Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Tiểu hoàng đế Triệu Trinh đến đúng giờ, còn mang theo một đám mang danh là bạn bè lần lượt ngồi xuống xung quanh.

Tiểu Ngư đương nhiên biết những người xưng là bạn bè này kỳ thực đều là thị vệ. Khác không nói, chỉ xem bọn họ làm bộ tự nhiên ngồi cùng với Triệu Trinh, nhưng dưới mông thì hầu như chỉ dám ghé chút vào ghế ngồi cứng ngắc là rõ. Người khôn khéo như Liễu Viên Thanh cũng phát giác ra chút gì, không khỏi trở nên căng thẳng.

“Không cần khẩn trương như thế, cứ chiêu đãi như bình thường là được.” Tiểu Ngư cười nói, suy nghĩ một chút liền tự mình đến chào hỏi, thẳng thắn cười nói: “Triệu công tử, Bách Linh các của chúng tôi thật sự là thiếu công tử ngài một ân tình.”

Triệu Trinh mỉm cười nói: “Diệp cô nương chỉ giáo cho?”

Tiểu Ngư cười: “Lẽ nào mấy ngày trước đây lên công đường không phải Triệu công tử ngài giúp đỡ hay sao?”

Lời này vừa nói ra, bầu không khí thoáng chốc trở nên căng thẳng, mấy thị vệ xung quanh tỏa ra áp lực bức người.

Chân khí nội lực của Tiểu Ngư gần như bị những sát khí này kích phát, nàng vội che giấu làm bộ sắc mặt sợ hãi đến hoảng loạn, kinh ngạc nhìn thị vệ xung quanh.

Triệu Trinh nhướng mày, hơi thoáng nhìn xung quanh, những thị vệ này lập tức thu liễm sát khí, lúc này Triệu Trinh mới ôn hòa mỉm cười nói: “Sao cô lại cho rằng ta giúp đỡ?”


“Là tiểu nữ đoán.” Tiểu Ngư vỗ nhẹ ngực một chút, hít sâu, nói: “Vì ngày đó tiểu nữ nói ra oan tình với Triệu công tử, ngày hôm sau quan phủ đã thay đổi thái độ rất lớn, mà lại đúng dịp tra ra rất nhiều chuyện Tang gia làm xằng làm bậy. Sau đó, tiểu nữ đắn đo suy nghĩ, cảm thấy trận tai bay vạ gió này không thể nào bỗng nhiên vô duyên vô cớ biến mất, nhất định là có quý nhân âm thầm tương trợ, biết Bách Linh các của chúng tôi oan uổng nên mới trượng nghĩa ra tay. Mà tiểu nữ trong thời gian này chỉ biết được Triệu công tử ngài, mà ngài thì vừa nhìn liền thấy được khí độ bất phàm, cho nên tiểu nữ cả gan suy đoán, vị quý nhân đó nhất định là Triệu công tử rồi.”

“Ha ha ha.. Diệp cô nương quả nhiên thông tuệ hơn người.” Được nàng thổi phồng khen ngợi, Triệu Trinh cảm thấy thoải mái, nghĩ thầm mấy câu này so với những lời nịnh hót hoa lệ của các đại thần dễ nghe hơn nhiều, không khỏi cười hỏi: “Diệp cô nương nếu đoán được việc này liên quan đến ta, vậy có đoán được ra ta là ai không?”

Tiểu Ngư cười: “Tiểu nữ nếu như đoán sai, Triệu công tử xin chớ có tức giận.”

Triệu Trinh vẫn cười nói:”Không giận không giận. Cô nói đi.”

“Tôi đoán, ngài nhất định là một vị vương hầu, hơn nữa thường ngày còn có thể gặp được hoàng thượng nữa.” Tiểu Ngư mỉm cười.

“Ồ, sao lại nói như vậy?”

“Rất đơn giản. Vì công tử ngài họ Triệu, lại quý khí như vậy. Còn nữa, nếu ngài không phải vương hầu, sao có thể nhanh chóng khiến quan phủ điều tra hết thảy oan tình như vậy. Còn cảm phiền cả thiên ân, nhờ Hoàng thượng tự mình hạ chỉ, giải oan cho Bách Linh các chúng tôi, lại có thể tinh mắt nhìn người, nhận ra được nhân tài như Ngô đại ca, phá lệ dẫn huynh ấy lên con đường làm quan. Cho nên, tiểu nữ đoán, công tử nhất định là người trong Hoàng gia, hơn nữa còn nhất định là được Hoàng thượng vô cùng tin cậy.”


Triệu Trinh lại thoải mái cười, không nói phải cũng không phủ nhận, cũng không hỏi Tiểu Ngư tại sao lại gọi Ngô Ngôn Chi là đại ca.

Tiểu Ngư đương nhiên không ngốc mà cố chứng thực sự thật đã biết từ lâu, chỉ đứng dậy trịnh trọng cúi đầu bái tạ hắn, sau đó mỉm cười: “Ngài xem, tôi lại quên công tử hôm nay đến đây là để xem diễn kịch.”

Nói xong, nàng vỗ tay một cái, Liễu Viên Thanh lập tức tự mình đưa đến một cuốn tập và một giá gỗ, đồng thời trên sân khấu thanh la cũng bắt đầu gõ vang.

“Triệu công tử, đây là lời thoại và hát của vở “Ngưu Lang Chức Nữ”, tiểu nữ sợ ngày lần đầu tiên tới, không quen nghe diễn xướng kiểu này, cho nên công tử ngài vừa có thể xem diễn vừa xem trong cuốn sách này, như vậy sẽ thú vị hơn.” Tiểu Ngư để giá gỗ bên cạnh Triệu Trinh, đặt cuốn kịch bản lên, sau đó ở bên cạnh lật ra cho hắn xem, vừa thể hiện kính cẩn tỉ mẩn lại không hề có vẻ nịnh hót a dua.

“Diệp cô nương thật là có tâm. Có điều chuyện lật sách này là việc nhỏ, không cần nhọc phiền Diệp cô nương.” Triệu Trinh cười nói, Lý Đức lập tức tiến lên, thay thế vị trí của Tiểu Ngư.

“Vậy tiểu nữ không quấy rầy nữa, mời Triệu công tử từ từ thưởng thức, hoan nghênh những ý kiến đóng góp quý giá.” Tiểu Ngư sớm đã biết đối phương tuyệt đối không cho phép mình đứng sát bên cạnh Hoàng đế. Dù sao nàng cũng không thật sự muốn giống như một nô tài lật sách cho Triệu Trinh, chẳng qua chỉ là là bộ một hồi mà thôi, vì vậy liền cười cười, sau đó hành lễ lui sang một bên.

Triệu Trinh gật đầu, lập tức nhìn về phía sân khấu.


Hắn tuy rằng thân là thiên tử, trước nay tiếp nhận giáo dục chính thống, nhưng dù sao cũng còn rất trẻ, có chút bẩm tính thiếu niên cố nén cũng không nén được, bởi vậy không đến một lúc, ánh mắt đã bị thu hút không rời đi đâu khác được.

Trên sân khấu, màn một nhanh chóng biểu diễn xong, Phi Yến lén trốn ở bên phóng toàn bộ sự chú ý về phía Triệu Trinh.

Nàng thầm quan sát Triệu Trinh tuấn lãng trẻ tuổi, nhìn hắn rất tự nhiên mà tỏa ra khí độ không giống người thường, trái tim thiếu nữ càng thêm mất hồn mất vía, đột nhiên nghĩ, trước đây mình coi trọng nam nhân vô dụng kia, quả thật là mắt bị mù.

Lấy lại bình tĩnh, chỉnh trang tóc tai, lại lén lút kéo kéo lại ống tay áo, không dấu vết lộ ra xương quai xanh duyên dáng và cái cổ thon thon, lại chuẩn bị tốt vẻ mặt thương cảm động lòng người, Phi Yến hít sâu, đang chuẩn bị đi đến đó, không ngờ mới bước đi, liền bị người gọi lại.

“Phi Yến cô nương!”

Liễu Viên Thanh che giấu chán ghét trong lòng, cười bước tới: “Thì ra cô ở đây, tôi đang có việc tìm cô.”

“Trưởng ban có chuyện gì có thể đợi lát nữa không? Phi Yến thấy ân công tới, đang muốn đi vào bái tạ, để tránh thất lễ.” Phi Yến ôn nhu nói.

“Đông gia đã đặc biệt dặn dò, khi Triệu công tử đến xem, trừ khi Triệu công tử gọi, không thì không ai được phép đi vào quấy rầy, hơn nữa, không làm ảnh hưởng để cho khách nhân yên ổn thưởng thức vở diễn, cũng là quy củ của Bách Linh các chúng ta, cô nương sao lại quên vậy?” Liễu Viên Thanh thản nhiên cười nói, “Về phần Phi Yến cô nương muốn bái tạ Triệu công tử, cũng không cần vội nhất thời, đợi sau khi kịch hạ màn, cô và Hợp Đức cô nương cùng đi là được. Đến đây, chúng ta bàn việc chính sự thôi. Phi Yến cô nương, trước đây không phải cô nói quá rảnh rỗi sao, nói cho cô một tin tốt…”

Nhìn Liễu Viên Thanh khéo léo dẫn Phi Yến vẫn không cam lòng liên tiếp quay đầu lại rời khỏi đại sảnh, Tiểu Ngư vừa thở dài vừa lắc đầu.


Vở diễn hôm nay giống như những lần trước, cực kỳ thành công, hơn nữa vì có Tiểu Ngư quan sát toàn bộ, mọi người càng ra sức thể hiện, Triệu Trinh dĩ nhiên xem cực kỳ thỏa mãn, trong lúc long tâm đại duyệt, phất tay chồng ra một đống phí bao rạp kếch xù.

“Triệu công tử, tiền này chúng tôi không thể nhận, ngài là đại ân nhân của Bách Linh các chúng tôi, dù là diễn riêng cho ngài xem mười lần cũng hẳn là, sao còn có thể nhận bạc của ngài? Không được, không được.” Tiểu Ngư hết sức chối từ.

“Aiz, không phải cô nói ta là vương hầu sao? Nếu là vương hầu, dĩ nhiên có trách nhiệm tận một phần tâm lực vì Hoàng thượng vì con dân Đại Tống, lại há có thể ngược lại để cho bách tính tốn kém cho mình? Cứ như vậy đi, Diệp cô nương chớ có từ chối, lại từ chối sẽ không còn là chủ nhân Bách Linh các hào sảng trước kia nữa.” Triệu Trinh cười nói.

Tiểu Ngư kỳ thực không muốn lấy bạc, chỉ muốn hắn cho tranh chữ đề danh gì gì đó, có điều nghĩ lại người ta căn bản không muốn để lộ thân phận, hiển nhiên sẽ không đưa những thứ đó, chỉ đành cảm ơn rồi nhận lấy, sau đó chủ động để cho Hợp Đức và Phi Yến đến bái tạ.

Phi Yến đã sớm ngóng trông giờ khắc này, vội vàng giành tới chào hỏi Triệu Trinh trước, trong lúc uyển chuyển nghiêng người cúi đầu dùng tất cả ngôn ngữ tứ chi biểu lộ nhu tình và ngượng ngùng xấu hổ.

Chỉ tiếc nàng nhanh chóng thất vọng và phẫn nộ phát hiện, Triệu Trinh dường như chưa từng nhìn thấy phong tình của nàng, chỉ khách sáo hai câu, ngược lại khen ngợi người vừa biểu lộ khéo léo vừa ngầm giữ khoảng cách là Hợp Đức.

Nhìn ánh mắt u oán của Phi Yến, Tiểu Ngư lại một lần nữa bi ai thay cho Hợp Đức, chỉ tiếc nàng không phải trưởng bối của hai người, không thể làm chủ cho họ, nếu không, nhất định nàng đã nhanh chóng đem Phi Yến gả ra ngoài miễn cho sinh chuyện không hay.

Về chút suy nghĩ ban đầu muốn giúp Hợp Đức thành đôi với Triệu Trinh, từ lâu nàng đã cho nó tan thành mây khói. Nếu Hợp Đức đã không muốn làm thiếp, lại có một người tỷ muội hẹp hòi ngu xuẩn, thì nàng gả cho một người thường vẫn tốt hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận