàng từ Thi Tĩnh trên người anh. Dường như cô rất hài lòng đối với biểu hiện này của anh.

Ngón tay mềm mại nhẹ nhàng dịch chuyển, rời đến hạt đậu nhỏ trước ngực anh, móng tay chà nhẹ lên hai cái, sau đó, cả người cô bị anh áp đảo trên chiếc giường mềm mại.

"Chết tiệt!" Vân Dật Bạch bỗng nhiên gầm nhẹ một tiếng, một mặt giữ chặt lấy cổ tay cô. "Cô dám khiêu khích tôi!"

"Có sao?" Thi Tĩnh ngờ nghệch cười, đáy mắt có chút hoang mang, "Hóa ra, chỗ này của đàn ông cũng rất nhạy cảm?!" Cô giống như một đứa bé không biết gì, tò mò thăm dò từng vị trí trên người anh.

Bàn tay mềm mại từng chút từng chút một vuốt ve trước ngực anh, hô hấp của anh cũng dần trở nên nặng nề.

Bỗng nhiên cúi đầu dùng sức gặm cắn khóe môi tươi cười của cô, Vân Dật Bạch mút mạnh một cái. Giống như muốn hút lấy lưỡi cô vậy.

Khẽ rên một tiếng, hô hấp của cô bỗng nhiên bị anh nuốt hết, Thi Tĩnh kháng cự đánh lên ngực anh.

Buông tha cho đầu lưỡi cô, Vân Dật Bạch như muốn trừng phạt cắn cắn lên môi dưới của cô, "Tự mình phóng hỏa, tự mình dập tắt!"

Nói xong anh kéo hai tay cô vòng lên ôm lấy cổ mình, một chút nhẹ nhàng mang theo chút bá đạo hôn lên từng tấc quần áo trên người người phụ nữ dưới thân. Một bàn tay lớn đưa dọc theo bên hông cô thăm dò vào bên trong áo sơ mi, đầu ngón tay vuốt ve từng chút một.

Sự đụng chạm từ anh khiến Thi Tĩnh cảm thấy ngưa ngứa ở bên eo, không nhịn được khẽ cựa mình. Nhẹ nhàng lên tiếng, "Đừng, ngứa!"

"Ngứa? Sao lại ngứa?" Cắn cắn vành tai cô, hơi thở nóng hổi của anh phả lên trên cổ cô, cô kịch liệt run rẩy.

"Ưm!" Cô không nhịn được khẽ cựa mình, cánh tay cô không tránh khỏi ôm chặt lấy cổ anh, kéo cả người anh vào ngực mình.

"Này? Nói cho tôi biết, sao cô lại thấy ngứa?" Một tay anh giữ chặt lấy eo cô kéo vào trong lòng mình khiến khoảng cách giữa họ lúc này hoàn toàn không một kẽ hở.

"Vân Dật Bạch..."

Mở mắt ra, Thi Tĩnh khẩn cầu nhìn Vân Dật Bạch, túm lấy cánh tay anh giữ thật chặt.

"Hửm?" Trên mặt Vân Dật Bạch lóe lên tia gian xảo giống như đang cười, anh muốn chính cô phải mở miệng nói với anh.

"Cầu xin anh!" Ôm chặt lấy bờ vai anh cảm nhận được bàn tay anh như đang thiêu đốt từng tấc từng tấc trên người cô, ánh mắt Thi Tĩnh ướt át nhìn anh, "Vân Dật Bạch, cầu xin anh..."

Bàn tay dày rộng từ từ đưa đến nơi mềm mại trước ngực cô, anh dùng sức nhào lặn nơi mềm mại đó trong tay. Khiến cơ thể mềm mại của cô kịch liệt run rẩy. "A..."

Nhẹ nhàng nhếch môi, môi anh theo vành tai chậm rãi di chuyển đến trước ngực cô xuống bụng cô.

Quần áo trên người cô không biết đã được anh cởi bỏ lúc nào, cuộn mình trên giường êm, lúc này trong mắt anh cô chính là một chiếc bánh thơm ngon, chờ anh từ từ thưởng thức.

Ánh mắt nóng bỏng khiến Thi Tĩnh không nhịn được đứng lên rời khỏi tầm mắt của anh, không kìm được lòng đưa tay phủ lên mắt Vân Dật Bạch, cô ngượng ngùng nói, "Đừng nhìn!"

"Được! Tôi không nhìn!" Hơi thở nóng bỏng rời khỏi người cô. Sự nóng bỏng trước ngực cũng rời khỏi thân thể Thi Tĩnh. Thi Tĩnh căn bản không đám nhìn xem Vân Dật Bạch ở phía sau rốt cuộc đang làm gì.

Vừa định mở mắt xem, ngay sau đấy lại một lần nữa cơ thể cô bị một cơ thể ấm áp khác bao phủ, bàn tay dày rộng tách đôi chân thon dài của cô ra, sau đó nhẹ nhàng hôn lên ngón chân cô. Thì ra là anh đi cởi quần áo!

Theo sự tiếp xúc của môi anh cả người cô như hiện cả ra trước mắt anh, cô càng thêm kịch liệt run rẩy.

Đôi môi mỏng nóng rực theo ngón chân cô từng chút từng chút một tiến dần lên, mỗi nơi môi anh dừng lại, đều khiến cô càng thêm run rẩy.

"Vân Dật Bạch!" Cô chỉ có thể khẽ gọi tên anh.

"Tôi đây!" Từng lời cô nói anh đều đáp lại không chút phiền hà.

"Cầu xin anh, đừng giày vò tôi nữa!"

"Giày vò? Tôi có giày vò cô sao?" Anh nói được một chữ lại lưu lại một nụ hôn. Điều này khiến cho Thi Tĩnh sớm đã không còn tỉnh táo. Chỉ còn biết ngâm nga thở gấp.

Khó khăn lắm mới thoát khỏi sự giày vò đó, rốt cuộc cô đã đợi được màn tra tấn khi đôi môi mỏng của anh phủ lên môi cô, Thi Tĩnh giống như người lâu ngày khát nước cố dùng sức hút lấy.

Vội rời khỏi, Vân Dật Bạch tà mị nở nụ cười, "Thì ra, cô như vậy là đang cần tôi!"

Dứt lời, thản nhiên tách hai chân cô ra đem vật giữa hai chân đặt vào nơi tư mật mềm mại của cô, cảm nhận được chỗ kia giống như tơ lụa vây lấy, từ từ động thân. Mặc sức tiến vào nơi mềm mại của cô!

Chờ đợi lâu rốt cuộc vật nóng rực đã tiến vào, Thi Tĩnh không nhịn được khẽ ngâm thành tiếng!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui