Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Nghe vậy, Hứa Mễ Nặc như khiêu khích nhìn về phía Viên Diệp Đình, còn Viên Diệp Đình lại như có điều suy nghĩ nhìn về phía Hứa Mễ Nặc, yên lặng ngậm miệng.
Chờ đến lúc cô kịp phản ứng vừa rồi mình đã làm cái gì, cô mới đấm ngực dậm chân hối hận không thôi.
Ai nha, không phải đã quyết định không đi rồi sao?
Sao vừa bị tên khốn Viên Diệp Đình kia nói một câu, đã đòi đi theo chứ? Đúng là thất sách, thất sách mà!
Không đợi Hứa Mễ Nặc thôi hối hận, ngày hôm sau, có rất nhiều người lục đục tới nhà, vì yến hội ngày mai, bọn họ vội vàng tới tạo mẫu cho Hứa Mễ Nặc.
Ngày hôm nay, Hứa Mễ Nặc giống như một con búp bê, tùy tiện để người ta động tay động chân.
Họ bảo cô cười, cô liền cười; bảo cô thay quần áo, cô liền thay quần áo; bảo cô ngồi xuống, cô liền ngồi xuống.
Toàn bộ quá trình đều giống như người máy vậy.
Nhưng Hứa Mễ Nặc cũng không còn cách nào khác, đây đều là lĩnh vực cô không biết, không có quyền lên tiếng, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn phối hợp.
Nhưng mà, những người này có cần khoa trương đến vậy hay không.
Hơn nữa, kiểu tóc này, sao lại bới cao như vậy, buộc chặt như vậy, đúng là đau.
Còn nữa, bộ trang phục đó, quá nhỏ rồi.
Đây là làm cho ai mặc vậy.
Hứa Mễ Nặc phải cố gắng hóp bụng vào, mới miễn cưỡng mặc vào được.
Sau khi mặc xong thì không thể nào hô hấp được mà.
Hứa Mễ Nặc muốn khóc, sớm biết vậy cô đừng nên tức giận, thừa nhận mình rất low, cũng sẽ không rơi vòa tình cảnh thế này! Hứa Mễ Nặc khóc không ra nước mắt, đều do mình trẻ tuổi, ngu ngốc ngã vào trong hố!
Bận rộn cả một ngày, Hứa Mễ Nặc chỉ ăn một quả táo, cô đói đến mức hoa mắt chóng mặt.
Nhưng vì ngày mai có thể mặc vừa bộ lễ phục nhỏ kia vào, nhà nàh thiết kế đã dặn đi dặn lại cô không được ăn nhiều.
Thật đáng thương, tại sao cô đã gả vào nhà giàu mà còn ăn không đủ no!
Hứa Mễ Nặc rất không vui, vì vậy đến nửa đêm, cô thừa dịp lúc mọi người đều ngủ say, lén lút chạy đến phòng bếp muốn ăn vụng đồ ăn.
Nhưng sau khi mở tủ lạnh ra, cô đã muốn khóc, tại sao tủ lạnh trống không!
Chắc chắc là do Viên Diệp Đình, cái tên khốn kiếp kia! Nếu không, ông nội thương cô như vậy, sao có thể không để cho cô ăn!
Hứa Mễ Nặc sờ cái bụng đang sôi ọc ọc, ủy khuất trở về phòng.
Nếu biết là Viên Diệp Đình, cô cũng chỉ có thể tuyệt vọng.
Nếu không, cô còn có thể làm gì, muốn đánh cũng không thể đánh lại, chắc chắn là người đàn ông nhỏ nhen kia đang trả thù cá nhân! Hứa Mễ Nặc phẫn hận suy nghĩ.
Tuy nhiên lúc này, cô đang hiểu lầm Viên Diệp Đình, anh có nhỏ nhen thế nào đi nữa, cũng không đến nổi để cô phải đói bụng.
.