Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

“Tỷ, đệ nghĩ là đệ đang nằm mơ.” Sau khi rời khỏi Lô phủ, đi trên đường, Phạm Bạch Thái ngay cả bước chân cũng trở nên mơ màng.

“Đệ đệ ngốc, đó không phải mơ.” Nói thật, đến lúc này Tiểu Ngư cũng vẫn còn chút cảm giác choáng váng khó tả.

Nàng không thể ngờ được sự tình lại giống một trò đùa như vậy, thật giống như ông trời độc ác ngược đãi bọn họ nhiều năm, nay bỗng nhiên rủ lòng từ bi bồi thường lại, ngay cả vấn đề khó xử nhất, vị Lô đại nhân kia cũng đồng ý ngay lập tức. Chỉ cần mẹ bọn họ, phu nhân của ông ta không phải gặp Phạm Thông ở bên ngoài, hơn nữa không lừa dối ông ta, ông ta sẽ không phản đối bọn họ gặp lại thu xếp tình vợ chồng năm đó.

Xem ra, đàn ông tuổi lớn một chút quả nhiên thành thục khoan dung, nhớ tới Lô đại nhân với cái bụng phệ kia, Tiểu Ngư không khỏi mỉm cười, theo nàng thấy, câu “bụng Tể tướng có thể chống thuyền” hẳn nên đổi thành “bụng Viên ngoại lang cũng có thể chống thuyền”.

Bà mẹ dịu dàng, tiểu muội đáng yêu, cha kế khoan dung, những điều này thật là kinh hỉ ngoài ý muốn.

Về đến nhà, Phạm Bạch Thái tranh kể lại sự tình trước, Phạm Thông tuy là nam tử hán thân cao bảy thước, nhưng nghe được cũng đỏ mắt, khó kiềm nén nổi. La Đản và Nhạc Du nghe chuyện, cũng mừng cho bọn họ, đề nghị buổi tối mọi người vui vẻ chúc mừng một phen.

Tiểu Ngư đương nhiên không có ý kiến khác, chuyện vui như vậy, nàng cũng không tìm ra bất luận lý do gì phản đối. Hơn nữa nàng quyết định, bất kể hôm nay say thế nào, nàng cũng phải uống với mọi người một trận sảng khoái.

Tuy rằng Tiểu Ngư vì mọi người cùng vui vẻ, quyết định kiên trì đến cuối bữa tiệc, chờ mọi người say xong thì nàng mới uống, sau đó mọi người cùng say, miễn cho một mình nàng một người bị giễu cợt. Nhưng nàng vẫn là đánh giá thấp tác dụng kích thích hưng phấn siêu mạnh của cồn. Vì vậy, khi mọi người còn khá là tỉnh táo, thì nàng đã nhanh chân say trước, đùa giỡn rượu điên rồi, một lần lại một lần hát nghêu ngao.

“Trên đời má là tốt nhất, con có má như là báu vật, được má ôm trong lòng, thật là hạnh phúc. Trên đời chỉ có má là tốt, con không có má chẳng khác nào cỏ cây, rời khỏi vòng tay má, hạnh phúc ở nơi nào?”

“Cha, má là gì? Sao tỷ tỷ cứ nói rằng má là tốt nhất?” Được sự cho phép của Tiểu Ngư, Phạm Bạch Thái lần đầu tiên quang minh chính đại uống rượu, lúc này gương mặt chữ điền còn phảng phất nét trẻ con cũng trở nên đỏ bừng.

“Cha cũng không biết, có điều tỷ tỷ con hát nghe hay thật, hát hay thì phải vỗ tay!!” Phạm Thông uống ừng ực mấy chén rượu to, vỗ tay bồm bộp, nhiều năm như vậy, lần đầu tiên hắn cảm thấy nhẹ nhõm, lần đầu tiên hắn muốn uống say, muốn nốc đến say mèm.

“Ha ha ha… Cha, nói hay lắm!” Thấy Phạm Thông hôm nay hào sảng trợ hứng chẳng khác nào Phạm Đại, Tiểu Ngư cực kỳ hài lòng vỗ bàn.

“Nhạc mỹ nhân, thế nào? Bản cô nương hát không hay sao? Sao không vỗ tay?” Thấy Nhạc Du bị nàng vỗ một cái càng thêm hoảng sợ, Tiểu Ngư càng hài lòng, lắc lư bước tới, một tay khoác lên cổ hắn, bắn mị nhãn.

“Ta… ta…”

Bất ngờ bị nàng đùa giỡn, gương mặt Nhạc Du vốn bị rượu ngon nhuộm hồng lại càng giống một đóa mẫu đơn nở rộ, nhưng lại không thể giận mắng nàng, vừa thẹn vừa cuống, dung mạo tuyệt sắc thật sự đẹp không sao tả xiết.

“Ta cái gì mà ta? Ta hát rốt cuộc có hay hay không?” Tiểu Ngư dướn đầu tới, hơi thở đẫm hương rượu phả vào mặt hắn.

“Rất.. rất hay..”

Nhạc Du đáng thương quýnh lên muốn bỏ chạy, nhưng bị Tiểu Ngư đè vai lại, chẳng thể nhúc nhích. Nhịn không được quay sang La Đản bên cạnh cầu cứu. La Đản lại xấu hổ tránh mắt đi, chỉ vì ban nãy hắn nhìn thấy Tiểu Ngư trong lúc lơ đãng thể hiện mị hoặc vô hạn, quả thực giống như nắng chói mùa hè, rực rỡ bức người không thể nào nhìn thẳng được, dù chỉ là một cái liếc mắt cũng khiến người phát sốt, thần hồn tán loạn, đâu còn dám đến trêu chọc cô thiếu nữ đang say không nhẹ này chứ?

“Vậy tại sao huynh không vỗ tay?”

Tiểu Ngư đang say sưa chẳng hề biết mình đang làm gì, lại càng không chút ý thức nam nữ khác biệt, vẫn mở to mắt trừng Nhạc Du.

“Ta vỗ.. Ta vỗ..” Nhạc Du trái tim đập kinh hoàng, vội vàng vỗ tay thật mạnh.

“Thế mới ngoan! Là một nam tử hán đại trượng phu, làm gì cũng nên sảng khoái mới được..”

Nói xong, Tiểu Ngư lại nghiêng mắt nhìn sang La Đản, La Đản không đợi nàng rời khỏi Nhạc Du, lập tức giơ tay lên vỗ. Có điều Tiểu Ngư cũng không vì vậy mà tha cho hắn, thân thể mềm mại xoay tròn, đã tựa trên người hắn, ghé thêm tẹo nữa, đã đến sát trước mặt hắn.

Chỉ thấy nàng cười hì hì giơ một ngón tay, vô cùng thân thiết phất qua mũi La Đản: “Cậu nhóc này, đệ thật là không ngoan, phải ta nhìn đệ mới vỗ tay, thật không thành ý, khó chịu quá đấy! Phải phạt, phải phạt!”

Nói rồi, thân thể nghiêng đi một cái, đã chen vào giữa La Đản và Nhạc Du, mò nửa bàn rồi ôm lấy một bầu rượu, giơ trước mặt La Đản, động tác thô lỗ suýt chút nữa thì dí sát vào miệng hắn luôn.

“Uống! Uống hết cho ta!” Tiểu Ngư hào khí vô cùng nói.

Cậu nhóc? La Đản sớm đã bị cái nick name này khiến cho run cả người, đề phòng Tiểu Ngư nhét bầu rượu vào miệng hắn, vội vàng đưa tay cầm lấy. Nhưng cầm rồi lại hối hận, tửu lượng của hắn cũng không quá tốt, lẽ nào cả một bầu rượu này, hắn thực sự phải uống hết sao?

“Uống đi, uống nhanh đi!” Tiểu Ngư vỗ tay thúc giục.

“Đản Nhi, cứ uống đi, khó có được khi nào say như thế này.” Phạm Thông cười cổ vũ.

“Ca ca, cố lên!” Phạm Bạch Thái cũng lớn tiếng phụ họa.

Cầm bầu rượu trong tay, La Đản nghiêng đầu nhìn Tiểu Ngư cười khanh khách, nhớ tới tiếng gọi “cậu nhóc” ban nãy của nàng, thân người run lên, thực sự sợ nàng gọi mình như vậy, chỉ đành cố gật đầu, gắng hết sức đưa bầu rượu lên miệng, ừng ực uống.

“Hay, hay lắm!! Đến đây, ta uống cùng đệ!” Thấy như ý, Tiểu Ngư nhất thời hưng phấn, cổ vũ hết mình, còn chưa hết vui vẻ, vô cùng thuận lợi mà cướp luôn chén rượu của Nhạc Du, một ngụm uống cạn.

Nhạc Du nhìn chén rượu trống trơn của mình, nhớ tới cái chén này ban nãy mình vừa uống, mà nay lại nhuốm hương thơm của nàng, hơi nóng bốc lên đầu, chịu không nổi kích thích này, rầm một tiếng ngã sấp xuống bàn, loảng xoảng gạt ngã một cái bát.

“Ha ha ha, say! Nhạc mỹ nhân say đầu tiên!!” Tiểu Ngư ngẩn ra, lập tức đắc ý cười ha ha, lại đập tay La Đản.

“Ta cũng say!” Phạm Bạch Thái rất sợ người tiếp theo đến lượt mình, vội giảo hoạt tuyên bố, rồi ngã lăn xuống bàn, chỉ len lén nhìn trộm qua kẽ tay.

“Đông Đông cũng say! Hai người, hai người…” Tiểu Ngư tiếp tục vỗ tay.

“Ta…” La Đản vất vả uống xong một bầu rượu, nặng nề nấc lên một tiếng, đôi mắt vốn sâu thẳm vì hơi rượu xông lên mà híp lại chỉ còn một đường, kết hợp với đường nét gương mặt sắc bén của người dị tộc, nhất thời có một loại mị lực khó tả.

Nhưng Tiểu Ngư đứng bên cạnh hắn lại chẳng hề để ý đến, chỉ vô cùng thỏa mãn nặng nề vỗ vỗ vai hắn: “Lợi hại, thật là lợi hại. Nhóc con, đệ thật đúng là một nam tử hán chân chính, đại trượng phu! Tốt, tốt lắm!”

La Đản vốn miễn cưỡng đứng thẳng, bị nàng đập mạnh như thế, hơi rượu bỗng xông lên đột ngột, thân thể ngiêng ngả, đã từ ghế trượt xuống, té lăn trên mặt đất, cũng ngủ.

“Ba, ba người!” Tiểu Ngư giống như một đứa trẻ đánh thắng trận, cảm giác thỏa mãn thật là khó lời nào tả được, kích thích nàng cả người rõ ràng đã say khướt siêu vẹo, cặp mắt lại sáng rực lên, sắc mặt dung mạo càng trở nên tỏa sáng rạng rỡ.

“Ta… Ta cũng không xong rồi!” Mắt thấy Nhạc Du và La Đản đều đã gục, không cần phải nói tiếp theo sẽ đến lượt mình, nghĩ còn một người tỉnh táo cũng không nên, Phạm Thông lúc này muốn thực say cũng không được, vội vàng giả vờ gục.

“Hức.. Cha à, cha cũng say sao?” Tiểu Ngư lướt qua, lấy tay chọc chọc đầu vai Phạm Thông, nhíu mày: “Cha à, cha thực kém quá đi, kém hơn Nhị thúc đó! Hừm.. Đáng tiếc Nhị thúc hôm nay không ở nhà, thật là tiếc quá đi!”

Tiểu Ngư lắc lư lượn một vòng quanh bàn, nhìn quanh, thất bại phát hiện không còn ai có thể uống rượu cùng nàng được nữa, mà chỉ có mình nàng là “thanh tỉnh”, không khỏi phiền muộn.

Đột nhiên, mắt nàng sáng lên, “Đúng rồi, còn có Đinh đại mỹ nhân nữa mà! Ta đi tìm hắn uống rượu, ta đi chuốc say hắn! Oa ha ha!!”

Nói xong, nàng túm lấy bầu rượu cuối cùng còn lại đang hâm nóng trên bếp lò, lảo đảo đi ra cửa.

“Cha, làm sao bây giờ?” Phạm Bạch Thái lén lút ngẩng đầu, hỏi Phạm Thông.

“Để cha đi xem, con trông bọn họ nhé.” Phạm Thông cẩn thân đứng dậy, lén lút đi theo sau Tiểu Ngư.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui