Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Vì những khi chúng ta ở cùng nhau, bởi vì ngoài lúc ban đầu ta muốn tìm nàng tỷ thí, sau đó không còn xuất hiện suy nghĩ này trong đầu nữa, bởi vì ta luôn bất giác nhớ đến nàng, tìm các loại cớ để được gặp nàng, càng vì ngày chúng ta hóa thù thành bạn, trong đêm ở bên bờ sông đó, ta bỗng nhiên phát hiện lòng ta có một cảm giác rất hạnh phúc, rất thỏa mãn, rất muốn cứ như vậy cùng nàng mãi mãi.” Đinh Triệt cúi đầu nhìn nàng, khẽ cười, ôn nhu chất chứa trong nụ cười khiến cả đất trời đều thất sắc.

“Cậu đừng nói mờ ám như vậy, đêm đó chúng ta chỉ nói chuyện thôi, có làm gì khác đâu.” Tiểu Ngư có chút chịu không nổi ánh mắt hắn, úp úp mở mở càu nhàu.

“Ý của nàng là, đêm đó ta nên làm cái gì khác sao?” Đinh Triệt bỡn cợt nói.

“Tôi đâu có ý này?!” Tiểu Ngư nhanh chóng phản bác, thẹn quá thành giận đấm hắn một cái, lại bỗng nhiên cảm thấy mình làm thế này chẳng khác nào một cô bé đang làm nũng, không khỏi lại đỏ mặt.

“Nàng biết không? Khi nàng đỏ mặt trông rất đáng yêu.” Đinh Triệt nhịn không được lại đặt lên trán nàng một nụ hôn, nhưng không dám di chuyển xuống dưới, sợ rằng mình không khống chế được, lại càng sợ sẽ phá hỏng bầu không khí khó khăn lắm mới bình tĩnh trở lại.

“Thiếu ba hoa!” Tiểu Ngư nổi giận sẵng giọng, ánh mắt nhìn xuống, nhẹ giọng nói: “Nhưng cậu mới mười bảy tuổi, cậu làm thế nào hiểu được cảm giác này là tình yêu chứ?”

“Mười bảy tuổi thì làm sao? Mười bảy tuổi lẽ nào sẽ không thể có tình cảm? Trên đời này vợ chồng thành thân lúc mười bảy tuổi nhiều biết bao nhiêu? Cha ta khi mười bảy tuổi đã sinh ra ta rồi!” Đinh Triệt cười, “Có một việc có lẽ nàng không biết.”

“Việc gì?”

“Cha mẹ ta, khi bọn họ thành thân, mọi người đều nghĩ đó là cuộc hôn nhân vì danh lợi do ông nội ông ngoại ta quyết định, nhưng không ai biết, kỳ thực là cha ta thích mẹ ta trước, sau đó xin ông nội đến cầu hôn.” Đinh Triệt khoan thai nói, “Mẹ ta cũng bởi vì thích cha ta, mặc dù ông ấy thân thể yếu đuối, cũng vẫn không chùn bước đồng ý gả.”

Nói đến đây, Đinh Triệt bỗng nhiên cúi đầu mỉm cười.

“Cậu cười gì đó?” Tiểu Ngư nhịn không được hiếu kỳ.

“Ta cười cha ta. Lớn tuổi như vậy rồi còn viết thơ tình cho mẹ ta nữa.” Nhớ lại cha mẹ yêu thương nhau, Đinh Triệt không ngớt ý cười, “Mới vừa rồi nàng không phải hỏi ta làm thể nào hiểu được loại cảm giác này là tình yêu hay sao? Bởi vì cảm giác của ta cũng chính là cảm giác của cha ta năm đó. Cha ta nói, nếu con muốn biết mình có thật sự thích một cô gái nào hay không, chỉ cần dùng một câu nói nghiệm chứng là đủ.”

“Câu nào cơ?”


“Một ngày không gặp, như cách ba thu.” Đinh Triệt khoan thai ngâm nga, đồng thời nhẹ nhàng cọ cọ đỉnh đầu nàng, tràn đầy cảm giác thỏa mãn và hạnh phúc.

“Những lời này không hẳn như vậy. Tôi một ngày không gặp đệ đệ, cũng sẽ cảm thấy lo lắng.” Tiểu Ngư trong lòng run rẩy, nhưng miệng vẫn cố ý phản bác.

“Đó là nàng lo lắng, còn ta, thì ở đây cảm thấy trống trơn.” Đinh Triệt nắm lấy tay nàng dán lên ngực mình.

Tiểu Ngư ngượng ngùng muốn rụt về, nhưng bàn tay tiếp xúc đến nơi nóng bỏng rắn chắc đó, lại như bị dính chặt, không thể rút lui. Bởi vì nàng cảm nhận rõ ràng, dưới bàn tay mình là một trái tim đang đập từng nhịp mạnh mẽ.

“Sau nữa, nàng uống say..” Đinh Triệt ngừng một chút, quyết định sẽ giấu đi phần mở đầu, trực tiếp đem tội danh phi lễ gắn chặt đầu nàng, miễn cho nàng lại muốn chạy trốn.

“Cậu đừng nhắc chuyện đó mãi được không?” Nhớ tới nụ hôn kiểu Pháp đó, Tiểu Ngư lại quẫn, hận không thể biến mình thành một con rùa, rụt sâu đầu vào mai. Uy danh cả đời của tôi ơi, đều bị rượu say làm loạn hỏng mất rồi!!!

“Được, ta không nhắc nữa..” Đinh Triệt lại cất tiếng cười trầm thấp rung rung, sau đó ôn nhu nhìn nàng, “Nhưng nàng cũng phải tin tưởng ta. Cảm giác của ta đối với nàng đều là thật, ta rõ ràng từng lời của mình muốn là gì.”

“Đinh Triệt…” Tiểu Ngư xúc động, khẽ nhắc tên hắn, ánh mắt như hàm chứa nước hồ xuân, sóng xanh gợn gợn, lại mang theo chút sầu lo, “Nhưng.. Tôi không biết mình có thích cậu không.”

Tiểu Ngư ngập ngừng, thành thực nói, “Cậu hẳn cũng biết, từ nhỏ tôi đã tương đối thành thục. Hơn nữa, nam nữ cùng độ tuổi, thì hình như phái nữ trưởng thành hơn, giữa chúng ta…”

“Mặc kệ nàng có thành thục hơn ta hay không, nàng cũng chính là một thiếu nữ mười sáu tuổi. Lẽ nào nàng muốn gả cho một đại thúc ngoài ba mươi tuổi hay sao?” Đinh Triệt buồn cười nói, tựa hồ căn bản không lo lắng nàng có đúng là thích mình hay không.

“Đại thúc ba mươi tuổi cũng không tồi mà, đàn ông trưởng thành càng hiểu được quan tâm phụ nữ như thế nào.” Thấy người nào đó bỗng nhiên trợn trừng mắt, giọng Tiểu Ngư tự giác hạ thấp, yếu ớt nói, “Tôi cũng chưa nói mình nhất định phải tìm một ông chú ba mươi tuổi, hơn nữa đàn ông ba mươi tuổi cũng chưa chắc nhất định sẽ trưởng thành. Giống như hai ông dở hơi nhà tôi đó, khiến cho những người phụ nữ thích họ chịu bao nhiêu khổ sở.”

Hai câu cuối cùng ra khỏi miệng, Tiểu Ngư rất muốn cắn rụng lưỡi mình. Sao nàng lại ngốc vậy chứ, tự đi bê tảng đá đập chân mình.

“Nàng biết là tốt rồi.” Đinh Triệt ngấm ngầm cười.


Tiểu Ngư nổi giận, định mở miệng tranh cãi tiếp.

“Suỵt…” Đinh Triệt che môi nàng lại, nhu tình vô hạn ngưng tụ trong đôi mắt: “Ta biết, trước đây ta rất xấu tính, khiến cho nàng không tin tưởng ta, cảm thấy ta rất ấu trĩ, rất dễ kích động. Nhưng ai cũng đều sẽ thay đổi, sao nàng không để thời gian chứng minh chúng ta rốt cuộc thích hợp hay không thích hợp?”

Để thời gian chứng minh sao? Tiểu Ngư ngây ra chút, cũng có chút động lòng.

Kiếp trước, nàng chỉ từng qua một lần yêu đương chẳng đến đâu cả, căn bản chưa từng cảm nhận qua mùi vị tình yêu mà sách vở hay nói đến, mà kiếp này.. Điều khác nàng không dám nói, nhưng xác thực, nàng cũng thích cảm giác ở cùng nhau bên bờ sông đêm đó, nhất là khi hai người kiss, nàng thừa nhận, nàng cũng thật sự thích cảm giác này, hoàn toàn khác với những nụ hôn chán ngắt có phần ghê ghê kia. Hiện giờ, thậm chí nàng còn muốn nữa..

Trời ạ, nàng sắp biến thành một sắc nữ rồi..

Nhìn ánh dương nhuộm đẫm trên da thịt mềm mại, Đinh Triệt thở dài một tiếng, lại đè nàng xuống, nhẹ nhàng ngậm lấy cánh môi anh đào kia, thì thầm: “Đáp ứng ta, để cho thời gian chứng minh nhé.”

“Tôi…” Tiểu Ngư muốn nói, nhưng phát hiện lại lạc vào bẫy của người nào đó, một khi mở miệng là coi như nghênh địch vào thành, sao còn có thể không thất thủ?

“Đinh Triệt… Cậu có thể đừng có vậy mãi được không..?” Tiểu Ngư cố gắng lắm mới bứt ra được, nổi giận bưng kín miệng mình, giận dữ trừng mắt nhìn hắn, “Còn như vậy nữa, cậu bảo tôi về nhà gặp mọi người thế nào được đây?”

“Được được được. Ta không làm loạn nữa.” Đinh Triệt ôm nàng, từ từ nhắm hai mắt ổn định lại hô hấp, đồng thời tham lam hít mùi hương nhàn nhạt trên thân thể nàng, “Vậy nàng đồng ý với ta đi!”

“Tôi… Nếu như thời gian cũng chứng minh chúng ta không thích hợp…”

“Không có nếu như. Mặc kệ là nếu như cái gì, ta đều sẽ khiến chúng không còn tồn tại nữa.” Đinh Triệt nói như đinh đóng cột.

“Cậu đừng có khẳng định tuyệt đối như vậy. Dù sao nói gì đi nữa gia đình cậu cũng là nhà quan, mà tôi chỉ là một người bình dân. Ta dám khẳng định, ông nội ông ngoại cậu đều tuyệt đối không đồng ý quan hệ của chúng ta.” Tiểu Ngư than thở.


“Nàng yên tâm, tuy rằng ông nội ông ngoại ta xác thực đều có chút bè phái, nhưng cha mẹ ta đều không là người nhìn quyền thế, việc hôn nhân của ta chỉ cần bọn họ đồng ý là được.” Đinh Triệt chăm chú nhìn nàng, cực kỳ tự tin nói, “Hơn nữa, người do ta chọn lựa, cha mẹ ta nhất định cũng sẽ thích.”

Tự đại cuồng! Tiểu Ngư lẩm bẩm trong lòng, nhưng gương mặt giấu trong ngực hắn lại khẽ cong lên một nụ cười hạnh phúc.

Hắn nói đúng, nàng mới mười sáu tuổi, cũng vừa đúng giữa tuổi thanh xuân, cần gì phải khiến mình sống như người hai mươi tám, hai mươi chín tuổi cơ chứ?! Nếu cứ mang cõi lòng nặng trĩu mà sống, thì được trọng sinh một lần nữa lại có khác gì?

Nàng nếu muốn có tình yêu, cũng từng mơ ước tình yêu, lúc này đây đang có một cánh chim xanh bay tới, sao không đưa tay đón lấy, nếm thử và cảm thụ?.. Dù cho tương lai mối tình này xuất hiện điều gì xấu, không thể vẹn toàn, cùng lắm chỉ là một lần thất tình mà thôi, chí ít khi nàng về già có thể hồi tưởng lại, coi như đã hưởng qua một lần mùi vị ái tình, không phải sao?

“Đáp ứng cậu cũng được. Có điều, cậu phải đồng ý với tôi ba điều kiện.” Tiểu Ngư mím môi, bất giác cười, lại khôi phục cơ trí giảo hoạt như trước.

“Tiểu sinh xin rửa tai lắng nghe.” Đinh Triệt mỉm cười đối diện nàng.

“Tôi không biết chúng ta sau này có thể thành thân hay không, nhưng nếu thành thân, vậy cậu cũng chỉ có thể cưới duy nhất một mình tôi, đến chết cũng không thể nạp thiếp, cũng không thể ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt.” Tiểu Ngư bá đạo nói, nguyên tắc này, không liên quan đến nữ quyền gì cả, chỉ là nàng không thể cho phép người khác chia sẻ chồng của mình.

“Hãy tin ta, nữ nhân có thể khiến ta để ý đến trên đời này không có mấy người. Hơn nữa…” Đinh Triệt khẽ quệt mũi nàng một cái, “Ta có khiết phích chứng, tuyệt đối sẽ không cùng chung hoạn nạn với người nữ nhân nào khác cả.”

“Đinh Triệt!” Tiểu Ngư giận dữ, “Cậu đừng có lẫn lộn, kéo chuyện tào lao. Cậu hãy trả lời chính xác cho tôi.”

“Được, ta đáp ứng với nàng, Đinh Triệt đời này chỉ yêu một người là nàng, tuyệt đối không nạp thiếp, cũng không trêu chọc người nào khác, nếu có phạm lời thề…”

“Được rồi, thề độc thì không cần. Tôi tin tưởng lời thề chỉ ở trong lòng người.” Tiểu Ngư cười khẽ, dựng thẳng ngón tay thứ hai, “Nếu sau này chúng ta thành thân, đương gia tác chủ chỉ có thể là tôi, việc nhỏ có thể thoải mái, chuyện lớn phải do tôi làm chủ.”

Điều này coi như là nữ quyền, không đương gia tác chủ nàng sẽ không có cảm giác an toàn, hì..

“Không thành vấn đề, toàn bộ tiểu sinh đã là của nương tử đại nhân, những cái khác còn gì phải nói?” Đinh Triệt cợt nhả nói.

“Ai là nương tử của cậu? Tôi mới nhận lời hẹn hò thôi, còn chưa nói muốn gả cho cậu.” Tiểu Ngư lập tức sửa lại đúng sai lầm nghiêm trọng này. Nàng mới mười sáu tuổi, đang thì như hoa, điều này kiên quyết không thể thỏa hiệp.


“Được được được, là nương tử đại nhân tương lai, vậy xin hỏi nương tử đại nhân tương lai, điều kiện thứ ba của nàng là gì?” Đinh Triệt lập tức biết điều sửa lại, trong lòng lại cười thầm, miệng nàng đều đã bị ta hôn mấy lần, nàng không gả cho ta còn gả cho ai nữa? La Đản đầu gỗ kia, hay là gã hòa thượng giả chẳng khác nào nữ nhân kia? Đừng có mơ tưởng!

“Thứ ba, cậu phải để cho tôi quyền tự chủ nguyên vẹn, không thể điều khiển việc tôi làm, cũng không thể can thiệp tự do của tôi.”

“Nghĩa là việc nương tử đại nhân muốn, tiểu sinh đều không thể can thiệp sao?” Đinh Triệt có ý kiến, “Nếu như uy hiếp tới địa vị phu quân của tiểu sinh, hoặc là nguy cấp đến sự an toàn của nương tử đại nhân thì sao?”

“Đừng có nói bừa, tôi còn chưa phải nương tử của cậu.” Tiểu Ngư tức giận, không chút lưu tình nhéo hắn một cái.

“Ối!!” Đinh Triệt khoa trương kêu thảm thiết, “Được được được, tiểu sinh biết sai rồi, là nương tử đại nhân tương lai, tương lai!!”

Tên này sao lại nói năng ngọt xớt lẻo mép như vậy nhỉ? Tiểu Ngư vừa bực vừa buồn cười trừng hắn. “Hai điều sau, tình huống đặc thù có thể ngoại lệ, như vậy được rồi chứ!”

Ôi, nhầm rồi, nàng nói vậy chẳng khác nào thừa nhận địa vị phu quân của hắn rồi sao?

“Nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy!” Đinh Triệt sớm đã dự đoán nàng sẽ tỉnh ngộ, thành thạo đưa một ngón tay che môi nàng lại, sau đó cười nịnh nọt đáng yêu như một con cún nhỏ: “Nương tử đại nhân tương lai, hiện giờ nàng đã bằng lòng với ta rồi chứ?”

“Không dễ dàng như vậy đâu, còn điều thứ tư…”

Người nào đó kêu thảm: “Điều thứ tư? Vừa rồi nàng chỉ nói có ba điều kiện thôi mà.”

“Tôi đổi ý, không được sao?”

“Được được được, vậy xin hỏi nương tử đại nhân tương lai, điều kiện thứ tư của nàng là gì?”

“Tạm thời tôi còn chưa nghĩ ra…”

“Vậy chờ khi nào nương tử đại nhân tương lai nghĩ ra rồi nói cho tiểu sinh, tiểu sinh nhất định cẩn tôn thánh dụ, nương tử đại nhân tương lai, tiểu sinh đã đáp ứng nàng ba điều kiện, hiện giờ có thể trước thưởng cho tiểu sinh một chút được không?”

“Sắc lang.. Uhm…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận