Ngày hôm sau, Vân Dật Bạch kiên quyết muốn xuất viện, không chịu ở lại trong bệnh viện phối
hợp điều trị với Lộ Dịch Nhiên, bất kể Lộ Dịch Nhiên có nói gì anh vẫn
kiên quyết muốn đi.
Vân Dật Bạch cũng không theo mẹ về nhà, ngược lại lại trở về nhà mình. Mà anh cũng thay đổi hoàn toàn. Từ chối gặp
bất kỳ ai, cả ngày giam mình trong phòng tối. Lăng Thiếu Dương không
biết đã đến thăm bao nhiêu lần, giải thích cho anh. Tiếc là tất cả anh
đều không nghe.
Nghĩ cũng biết, một người luôn cao ngạo lãnh khốc như Vân Dật Bạch, bỗng nhiên lại không thể đứng dậy được. Đả kích này
đối với một người luôn cao ngạo như Vân Dật Bạch mà nói, so với giết cậu ta còn đáng sợ hơn nhiều.
Lăng Thiếu Dương đau đầu liếc nhìn Lộ
Dịch Nhiên cũng đang lo lắng bên cạnh, thậm chí anh còn nhờ anh trai
đến, nhưng đều không được. Căn bản Vân Dật Bạch không muốn gặp bất kỳ
ai.
"Cút! Tất cả cút hết cho tôi!" Vân Dật Bạch thét lớn trong
phòng, dưới chân là một đống hỗn lộn, khắp nơi toàn là đồ vật bị quẳng
vỡ.
Lăng Thiếu Dương thở dài, nhìn Lộ Dịch Nhiên, "Cậu xem giờ phải làm sao?" Cậu ta là bác sĩ, là người có tiếng nói nhất lúc này.
Vẻ mặt Lộ Dịch Nhiên cũng đang lo lắng. Cậu ta do dự nói, "Tớ nghĩ..."
Lăng Thiếu Dương nhất thời cao giọng, "Cậu có biện pháp gì?"
Lộ Dịch Nhiên do dự nhìn cậu ta, kỳ thật trong lòng anh vẫn đang cân nhắc. Có lẽ đưa Thi Tĩnh đến đây chính là biện pháp. Trở ngại trong lòng anh
Vân bây giờ phần lớn là do vết thương kia, anh ấy bây giờ không chịu
nghe bất kỳ ai nói, quan trọng nhất bây giờ là một người có thể thuyết
phục cậu ta. Hiển nhiên Thi Tĩnh là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng từ
lúc Vân Dật Bạch vào viện, không nói đến Thi Tĩnh, cho dù Thi Tĩnh có
muốn đến, mẹ anh Vân cũng sẽ không đồng ý cho cô đến gần. Chuyện này
cũng giống với chuyện ba năm trước! Cho nên, căn bản anh không biết Thi
Tĩnh có đồng ý đến hay không.
"Không biết có được hay không!" Lộ
Dịch Nhiên không chắc chắn nói. Cuối cùng anh thở dài, "Anh Lăng anh
trông chừng anh Vân, em đi tìm Thi Tĩnh nói chuyện!" Nói xong, anh xoay
người đi ra ngoài.
Vẻ mặt Lăng Thiếu Dương mờ mịt nhìn nhìn bóng
lưng cậu ta, không nhịn được khẽ nói, "Thi Tĩnh, cô ấy sẽ đồng ý đến đây sao?" Kỳ thật chuyện này anh cũng không chắc chắn.
Từ miệng Lăng Thiếu Dương, Lộ Dịch Nhiên biết được hiện tại Thi Tĩnh ở nhà Thẩm Lạc
Du. Lái xe đến nhà Thẩm Lạc Du, lúc này Thi Tĩnh đã lấy lại sức sống
đang cùng chơi game với Thẩm Lạc Du và con trai. Chợt nghe thấy tiếng
chuông cửa, Thi Tĩnh miệng ngậm một miếng bánh mỳ đi ra mở cửa.
"Bé con, cháu phải đợi dì Tĩnh đấy, không được gian lận đâu đấy!" Mở cửa liền nhìn thấy Lộ Dịch Nhiên bên ngoài.
Nụ cười trên mặt Thi Tĩnh biến mất, thay vào đó là vẻ thờ ơ. Không đợi cậu ta lên tiếng. Cô vội đóng sầm cửa lại. Tựa vào cánh cửa hít sâu một
hơi. Anh ta đến đây làm gì?!
Tiếng chuông cửa lại vang lên, lúc
này Thi Tĩnh không định mở cửa. Nghe thấy tiếng chuông cửa nhưng lại
không thấy có ai đến, Thẩm Lạc Du nghe vậy đi đến, nhìn thấy Thi Tĩnh
dựa vào cánh cửa không khỏi nhíu mày, "Chị làm sao vậy? Sao không mở
cửa?"
"Chị..." Thi Tĩnh do dự đưa mắt nhìn về phía cửa. "Lạc Du, em đi mở cửa đi!" Nói xong cô tránh vào trong bếp không chịu gặp mặt.
Thẩm Lạc Du khó hiểu đưa mắt nhìn Thi Tĩnh nghi hoặc bước lên trước, lúc mở
cửa đúng lúc thấy được vẻ mặt sốt ruột của Lộ Dịch Nhiên, cô không biết
người đàn ông này là ai, không kìm được thấp giọng nói, "Xin chào, anh
là?!"
"Xin chào. Tôi đến tìm Thi Tĩnh!" Lộ Dịch Nhiên đứng ngoài
cửa nhẹ giọng nói. Dựa vào hành động vừa rồi của Thi Tĩnh anh cũng biết, cô không muốn theo anh đến thăm anh Vân.
"Có chuyện gì sao?"
Không khó để đoán được mục đích anh đến đây. Mặc dù trong lòng cô đã sớm biết rõ mục đích của anh ta, Thẩm Lạc Du vẫn thở dài hỏi. Một lát sau,
cô nói, "Mời anh vào!"
Lộ Dịch Nhiên bước nhanh vào nhà đưa mắt nhìn qua phòng khách, cũng không thấy bóng dáng Thi Tĩnh. Anh buồn bã thu lại ánh mắt.
"Có việc gì anh cứ nói! Tôi sẽ giúp anh chuyển lời!" Thẩm Lạc Du bỗng nhiên nâng cao giọng nói, nhìn Lộ Dịch Nhiên.
Lộ Dịch Nhiên gật đầu, "Tôi đến để mời Thi tiểu thư đến chăm sóc cho anh Vân."
Chị ấy ở gần đây! Thẩm Lạc Du cao giọng nói tiếp, "Nghe nói Vân Dật Bạch đã tỉnh lại, sao còn cần người đến chăm sóc?"
Lúc này Lộ Dịch Nhiên cảm thấy thanh âm của cô gái này hôm nay đặc biệt
lớn, nhưng anh cũng không quan tâm, nói tiếp, "Vết thương của anh Vân
không có gì đáng ngại. Nhưng chân cậu ấy..."
Thi Tĩnh trốn trong
bếp dựa vào cánh cửa nghe động tĩnh từ bên ngoài, khi nghe đến đấy trong lòng cô thấy hoảng, chân anh ấy làm sao? Không phải chỉ bị bỏng thôi
sao? Cô tiếp tục lắng tai nghe.
"Lúc vụ nổ xảy ra chân anh Vân bị cửa xe đè lên, bây giờ cậu ấy lại không chịu làm giải phẫu, cả ngày
nhốt mình trong phòng không chịu gặp ai, cũng không chịu ăn cơm!" Không
chịu gặp ai là thật, không chịu ăn cơm là anh nói quá lên, nếu không
chịu điều trị thì đến khi nào mới khỏe chứ?
Nghe vậy, Thi Tĩnh đặt tay lên tim, vì nghe thấy vậy mà càng giữ chặt. Sao có thể như vậy chứ?!
Nghe xong lời này, Thẩm Lạc Du trừng mắt nhìn về phía bếp, khóe miệng hơi
hơi nhếch lên, "Ồ, chuyện này thì có liên quan gì đến chị Tĩnh chứ?" Cô
cố ý hỏi.
Lộ Dịch Nhiên thở dài. Kỳ thật người ta cũng không nói
sai, nếu không nhờ Thi Tĩnh mạng của Vân Dật Bạch, chỉ sợ là... bây giờ
bị thương ở chân, nói đến cùng vẫn là do thói kiêu ngạo của Vân Dật Bạch gây nên.
Anh chậm rãi xoay người, nhìn Thẩm Lạc Du áy náy nói,
"Xin lỗi, đã làm phiền rồi! Nếu cô gặp được Thi tiểu thư, hãy nhờ cô ấy
đến thăm anh Vân giúp. Bây giờ anh Vân..." Anh cũng không nói hết lời,
mở cửa rời đi.
Tiếng đóng cửa đối với cô giống như một loại ám
hiệu, hai chân Thi Tĩnh mềm nhũn, cả người ngã trên mặt đất. Nghe thấy
tiếng động Thẩm Lạc Du vội tiến đến, nhìn thấy bộ dạng của cô không nén
được thở dài.
"Chị Tĩnh, nếu muốn đi, thì hãy đi đi!"
Thi Tĩnh bỗng nhiên ngẩng đầu, "Chị không đi!"
"Chị Tĩnh..." Thẩm Lạc Du không biết phải nói sao. Chị Tĩnh còn cố chấp hơn
cả tưởng tượng của cô. Mấy ngày nay tuy mọi việc vẫn như trước. Trên
thực tế chị ấy chỉ đang cố để cô an lòng.
Không biết đã bao lần
cô đi qua đều nghe thấy trong phòng chị ấy mơ hồ vang lên tiếng khóc
nấc. Chị Tĩnh cố chấp bướng bỉnh như vậy càng khiến cô đau lòng.
Cô không lo chị Tĩnh bị tổn thương. Cô chỉ lo chị ấy tự làm tổn thương
chính mình. Bị người khác làm tổn thương theo thời gian rồi cũng dần
nguôi ngoai. Tự mình làm tổn thương mình thì để càng lâu càng không tốt. Cho đến khi bản thân không chịu được sẽ gục mất.
"Chị không đi!" Thi Tĩnh không biết đang tự nói với mình hay đang nói với Lạc Du.
"Chị không lo lắng sao?" Khuyên không được đành phải dùng lời kích tướng,
"Người vừa rồi có nói, bây giờ Vân Dật Bạch là kẻ tàn phế, tự đày đọa
bản thân!" Cô nói nhẹ như gió thổi mây bay.
Tàn phế?!
Hai chữ này quá tàn nhẫn. Tim Thi Tĩnh vì hai chữ này mà âm ỉ đau. Một người đàn ông tâm cao khí ngạo như anh, giờ lại...
"Kỳ thật nói cũng đúng, chị nghĩ xem, Vân Dật Bạch là người tâm cao khí
ngạo như vậy, bỗng chốc trở thành một phế nhân làm gì cũng phải nhờ
người khác tới giúp. Anh ta có thể tiếp nhận được sao? Chuyện này nếu
truyền ra ngoài, mặt mũi Vân Dật Bạch liệu..." Cô đắc ý nói. Một bên
quan sát thái độ của Thi Tĩnh.
Lời nói của Thẩm Lạc Du giống như cây kim đâm vào lòng, Thi Tĩnh đưa tay ôm lấy ngực không lên tiếng.
Thấy thế, Thẩm Lạc Du không quan tâm, tiếp tục nói, "Như vậy cũng tốt, lúc
trước có nghe các thương nghiệp hợp tác với Vân thị đều rút hết vốn, bộ
dạng bây giờ của Vân Dật Bạch chỉ sợ là không còn tâm tư đi lo chuyện
này. Xem ra Vân thị sắp xong đời rồi. Khi đó Vân Dật Bạch..." trời biết, việc này cô làm cách nào biết được!
"Lạc Du. Đừng nói nữa!" Hốc mắt Thi Tĩnh phiếm hồng, "Đừng nói nữa!"
Thẩm Lạc Du nhún nhún vai, "Không nói nữa! Vậy được, chúng ta tiếp tục chơi
game đi, không nên để người không liên quan làm mất nhã hứng! Đi!"
Thi Tĩnh đứng lên yên lặng bước lên lầu, "Không chơi nữa!"
Nhìn theo bóng lưng cô dần khuất, trên gương mặt diễm lệ của Thẩm Lạc Du
xuất hiện nụ cười giảo hoạt, "Còn không trị được chị chắc?"
Đưa
tay đóng cửa phòng, lòng Thi Tĩnh trở nên rối loạn, trong đầu chỉ toàn
lời nói của Lộ Dịch Nhiên. Lời của anh ta cùng với tình cảnh lúc xảy ra
vụ nổ hiện lên trong đầu cô. Cả người Thi Tĩnh như suy sụp!
Sao lại như vậy?! Đáng tiếc vấn đề này không có ai cho cô câu trả lời.
"Sao lại như vậy?"
Giấu mọi người, nhìn thấy Vân Dật Bạch, Thi Tĩnh không tin tự lẩm bẩm, nhìn
chằm chằm vào đôi mắt đang nhắm chặt trên khuôn mặt, cô vươn tay, vuốt
ve gương mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Không ngờ hăm hở đến
xem anh, đến khi gặp được, lại là bộ dạng thế này, Thi Tĩnh cảm thấy đau đớn trong lòng. Cho đến khi một cánh tay trắng đưa khăn đến trước mặt
cô, cô mới giật mình kinh ngạc lau nước mắt trên mặt, Thi Tĩnh nghi hoặc xoay người lại, nhìn Lộ Dịch Nhiên đứng trước mặt cô.
Bây giờ
Vân Dật Bạch giống như một quả bom hẹn giờ ở bên cạnh, làm hại anh cả
ngày lo lắng đề phòng, anh chỉ có thể nhân lúc cậu ta ngủ mới dám vào
xem quả bom hẹn giờ uy lực lớn này.
"Lộ..." Thi Tĩnh còn chưa dứt lời, chợt một cái ly trà bay về phía cô, cũng may Lộ Dịch Nhiên bên cạnh nhanh nhẹn kéo cô lại.
"Cút, cút, tất cả cút hết cho tôi!" Vân Dật Bạch lúc này đang mất bình tĩnh. Nghe được tiếng nói bên tai anh như phát điên lên.
Mấy ngày trước khi anh nghe Lộ Dịch Nhiên nói cho biết mọi chuyện, lòng anh vẫn luôn rối loạn, càng lúc càng căm phẫn, anh lúc này, căn bản là
không thể phân biệt phải trái, trong đầu chỉ tràn ngập ý nghĩ suốt đời
sẽ phải sống trên xe lăn.
"Anh Vân, anh bình tĩnh một chút." Lộ
Dịch Nhiên đứng bên đầu giường, biết chắc cậu ta sẽ không tiếp tục quăng đồ nữa, vội vàng giải thích: “Tớ biết bây giờ cậu rất rối ren, nhưng
cậu đừng lo, không phải tớ đã nói với cậu rồi sao? Chân của cậu chỉ tạm
thời như vậy, chỉ cần cậu đồng ý làm giải phẫu, qua một thời gian sẽ
bình phục..."
"Cậu gạt tớ!" Vân Dật Bạch vươn tay, vơ đại một thứ bên tay hướng về nơi phát ra âm thanh mà ném, "Cút..."
Lộ Dịch Nhiên nhanh tay lẹ mắt tránh kịp, nhìn dao gọt hoa quả rơi xuống
bên cạnh, một hơi nghẹn lại trong họng, rất lâu sau mới nhả ra.
Chỉ là anh còn chưa kịp thở phào đã thấy Vân Dật Bạch rút ống dẫn trên
người ra, cái này dù chết anh cũng phải ngăn cản. Mấy ngày qua, cơ thể
cậu ta đều dựa vào cái đấy để duy trì.
"Anh Vân, cái này không
thể tháo ra." Lộ Dịch Nhiên cố hết sức giữ chặt hai tay Vân Dật Bạch,
vội hướng về phía cửa hét lớn, "Lấy thuốc an thần đến đây!" Đây là hạ
sách, mỗi lần anh Vân quá kích động, anh buộc phải làm vậy.