Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Mà khi anh nhìn thấy Hứa Mễ Nặc đang đứng trước gương, anh không khỏi sửng sờ ngay tại chỗ.
Người phụ nữ trước mặt, mặc một chiếc váy đuôi cá màu xanh nước biển, ngũ quan tinh xảo, nụ cười thẹn thùng.
Đây là… Hứa Mễ Nặc?
Viên Diệp Đình hơi không dời được tầm mắt, anh vẫn cho rằng Hứa Mễ Nặc là một tomboy, lần đầu tiên thấy cô có dáng vẻ của phụ nữ thế này, cũng bị kinh diễm!
Hứa Mễ Nặc hơi xấu hổ, lại hơi kiêu ngạo.
Không thể không nói, biểu tình của Viên Diệp Đình đã lấy lòng được cô.
Cô rất vui vẻ vì mình như vậy, có thể để Viên Diệp Đình nhìn mê mẩn.
Nhưng anh cứ nhìn chằm chằm vào mình thế này, mình cũng rất mắc cỡ.
Vì vậy, Hứa Mễ Nặc ngượng ngùng nói: “Này… tôi ổn rồi, chúng ta đi thôi.
”
Viên Diệp Đình gật đầu theo bản năng, đưa tay ra.
Hứa Mễ Nặc hít thật sâu, lần đầu tiên mới thực sự cảm thấy mình giống như cô bé lọ lem Cinderalla trong câu chuyện cổ tích.
Mặc bộ lễ phục xinh đẹp, chỉ vì khoảng khắc gặp gỡ hoàng tử kia!
Nhìn Viên Diệp Đình đưa tay đến trước mặt mình, Hứa Mễ Nặc chậm rãi đặt bàn tay của mình lên.
Dù sau ngày hôm nay, tất cả đều sẽ khôi phục lại nguyên dạng, nhưng cô vẫn nguyện ý bỏ ra tất cả, để trao đổi hồi ức trong giấc mộng tuyệt vời này.
Viên Diệp Đình đặt tay cô, vào khuỷu tay của mình, đi rất cẩn thận.
Viên lão gia ở tầng dưới, đứng xa xa nhìn hai người cùng từ trên tầng đi xuống, hình ảnh kia đẹp như một bức họa.
Ông đã nói rồi mà, cái chủ ý này rất hay! Nhìn xem, bầu không khí xung quanh hai người này tuyệt với biết bao!
Viên lão gia vui vẻ suy nghĩ, chờ lát nữa, ông chắc chắn phải quyên góp nhiều để cám ơn cơn mưa đúng lúc(*) này của ông bạn già mới được!
(*) Con mưa này là để chỉ câu tục ngữ: trời phải mưa, con gái phải đi lấy chồng đó.
Lúc này, hai người chuyên tâm đi bộ, ai cũng không nhìn thấy biểu tình được như ý của Viên lão gia, bọn họ chỉ chuyên chú thưởng thức thời khắc tuyệt đẹp này!
Hứa Mễ Nặc cảm thấy hơi lưu luyến, mỗi lần cô có thêm những cảm xúc khác với Viên Diệp Đình, cô cũng sẽ khắc chế mình trước tiên, nhưng hôm nay, có lẽ là bởi vì bộ lễ phục hoa lệ trên người này đi.
Để cô lần đầu tiên cảm thấy mình không còn là vịt con xấu xí đó, cô cũng có thể là thiên nga đứng ở bên cạnh Viên Diệp Đình.
Cô không muốn giữ cái lí trí vô dụng kia nữa.
Chỉ một buổi tối này thôi, cô sẽ ích kỷ hướng Ninh Nhược Phồn mượn dùng Viên Diệp Đình một buổi tối, sẽ để cho tối nay Viên Diệp Đình hoàn toàn thuộc về mình.
Cô không thèm nghĩ đến sau này nữa, cũng không tham lam yêu cầu nhiều hơn, cô chỉ muốn tối nay, kiêu ngạo độc chiếm anh.
Viên Diệp Đình không biết nỗi niềm và hạnh phúc trong Hứa Mễ Nặc lúc này, nhưng anh có thể cảm giác được cảm giác lo được lo mất trên người Hứa Mễ Nặc.
Điều này làm cho anh cảm thấy hơi đau lòng, anh biết, Hứa Mễ Nặc không phải là một người có lòng tham.
Với cô, tối nay chắc chắn là buổi tối có ý nghĩa đặc biệt, Viên Diệp Đình không muốn tra cứu, chỉ ngoan ngoãn phối hợp với cô thật tốt, cho cô những kỷ niệm hạnh phúc nhất.
Anh nghĩ, đây chính là tất cả anh có thể làm cho cô.
Trong buổi tối nay, anh sẽ không đến nghĩ Nhược Phồn nữa, cũng không mang theo áy náy, chỉ như vậy, sánh bước bên cạnh cô.
Hai người đều có suy nghĩ riêng của mình, nhưng nội dung lại tương tự đến dọa người!
Chỉ như vậy, ở trong ánh mắt của tất cả mọi người, hai người ngồi lên xe, đi tới yến hội!
------------.