Hào Môn Tuyệt Luyến: Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng Ép

Ánh mắt mẹ Vân phòng bị cho đến khi Vân Dật Bạch bảo bác Hoàng đưa cảnh sát và nhân viên y tế xuống dưới mới được thả lỏng. Thần kinh căng thẳng vì lo lắng tới khi những người đó đi khỏi, người mẹ Vân mềm nhũn, ngã vào lòng Vân Dật Bạch ở ngay đấy.

Khom người ôm lấy mẹ, Vân Dật Bạch mặt không biểu cảm ra lệnh, “Gọi điện cho Jean Louis tới đây!”

Bác Hoàng nghe lệnh rời đi. Phong Linh luống cuống tới trước mặt Thi Tĩnh cẩn thận lau đi nước mắt trên mặt cô.

“Thi Tĩnh, sao cậu lại khóc?”

Ánh mắt cô mờ mịt nhìn bạn mình, nước mắt cô nhẹ rơi. Suy nghĩ của cô cũng trở về với thực tại.

Lấy mu bàn tay gạt đi nước mắt, Thi Tĩnh nghẹn ngào, “Mình không sao!”

Phong Linh cẩn thận quan sát bóng lưng Vân Dật Bạch rời đi rồi nhìn Thi Tĩnh, cuối cùng nhẹ giọng nói, “Để khi khác tớ sẽ đến thăm cậu sau!” Bây giờ cô sẽ về nhà!

“Ừ!” Trong lòng cô có nghi vấn muốn hỏi, hiện tại điều cô quan tâm là mẹ Vân.

Nhìn bước chân chạy nhanh lên lầu, lòng Phong Linh trầm xuống.

Anh Vân tìm cô nói chuyện, cô có thể hiểu được, dù sao sự việc năm đó cô cũng có tham gia. Nhưng cô không thể nói cho anh Vân biết. Lập tức cô muốn đi tìm một người...

Quan hệ giữa Thi Tĩnh và anh Vân khiến cô cảm thấy hoang mang. Trời ạ, thật là phiền phức. Cô nên làm gì bây giờ?

Nhanh chóng đặt mẹ Vân nằm lên giường, Vân Dật Bạch quay lại liền thấy Thi Tĩnh chạy theo sau. Khuôn mặt bình thường vốn âm trầm chợt trở nên tàn khốc lạnh lẽo.

Đi vài bước tới trước mặt cô, hơi thở bức người khiến Thi Tĩnh không tự chủ lùi dần về sau.

“Anh...”

“Câm miệng!” Vân Dật Bạch lớn tiếng quát. Gân xanh trên trán nổi lên, hai mắt đỏ ngầu hung tợn trừng cô, “Từ giờ trở đi, không được để tôi nghe thấy giọng nói của cô! Thi Tĩnh, cô cũng thấy đấy, mọi chuyện xảy ra tất cả đều là lỗi của cô!”

Anh quay đầu chỉ vào mẹ đang nằm trên giường, khẽ quát, “Cô đã vừa lòng chưa? Đã thấy vui chưa? Vì cô, một người hoạt bát vui vẻ như Dật Thanh phải chết! Vì cô, người mẹ vốn đang khỏe mạnh của tôi trở thành kẻ có vấn đề thần kinh hễ thấy xe cứu thương và nhân viên y tế đều sợ!"

“Không, dì không mắc bệnh thần kinh, dì vẫn ổn mà!” Thi Tĩnh nức nở giải thích.

Tiếng nói của cô càng khiến Vân Dật Bạch thêm giận dữ, hai tay giữ chặt lấy bả vai cô gắt gao lắc mạnh khiến cô loạng choạng, “Tại sao không trả lời nó? Tại sao không nói yêu nó? Cô đã khổ sở như vậy, tại sao không đi cùng nó? Cô đi cùng nó đi, đi đi!” Anh điên cuồng gầm nhẹ.

Qua làn nước mắt cô mơ hồ thấy sự giận dữ của Vân Dật Bạch. Lúc này cô không còn quan tâm tới vẻ mặt nổi giận cũng như tiếng gầm của anh, trong đầu cô lúc này trống rỗng chỉ còn lại một câu.

Cô đã khổ như vậy, tại sao không đi cùng nó?!

Cô có biết không, vì cô, ngay cả cha mẹ đẻ nó cũng không được gặp, đều là vì chờ cô!

Trong đầu ầm một tiếng nổ tung. Áp lực luôn buộc chặt thần kinh cô ba một tiếng, chặt đứt...

“A...” tại cô, tại cô, tất cả đều là do cô!

Chợt một tiếng hét chói tai vang lên. Tay Vân Dật Bạch đang giữ Thi Tĩnh bỗng nhiên buông ra.

Tiếng thét chói tai kéo dài, cho đến khi tiếng hét phát ra nghe không còn rõ ràng nữa, Vân Dật Bạch vẫn như cũ giữ chặt lấy bả vai cô.

Cho dù sắc mặt cô trở nên trắng bệch tiếng hét vẫn không ngừng. Tuy rằng, âm thanh đã không còn nghe rõ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui