Hào Môn Tuyệt Luyến: Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng Ép

Thi Tĩnh không biết
cảm giác của cô lúc này là gì nữa. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, khi
cổ tay cô được anh giữ chặt, cô ngẩng đầu nhìn anh. Từng sợi dây thần
kinh trong lòng cô cũng dần buông lỏng. Đôi mắt nóng rực của anh như
thiêu đốt lòng bàn tay cô. Cả người cô khẽ run lên.

Cảm nhận được cô đang run, Vân Dật Bạch nhẹ giọng trấn an, "Đừng sợ, hãy đưa tay cho tôi!"

Cô khó khăn giơ tay muốn nắm lấy cánh tay anh đưa ra, lại phát hiện tư thế của cô bây giờ nếu muốn đưa tay ra thì thân mình sẽ đung đưa, nếu đung
đưa, Vân Dật Bạch đang nắm lấy tay kia của cô nhất định phải buông lỏng, nói vậy ...

Gương mặt Thi Tĩnh trắng bệch, "Không cần, tôi không thể cử động được! Sẽ ngã mất!"

"Sẽ không sao đâu! Đưa tay cô cho tôi, tôi sẽ không để cô ngã đâu. Nhanh
lên!" Vân Dật Bạch gầm nhẹ ra tiếng, cánh tay khẽ run nói cho anh biết.
Anh cũng không trụ được bao lâu nữa.

Tiếng thét của anh khiến Thi Tĩnh càng thêm run rẩy. Cánh tay lại trượt xuống thêm.

"Mẹ kiếp, không được buông tay!" Vân Dật Bạch vội vàng nắm chặt tay cô,
cánh tay trắng cộng thêm mồ hôi từ lòng bàn tay, khiến anh cảm thấy hết
sức khó khăn.

"Đại thiếu gia, dây đã được mang đến!"

Lúc
này cứu thương và cảnh sát cũng đã tới, buộc dây thừng dưới nách Thi
Tĩnh, từ từ kéo cô lên, trong lúc đó cô vẫn nắm chặt tay Vân Dật Bạch
không chịu buông, nhân viên cứu thương cũng để mặc Vân Dật Bạch nắm tay
cô.

Giây phút hai chân chạm đất, chân Thi Tĩnh mềm nhũn. Cả người ngã xuống đất. Bên hông cô được giữ lấy, Vân Dật Bạch kịp thời giữ được cô.

Hơi thở ấm áp khiến tâm trạng sợ hãi dần buông lỏng. Lần này thoát chết, Thi Tĩnh giống như bắt được củi khô. Cả người run rẩy ôm
chặt lấy Vân Dật Bạch, ở trong lòng anh khóc thất thanh.

Cơ thể
suy nhược kịch liệt run rấy trong lòng anh, Vân Dật Bạch cảm nhận được
cô đang run rẩy khiến anh kích động, áo sơ mi trước ngực bị thấm ướt
khiến trái tim anh căng thẳng, anh không tự chủ ôm chặt người trong
lòng. Bàn tay vụng về nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng cô, dùng giọng nói êm
ái trấn an mà đến bản thân cũng không biết, "Không sao, không sao. Cô an toàn rồi!"

"Ô ô ô ..." Cô nghẹn ngào. Nước mắt không cầm được
khẽ tuôn rơi, tay nắm chặt áo sơ mi, cả người cô kịch liệt run rẩy giống như chiếc lá run rẩy trước gió.

Đám người cứu thương, cảnh sát,
bác Hoàng yên lặng không lên tiếng trước cảnh này. Thấy nhiều người như
vậy, cảnh sát cười ha hả kêu đồng nghiệp rời đi. Trên gác xếp lúc này
chỉ còn Phong Linh và hai người Vân Dật Bạch cùng Thi Tĩnh.

Đưa
lưng về phía Phong Linh, Vân Dật Bạch không biết, cô lẳng lặng nhìn hai
người đang ôm chặt lấy nhau. Phong Linh không nhịn được nghĩ thầm trong
lòng. Quan hệ giữa anh Vân và Thi Tĩnh là thế nào?

Người trong
lòng vẫn không ngừng run rẩy, Vân Dật Bạch bất đắc dĩ giữ chặt bả vai cô kéo ra tạo khoảng cách giữa hai người. Lông mày nhăn lại, nhìn cặp mắt
sưng đỏ của cô, không nhịn được khẽ quát, "Câm miệng!"

Bả vai nhỏ yếu không ngừng chấn động, Thi Tĩnh muốn ngăn lại tiếng nghẹn ngào,
nhưng không thể khống chế được. Mắt đen phiếm hồng nhìn thẳng Vân Dật
Bạch, giống như con thú nhỏ bị người bỏ rơi.

Nguyền rủa một tiếng, một tay Vân Dật Bạch nâng cằm cô lên, môi mỏng chặt chẽ ấn xuống.

Môi lạnh ngậm lấy đôi môi đỏ đang run, thành công khiến cơ thể Thi Tĩnh cứng lại. Cũng làm dứt tiếng khóc nghẹn ngào.

Mắt ưng tối sầm lại, đầu lưỡi linh hoạt bá đạo dễ dàng tấn công vào đôi môi hé mở của cô, khiến cô cảm thấy ngọt ngào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui