Hào Môn Tuyệt Luyến: Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng Ép

"Đừng! Đừng..." Cô rất hận bản thân, rõ ràng muốn cự tuyệt anh, vậy mà một chút khí lực để phản đối cũng không có, ngược lại lại giống như một con mèo đang khẽ cào cào.

Anh nâng người cô lên, hôn lên từng tấc da thịt, lưu luyến không rời... Bầu ngực căng tròn no nê khiến dục vọng trong anh càng lúc càng mãnh liệt.

Nụ hoa bị anh cắn mút càng thêm đứng thẳng, lưỡi anh như tham liếm mật ngọt, si mê hôn liếm nụ hoa căng tràn. Dục vọng sớm thức tỉnh cách một lớp vải chống đỡ giữa hai chân cô, dục vọng thẳng tắp xỏ xuyên qua hai người...

"Đủ rồi, bỏ ra..." anh ôn nhu cắn cắn mút mút khiến chân cô không thể đứng vững, một tầng áng hồng bao phủ trên khuôn mặt xinh đẹp, vô cùng quyến rũ.

"Vẫn chưa đủ." Anh cười đầy ham muốn, "Đêm nay còn chưa bắt đầu mà." Xa cách năm năm lại được nếm lại mùi vị xưa, sao anh có thể bỏ qua cơ hội tuyệt vời như vậy được chứ?

Anh cởi chiếc váy của cô xuống, cách một lớp quần lót vuốt ve cô, chỉ chốc lát sau lớp vải mỏng manh đã trở nên ẩm ướt...

"Rất thành thực." Anh cười đắc ý. "Anh thích em như vậy."

"Anh không thể..." Lời của cô còn chưa nói xong, anh đã gọn gàng xé nát vật cản còn lại. Ngón giữa mạnh mẽ xuyên qua khu rừng thần bí, vuốt ve hoa hạch của cô, kỹ xảo điêu luyện xoa nắn trái phải, ngón tay không ngừng chuyển động vòng quanh hoa hạch, chạm đến điểm mân cảm gần đấy...

"Đừng..." Thanh âm của cô vang lên, chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt lưu giữa hai chân như được phóng thích, thật khó chịu, khiến cô rơi vào vực thẳm.

"Đừng có ngừng sao?" Anh cười phóng túng. "Được, anh sẽ cố gắng!" Lại thêm một ngón tay tiến vào thăm dò bên trong dũng đạo căng đầy.

Đột nhiên tham tiến khiến cô hét lên, "Không, anh không thể..."

"Anh có thể, anh tin chỉ có anh tới được nơi này..." Anh tuyên bố, hai ngón tay bên trong dũng đạo càng thêm tham tiến, khiến cho cô một lần lại một lần điên cuồng.

"Thoải mái không? Nhìn em nhiệt tình đến vậy, anh thật đáng chết, bỏ đói em năm năm qua!" Nhiệt độ giữa hai người càng lúc càng cao, hô hấp cũng thêm dồn dập hỗn loạn, mắt thấy phòng tuyến cuối cùng sắp bị phá vỡ.

"Anh..." Thi Tĩnh khó khăn thở gấp. "Đồ hạ lưu!"

"Anh hạ lưu? Anh đương nhiên là hạ lưu!" Anh cười đến điên cuồng, tràn đầy mạnh mẽ. "Em rất thích anh hạ lưu như vậy, không phải sao?"

Giống như muốn xác minh những lời vừa nói, ngón tay anh bên trong cơ thể cô lại thêm sáp nhập, thực muốn khắc sâu vào trong dũng đạo ngọt ngào ấy không muốn ra.

"Thích không?" Anh một bên tiến công một bên thưởng thức biểu tình hoang mang và vui sướng của cô. "Vẫn chặt chẽ như vậy, nếu không phải tận mắt nhìn thấy tiểu Thần, anh sẽ không tin em đã từng sinh con." Anh xé bỏ lớp quần lót, nhanh chóng cởi quần dài, rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa, anh muốn cô!

"Không được, tôi không muốn lại trở thành đồ chơi của anh!" Sự nhục nhã của năm năm trước hiện lên trước mắt cô, cô cố gắng đẩy anh ra.

"Anh sẽ không bao giờ coi em như món đồ chơi." Anh nói nhỏ, tiếng nói trầm thấp mà hữu lực, ôm chặt lấy cô, vứt bộ quần áo không chỉnh tề của cô trên vách tường.

"Chúng ta không thể..." Cô kinh hoàng nhìn bốn phía, anh điên rồi sao? Phòng không có cửa, anh lại cứ vậy...

"Suỵt, đừng nói gì cả, hãy để anh thỏa mãn em." Anh nói xong, mạnh mẽ tiến đến hoa kính, hung hăng đâm vào, giống như một con ngựa hoang không chút kiêng nể mà tiến tới...

"Ách.." Vật nóng bỏng đã tràn ngập trong cô, cô gần như vì sự kết hợp tuyệt vời này mà trở nên choáng váng, mơ hồ ngâm nga.

"Kêu lên!" Anh lên tiếng ra lệnh. "Sẽ không có ai nghe được, cứ kêu lớn lên!"

Giấc mộng suốt năm năm như ùa về, anh vẫn không thể quên được cô, sự nũng nịu ngâm nga của cô như đang thiêu đốt anh...

Anh lại một lần nữa tiến đến, lại một lần nữa xâm nhập, gốc đã muốn chạm đến hoa kính, vẫn mạnh mẽ nhanh nhẹn chiếm lấy...

Gạt người! Trong nhà còn có tiểu Thần... bất qua bây giờ cô không thể quan tâm nhiều đến vấn đề này được.

"Tôi, tôi không được..." Cô mạnh thở dốc, không được, của anh quá lớn!

"Em có thể, em là người phụ nữ ông trời tạo ra để dành cho anh." Anh lại cúi người hướng về nơi tư mật của cô hút một cái thật sâu, khiến nơi đó càng thêm ẩm ướt, càng thêm mở ra, sau đấy dứt khoát vận động chiếm giữ lấy cô!

"A a..." Cô đã bị những lời anh nói kéo lên mây, giờ phút này lại thêm cự vật trừu đưa, càng nhanh chóng đạt tới cao trào! Liên tục vặn vẹo thân mình phối hợp với động tác của anh, từ trên xuống dưới, từ trên xuống dưới...

"Em thật sự khiến anh kinh hỉ." Anh đắc ý nở nụ cười, càng ôm chặt lấy cái mông tuyết trắng của cô nhanh chóng luật động, khiến cho cả căn phòng tràn ngập tiếng thét chói tai, dạt dào xuân ý...

Hai người xa cách năm năm, lại một lần nữa thân mật.

Mặc kệ Thi Tĩnh có kháng cự thế nào, trước đó cô tự nhắc nhở mình điều quan trọng là không được có bất kỳ quan hệ gì với Vân Dật Bạch. Nhưng điều quan trọng này đêm nay đã bị Vân Dật Bạch phá vỡ.

Những ngày tiếp theo, giống như trong suy nghĩ của Vân Dật Bạch, sự yên ả khiến cho người ta lưu luyến!

Giống như ngày đầu tiên, Thi Tĩnh không có nhiều thời gian được ở bên con trai! Phần lớn thời gian, Vân Dật Bạch đi đâu cũng đưa cô theo, giống như sợ cô sẽ đột nhiên biến mất vậy.

Những lời này là cô nghe được từ chỗ Thẩm Lạc Du, bất quá lúc đấy Thi Tĩnh cảm thấy rất buồn cười, sao có thể thế chứ!

Ngày hôm đó, khi Vân Dật Bạch đưa Thi Tĩnh đến cao ốc Vân thị, lập tức thu hút không ít ánh mắt của mọi người. Ánh mắt nóng rực khiến cho Thi Tĩnh nhất thời có chút kháng cự, theo bản năng cô nép sát vào người Vân Dật Bạch, trong lòng có chút khẩn trương.

"Sao họ lại nhìn em như vậy?"

Vân Dật Bạch thản nhiên liếc mắt nhìn bọn họ, sau đó ánh mắt rời đến trên người Thi Tĩnh. Bình tĩnh nói, "Bọn họ ngạc nhiên khi thấy anh dẫn theo một người phụ nữ!" Những lời anh nói vân đạm phong khinh, giống như chuyện xảy ra không có gì to tát.

Thi Tĩnh ngạc nhiên trừng mắt nhìn Vân Dật Bạch, "Sao lại như vậy?"

"Sao lại không thể?" Vân Dật Bạch đưa cô vào trong thang máy chuyên dụng, "Đây là sự thực!"

Trong lòng dằn lại giống như bị người ta gắt gao nhéo lấy, Thi Tĩnh khó nhọc cất tiếng, "Nhưng, vì sao?"

"Vì sao cái gì?"

"Vì sao lại không có người phụ nữ nào? Vì sao lại như vậy? Với điều kiện của anh, với thân phận của anh muốn có người phụ nữ như thế nào là chuyện dễ như trở bàn tay, vì sao anh lại..."

"Không có vì sao!" Vân Dật Bạch thản nhiên nói, giống như chuyện này vốn không phải chuyện lớn.

Thi Tĩnh đi theo Vân Dật Bạch vào trong văn phòng, cô kinh ngạc khi phát hiện thấy thư ký của Vân Dật Bạch lại là một người đàn ông!

Đứng trước cửa văn phòng, Thi Tĩnh không kiềm chế được kêu lên, "Vì sao?"

Cô không biết sao mình lại muốn hỏi vậy, nhưng trong lòng cô lại dấy lên một niềm kích động. Vân Dật Bạch vốn không phải người sẽ giữ mình trong chuyện tình cảm, nhưng cũng không phải người không thể kiềm nén dục vọng của một người đàn ông. Anh làm như vậy, rõ ràng là muốn giữ khoảng cách với những người phụ nữ khác!

Trong lòng cô vang lên một giọng nói nhắc nhở cô, hỏi đi hỏi đi chứ!

Cửa lớn vừa đóng, Thi Tĩnh liền hỏi, "Tại sao?"

Vân Dật Bạch từ tốn cởi áo khoác trên người, ngồi xuống sau bàn làm việc, lúc này mới giương mắt lặng nhìn Thi Tĩnh, "Em nói xem, là tại sao?"

Ánh mắt nóng rực của anh nhất thời khiến Thi Tĩnh có chút hốt hoảng!

"Em, sao em biết được?"

"Em nói không biết, vậy sao anh biết được?" Ánh mắt Vân Dật Bạch cô đơn nhắm lại. Đến khi mở miệng nói lại khiến trong lòng Thi Tĩnh trở nên căng thẳng, "Thi Tĩnh, em nói xem, vì sao anh lại làm vậy?"

"Em... em không biết!" Thi Tĩnh dùng sức lắc đầu.

"Thi Tĩnh, em có muốn nghe câu trả lời không?" Vân Dật Bạch nghiêm túc đáp lại ánh mắt của cô.

Thi Tĩnh mím mím môi, cô muốn! Nhưng cô không dám!

"Hãy đợi đi! Ba tháng sau, em muốn biết cái gì anh sẽ nói cho em biết!" Vân Dật Bạch nhẹ nhàng nói.

Ba tháng sau? Ba tháng sau không phải là Giáng sinh sao? Ngày Giáng sinh có gì đặc biệt hay sao?

Kỳ hạn ba tháng khiến Thi Tĩnh mong đợi. Cô bắt đầu mong đợi tới ba tháng sau!

Thời gian trôi qua như nước chảy, chớp mắt cũng đến ngày đấy.

Cô sớm đã quên mất mục đích mình lưu lại đây là gì? Cứ như vậy đưa con ở lại đây.

Trước đêm Giáng sinh, Tông Chính đã ba tháng không gặp nay lại xuất hiện trước mắt cô. Ba tháng không gặp, khi Tông Chính xuất hiện Thi Tĩnh cảm giác có điểm khác biệt.

Nhưng cô không hỏi gì.

Trước đêm Giáng sinh, Thi Tĩnh bỗng nhiên nhận được một tờ thiếp mời. Khi vừa mở ra, Thi Tĩnh phát hiện đây là thiếp mời được đặt gửi từ ba tháng trước, là một chương trình của đài truyền hình mời cô.

Thi Tĩnh mang theo nghi vấn gọi cho người của chương trình đấy để xác nhận lại có phải lừa gạt không, cô mang theo nghi hoặc đi đến đài phát thanh.

Bắt đầu chương trình, có hai người một nam một nữ dẫn chương trình, đài phát thanh không giống với đài truyền hình, là tiến hành thu thanh để làm chương trình.

Ngồi trước máy thu thanh, Thi Tĩnh có chút hồi hộp.

Đối với một màn nhạc dạo đầu, Thi Tĩnh yên lặng lắng nghe phát thanh viên nói những lời mở đầu, sau đó nói phiếm mấy câu rồi chuyển dần câu chuyện đến cô.

Nữ phát thanh viên nhẹ lên tiếng, "Thi tiểu thư, nhất định bây giờ trong lòng cô đang rất thắc mắc muốn biết vì sao chúng tôi lại mời cô đến đây!"

Thi Tĩnh khẽ gật đầu, như nhớ ra đây là chương trình phát thanh, cô lập tức lên tiếng, "Phải! Tôi rất thắc mắc!"

Nữ phát thanh viên tiếp tục nói, "Chúng tôi cũng vậy. Chắc Thi tiểu thư cũng biết ngày mai chính là lễ Giáng sinh, tuy rằng đây không phải ngày lễ truyền thống của nước ta, nhưng nó cũng được xem như một ngày lễ dặc biệt để các bạn trẻ được thể hiện tình cảm của mình!"

"Đúng vậy!" Thi Tĩnh gật đầu.

"Bởi vậy, hôm nay chúng tôi mời cô đến đây là có một nhiệm vụ!"

"Nhiệm vụ?" Thi Tĩnh khó hiểu nhìn hai phát thanh viên.

Nam nữ phát thanh viên nhìn nhau, nữ phát thanh viên nhẹ mỉm cười nói, "Thi tiểu thư có quen Vân Dật Thanh tiên sinh không?"

Nghe được tên Dật Thanh từ một người lạ, Thi Tĩnh ngẩn ra, sau đó gật gật đầu, "Quen, nhưng..."

"Thi tiểu thư chắc vẫn chưa hiểu. Để tôi giải thích một chút, hôm nay, chúng tôi muốn thay mặt Vân Dật Thanh tiên sinh tặng cho cô một món quà Giáng sinh!"

Dật Thanh?! Trong lòng Thi Tĩnh càng thêm hoang mang. Nhưng Dật Thanh đã mất được tám năm rồi! Tiết mục này không biết sau tám năm liệu có còn hay không? Sao anh có thể làm vậy được?

Nữ phát thanh viên dường như không để ý thấy sự khác thường của Thi Tĩnh, tiếp tục nói, "Trước đó chúng tôi có nhận được một món hàng chuyển phát nhanh. Bên trong có một lá thư, một lời chúc phúc, và một nguyện vọng vào ngày Giáng sinh. Mà mọi thứ trong đấy đều liên quan đến cô. Những người có liên quan trong đêm nay chúng tôi đều mời đến đây hết." Nói xong phát thanh viên đưa mắt nhìn phía sau Thi Tĩnh.

Thi Tĩnh trừng mắt nhìn Vân Dật Bạch từ cửa sau tiến đến, ngồi xuống bên cạnh cô.

Nhìn hai người đã có mặt ở đây, phát thanh viên nhẹ nói, "Thi tiểu thư, nói thật tôi rất ngưỡng mộ cô có một người bạn cũ luôn quan tâm đến cô!"

Thi Tĩnh không lên tiếng. Cô thật sự không hiểu sao người ta lại nói với cô như vậy?

"Thi tiểu thư, cô từng ở bên cạnh Vân Dật Thanh tiên sinh có phải không? Chúng tôi đều biết, Vân Dật Thanh tiên sinh đã mất được tám năm rồi." Nói tới đây, phát thanh viên ngưng lại trong chốc lát, "Vị tiên sinh này có phải là anh trai của Vân Dật Thanh tiên sinh không?"

Vân Dật Bạch hơi hơi gật đầu.

Không ai nói gì khiến phát thanh viên không biết phải tiếp tục dẫn chương trình thế nào.

Cuối cùng đành phải nói thẳng ra mục đích.

"Trước đó chúng tôi có nhận được một lá thư, nội dung của bức thư này, tôi sẽ chuyển cho hai vị từ từ đọc!" Nữ phát thanh viên đưa mắt nhìn đồng nghiệp bên cạnh.

Một lát sau, giọng nam phát thanh viên thông qua microphone vang lên.

"Đặt bút xuống nhưng lại không biết phải viết gì. Cũng không biết lá thư này là để gửi cho ai đây? Bởi vậy, anh đành cứ vậy mà bắt đầu. Anh không biết đến khi nào lá thư này mới có thể đến được tay em, cũng không biết em có thể đọc được lá thư này hay không! Tiểu Tĩnh, anh hy vọng em có thể sớm nhận được lá thư này. Điều này cho thấy, em sẽ cần chút ít thời gian để quên đi anh quên đi chuyện của chúng ta! Anh cũng hy vọng lá thư này sẽ không đến được tay em, bởi vì như vậy cho thấy, em vẫn còn nhớ đến anh, hoài niệm về anh, không hề quên anh!"

Cố gượng đến lúc này Thi Tĩnh rốt cuộc không nhịn được khóc lên thất thanh. Vân Dật Bạch bên cạnh nắm lấy tay cô, siết chặt, nhưng Thi Tĩnh hoàn toàn không cảm thấy đau đớn.

Cô không biết, cô không biết điều gì. Dật Thanh vẫn còn...

Đợi cho đến khi tâm trạng của Thi Tĩnh dần ổn định phát thanh viên mới nói tiếp: Anh đã nói với anh ấy, mặc kệ có xảy ra bất cứ chuyện gì, nhất định phải đợi đến Giáng sinh mới được công bố lá thư này! Đây là món quà Giáng sinh cuối cùng anh muốn tặng cho em. Cũng là nguyện vọng cuối cùng vào lễ giáng sinh mà anh thấy hài lòng nhất!

Đầu tiên, anh hy vọng khi em đọc hết lá thư này, bên cạnh em sẽ có một người có thể vì em mà gánh cả bầu trời.

Thứ hai, anh muốn cảm ơn người đó.

Anh luyến tiếc em, không nỡ giao em cho người đó. Bởi anh không biết trên đời này còn có người nào khiến anh có thể an tâm giao em lại. Nhưng, anh không còn thời gian nữa rồi. Anh chỉ có thể giao em cho cậu ta.

Anh muốn cảm ơn cậu ta. Cảm ơn cậu ta trong vạn người được lựa chọn, có thể che chở cho em! Bảo hộ cho em. Sẵn sàng đem hết toàn bộ sức lực để bảo vệ cho em.

Anh muốn cảm ơn cậu ta, cảm tạ cậu ta đã đưa em ra khỏi đau thương khi mất đi anh.

Anh muốn cảm tạ cậu ta, cảm ơn cậu ta đã bao dung cho em, chở che cho em, và yêu thương em!

Cảm tạ cậu ta có thể dùng hoài bão của bản thân để bao bọc cho em, khiến em vui vẻ, khiến em khó chịu!

Đồng thời, anh cũng muốn nhắc nhở cậu ta. Nhắc nhở cậu ta, em yếu đuối cỡ nào, em khiến cho người ta quý trọng, khiến cho người khác yêu mến! Khiến cho người ta thấy luyến tiếc!

Cuối cùng, anh vẫn như trước cảm kích cậu ta. Cảm kích cậu ta cho em một bến đỗ an toàn. Hoàn thành nốt việc anh không thể làm được.

Anh tin một ngày nào đó, em cùng với cậu ta có thể dắt tay nhau cùng đi. Đi tới những nơi chúng ta từng muốn đến, từng mơ đến! Nơi chúng ta đã từng đến! Nơi chúng ta sẽ đến!

Không cần biết cậu là ai, tôi đều muốn cảm ơn cậu, tôi đã nghĩ, hôm nay, tôi đem cô ấy giao cho cậu. Cậu hãy coi cô ấy như một món quà trân quý để yêu thương.

Tiểu Tĩnh, thay anh tặng cậu ấy một nụ hôn. Cái này là hy vọng cậu ta có thể mau chóng nhận được sự đáp trả từ em!

Tiểu Tĩnh, anh yêu em! Từ lần đầu tiên nhìn thấy em, từ lần đầu tiên khi em cố né tránh anh. Từ lần đầu khi em tự ti không muốn liên lụy đến anh!

Tiểu Tĩnh, em có biết, anh lưu luyến không muốn rời xa em thế nào không?

Anh còn chưa đuổi kịp em!

Anh còn chưa được hôn em!

Anh còn chưa cưới được em!

Anh còn chưa để em được gặp người nhà anh!

Anh còn chưa...

Anh còn rất nhiều, rất nhiều việc chưa làm...

Tiểu Tĩnh, đừng trách anh trai anh, anh ấy rất thương anh!

Tiểu Tĩnh, đừng trách mẹ anh, bà ấy cũng rất áy náy...

Tiểu Tĩnh, anh thật sự không muốn xa em!

Thư đến đây, phát thanh viên không đọc nữa, mọi người đợi một lúc lâu, cậu ta mới tiếp tục lên tiếng, "Hết rồi!" Thoạt nhìn lá thư này giống như còn rất nhiều điều muốn nói, một lá thư còn dang dở, đáng tiếc...

Lúc này Thi Tĩnh đã không thể khống chế được nữa. Nước mắt cô không ngừng tuôn rơi, cô khóc nấc lên cho đến khi ngất đi, mà Vân Dật Bạch ngồi bên cạnh vẫn nắm chặt tay cô không nói gì.

Trong nhất thời, toàn bộ phòng thu thanh rơi vào trầm mặc, chỉ còn lại tiếng khóc của Thi Tĩnh khiến cho người nghe được hết sức lo lắng.

Mười phút sau, nữ phát thanh viên lúc này mới từ tốn nói, thanh âm của cô cũng có chút nghẹn ngào, "Đây là một bức thư khiến người khác phải đau lòng. Tôi tin rằng lúc này Thi tiểu thư đang cảm thấy rất khó chịu. Tôi cũng có thể cảm nhận được sự tiếc nuối của vị Vân tiên sinh này."

Chỉ cần là phụ nữ, cũng sẽ bị cảm động.

Cô nói tiếp, "Thi tiểu thư, cô, cô ổn chứ?"

Lúc này Thi Tĩnh đã không thể nói được gì nữa.

Phát thanh viên đành chuyển qua hỏi Vân Dật Bạch, "Anh có thể nói chút gì đó không?"

Vân Dật Bạch đưa tay nắm lấy vai Thi Tĩnh thản nhiên liếc mắt nhìn nam phát thanh viên, đưa tay với lấy bức thư nhìn thoáng qua, sau đó ôm chặt trong lòng.

"Cô ấy sẽ không bao giờ quên cậu ấy, cô ấy cũng sẽ mãi là người của nhà họ Vân! Bởi vì, người mà Dật Thanh muốn cảm tạ không phải là ai khác. Tôi chính là anh trai của Dật Thanh, cũng là người sau này sẽ chăm sóc cho Thi Tĩnh!" Nói xong câu đấy anh khom người ôm lấy Thi Tĩnh sải bước đi ra ngoài.

Hai phát thanh viên nhất thời ngẩn ra, nhưng đương sự đã bỏ đi, bọn họ phải mau chóng dàn xếp mọi chuyện! Tin rằng, chương trình này sẽ trở thành một kỷ niệm rất có ý nghĩa!

Bị Vân Dật Bạch ôm ra ngoài, hai mắt Thi Tĩnh đẫm lệ nhìn Vân Dật Bạch, nghẹn ngào nói, "Sao anh lại nói vậy?"

"Vì anh muốn làm vậy!" Trước cửa chính đài phát thanh, Vân Dật Bạch đặt Thi Tĩnh xuống, một tay ôm lấy hông cô, nghiêng người áp lên trán cô, "Những lời căn dặn của Dật Thanh anh đã nghe, em còn muốn hỏi gì nữa?"

"Vì sao lại là em?"

"Vì sao lại không thể là em?" Vân Dật Bạch hỏi lại, "Nếu em muốn biết, vậy anh sẽ nói cho em biết! Bởi vì anh là người đàn ông đầu tiên của em. Bởi vì khi anh gặp khó khăn nhất em là người ở bên an ủi anh. Bởi vì em vì anh mà sinh một đứa con trai! Những lý do này đã đủ chưa?"

Trong lòng tràn đầy thất vọng, Thi Tĩnh cô đơn nhắm mắt lại, "Tất cả đều là vì người khác sao?"

Nghe vậy, Vân Dật Bạch bỗng lớn tiếng cười, bàn tay rộng giữ chặt lấy hông cô khiến cô nhìn thẳng vào mắt anh, sau đấy nhẹ giọng nói, "Ngốc ạ!"

Thi Tĩnh ngạc nhiên nhìn Vân Dật Bạch. Một lúc lâu sau, khẽ nói, "Em, có thể chờ mong sao?"

"Đương nhiên! Đây là mong đợi sau này em nhất định phải cố gắng đạt được! Thi Tĩnh, chờ mong, ở bên anh để chờ mong! Một ngày nào đó, em nhất định sẽ có được cái em muốn!"

"Vậy vì sao anh không nói thẳng cho em biết?" Thi Tĩnh chu môi.

Hôn thật mạnh lên cánh môi cô, Vân Dật Bạch bật cười, "Có mục tiêu mới có được phương hướng để cố gắng, như vậy sẽ không cảm thấy chán nản!"

Thi Tĩnh trừng lớn mắt, "Anh thật sự..."

Lời của cô bị Vân Dật Bạch nuốt lại. Anh không muốn dùng ngôn ngữ để biểu đạt ý nghĩ của mình. Anh không có thói quen này, cũng sẽ không có! Có lẽ anh có rất nhiều bí mật.

Ví dụ như điều Thi Tĩnh muốn biết, ví dụ như chuyện có liên quan đến Thi Vĩnh Thành. Ví dụ như chuyện có liên quan đến vụ tai nạn xe năm đó, ví dụ như chuyện liên quan đến đứa bé!

Về Tông Chính, về Lăng Thiếu Dương, về Thẩm Lạc Du, về Bùi Lăng, về Thiếu Kỳ... v. v

Bí mật để tìm hiểu từng chút, giải đáp từng cái, cũng đủ khiến Thi Tĩnh bận rộn cả đời!

Cả đời, là một từ đẹp, không phải sao?

Lời tác giả: chính văn đã xong, tôi không nghĩ lại viết rắc rối đến vậy, dừng ở đây, cô cần thời gian là cả đời để tìm hiểu bí mật của anh. Anh cũng cần cả đời để chứng minh cho sự mong đợi của cô! Phần ngoại chuyện để viết về Bùi Lăng!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui