Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Bịch!! Cơn chấn động từ mông truyền khắp
ra toàn thân, cùng với tiếng thân mình tiếp xúc với cỏ lau, Đinh Triệt
chỉ cảm thấy máu toàn thân tất thảy đều như nham thạch nóng chảy cuồn
cuộn chảy ào vào tim, sau đó nhất tề dồn ngược lên đầu, thiêu đốt khắp
mặt, đỏ rực hai tai, nóng tràn con mắt!

Tuy rằng khi
hắn vừa tiếp đất thì đã phản xạ bật dậy ngay lập tức, tốc độ nhanh đến
mức có thể sánh với ếch nhúng nước sôi trong thí nghiệm, nhưng gương mặt trắng nõn vẫn không khống chế được mà lúc đỏ lúc trắng lúc xanh. Mấy
ngày nay hắn đã nếm đủ nhân tình ấm lạnh, hơn nữa người trên thuyền lớn
kia cũng không ít kẻ chửi mắng hắn, không hiểu sao, hắn đột nhiên cảm
thấy không thể chịu đựng nổi về tất cả khuất nhục phải chịu đựng trước
đó, thêm cả giờ phút này nữa.

Chỉ tiếc, Đinh đại công tử lúc này tuy
rằng xấu hổ và giận dữ muốn chết, thì Tiểu Ngư ngược lại thú vị cong
khóe miệng, buồn cười: “Này, tôi chỉ là muốn kéo cậu đi nói chuyện riêng một chút, cũng không phải là mang cậu đi bán, cậu cuống lên như vậy làm gì?”

Nói xong, nàng nhìn Đinh Triệt vuỗi mạnh
mông và quần áo như đang nóng lòng tiêu hủy chứng cớ, ý cười trong mắt
ngày càng sâu, tiểu công tử này, không ngờ tuy sống trong sung sướng an
nhàn mà phản ứng cũng thật là lanh lẹ!

Da mặt Đinh Triệt đỏ bừng, gần như là hung tợn quát: “Nam nữ thụ thụ bất thân!”

“Xí, cậu bây giờ còn chưa phải là một
người đàn ông đâu, nhiều lắm chỉ có thể tính là một cậu nhóc choai choai mà thôi!” Tiểu Ngư cười nhạo.

“Ngươi…Ngươi…Ngươi quả thực là không biết liêm sỉ!” Nghe đối phương cư nhiên phủ nhận mình là một nam nhân đường
đường chính chính, Đinh Triệt không giỏi ăn nói lúc này tức giận đến
thốt ra lời mà không kịp suy xét gì cả.

Không biết liêm sỉ?

Nụ cười của Tiểu Ngư hơi trầm xuống, mặc
dù nàng biết Đinh đại công tử này bị mình kích thích mới mắng chửi
người, có điều câu mắng này quả thực không dễ nghe chút nào, lập tức
không còn hứng thú đùa với hắn nữa, quay đầu nhìn lại phía thuyền nhỏ
tất cả mọi người đang chú mục về phía này, Phạm Thông lại khẩn trương
nhìn mình, không khỏi nhún vai một chút, được rồi, không đùa nữa. Nói
chuyện chính vậy!

Tiểu Ngư trước làm mặt quỷ về phía Phạm
Bạch Thái đang nhìn mình cười hì hì, sau đó quét mắt qua Đinh Triệt một
cái, tiếp tục bước về phía trước, miệng nghiêm trang nói: “Tôi có lời
muốn nói với cậu, cậu đi theo tôi!”

“Bằng vào đâu mà ngươi bắt ta đi thì ta phải đi?” Đinh Triệt vẫn tức giận.

“Chỉ bằng vào đêm qua chúng tôi thu nhận cậu, đương nhiên, nếu cậu muốn một mình ở chỗ này, chúng tôi cũng không phản đối.”

Ha ha, đầu năm nay giúp người ngược lại
còn phải cầu xin người ta để mình giúp! Tiểu Ngư nhếch khóe miệng, tên
nhóc công tử cố chấp này, nếu không phải sợ thằng em thiện lương quá
mức của mình không yên lòng, chỉ bằng thái độ này của nó, nàng nhún mình là có thể quay lại thuyền, để cho chính nó thích đi đâu thì đi rồi.

“Tiểu Ngư, hai đứa có gì từ từ nói.” Rất
sợ Tiểu Ngư thật sự ném Đinh Triệt, Phạm Thông ở đầu thuyền vội kêu lên, trong giọng nói rõ ràng hàm chứa khẩn cầu.

“Đi thôi, đến phía trước nói.” Quên đi,
Tiểu Ngư liếc mắt khinh thường, không nhìn vẻ mặt Đinh Triệt cũng không
quay đầu lại nữa, nếu không sợ lão cha bởi vậy mà lại suốt ngày áy náy,
nàng cũng chẳng muốn quan tâm đến chuyện vô bổ thế này!

Đinh Triệt cắn răng, nhưng vẫn đi theo,
có điều không quên quay đầu lại gọi một tiếng Nhạc Nhạc đang ngủ để nó
đến bên cạnh mình. Hắn không phải tên ngốc, hiểu rõ trừ phi chính mình
muốn một đường đi bộ ăn xin, không thì tốt nhất vẫn là nhịn một chút,
xem xem con nhóc đằng trước sẽ nói với hắn điều gì.

Hai người một trước một sau đi xa khỏi bờ sông, dọc theo con đường nhỏ trên đồng đi xa chừng hai trăm mét, cho
đến khi không còn nhìn thấy thuyền nhỏ nữa, lúc này mới dừng lại.

Tiểu Ngư trực tiếp vào thẳng vấn đề: “Tôi nói thẳng nhé, không phải tôi muốn giúp cậu, mà là lão cha người tốt dở hơi không nhìn nổi người khác phải chịu khổ kia của tôi muốn giúp cậu,
có điều chúng tôi chính mình cũng có chuyện quan trọng trong người,
không thể trực tiếp đưa cậu về nhà, cho nên tôi tìm cậu bàn riêng.”

Đinh Triệt cơn giận còn sót lại chưa tiêu hết: “Nếu như vậy, ta tự mình đi là được, ta cũng chẳng cầu xin các người giúp ta!”

“Ồ, còn cố tỏ vẻ oai hùng sao? Cậu tự đi
một mình, có biết nên đi đường nào đi hướng nào không? Đi như thế nào?
Ăn cái gì? Mặc cái gì?”

“Không cần ngươi quản.”

“Được, Đinh đại công tử cậu đương nhiên
tôi chẳng muốn quản, có điều tôi hỏi cậu, cậu bảo vệ Nhạc Nhạc thế nào?
Hẳn cậu cũng biết loại cáo lông đỏ như Nhạc Nhạc và Bối Bối là rất quý
chứ? Nếu có người vừa ý bộ lông của Nhạc Nhạc, muốn cướp nó đi giết
chết nó, cậu làm gì đây?”

Để cuộc nói chuyện mau chóng có tác dụng, Tiểu Ngư giống như ngày hôm qua, kéo đề tài lên Nhạc Nhạc, đột phá chỗ
hổng đó mà không trực tiếp châm chọc hỏi hắn về sau ăn gì mặc gì đi thế
nào nữa. Tình tình đại chính thái này tuy có thối thật, có điều đối với
Nhạc Nhạc là thật tình quý trọng, nàng sẽ không kích động lòng tự trọng
của hắn quá mức.

“Ta sẽ liều mạng với bọn họ.” Đinh Triệt không chút do dự nói.

“Cậu liều mạng thì sao chứ?” Tiểu Ngư
lạnh lùng nhìn hắn, cố ý nói: “Không phải tôi coi thường cậu, nhưng chỉ
bằng thân thể này của cậu, thật sự là đánh không lại cả tôi ấy, đừng nói đến là những đại nam nhân.”

“Ai nói ta đánh không lại ngươi?” Đinh Triệt tức giân nắm tay, hừ giọng. “Ta chỉ không muốn so đo với một nữ nhân mà thôi.”

“Ồ? Vậy sao?” Tiểu Ngư cười khẽ nhướn mày, “Cậu không tin, chúng ta đây thử xem sao đi!”

Nói xong, đột nhiên lướt tới trước người
Đinh Triệt, Đinh Triệt chỉ cảm thấy thân ảnh nàng nhoáng lên một cái,
trong lòng mình đã trống trơn, nhìn lại thì đã thấy Nhạc Nhạc ở trên tay Tiểu Ngư, đang cuống cuồng vặn vẹo người muốn cắn nàng. Tiểu Ngư không
chút hoang mang, nhẹ nhàng túm một cái, đã tóm được da cổ dày xù lông
sau gáy của Nhạc Nhạc, dù nó có vùng vẫy thế nào cũng không làm gì được.

“Trả Nhạc Nhạc lại cho ta!” Đinh Triệt cuống cuồng, theo bản năng muốn vọt lên.

“Đến đi, có thể đuổi được tôi thì mới là
giỏi.” Tiểu Ngư cười khanh khách, cước bộ nhẹ nhàng chuyển động trên đất ruộng, thoạt nhìn tốc độ không mau lẹ nhưng dù Đinh Triệt có đuổi bắt
thế nào cũng không chạm được một mảnh góc áo của nàng. Vì trêu chọc Đinh Triệt, nàng còn mấy lần cố ý để hắn sắp chạm được đến mình lại linh
hoạt xoay mình thoát ra.

Nếu đại chính thái này không thích nói
lý, vậy dùng hành động thực tế dạy bảo hắn một chút là được, miễn cho
hắn không biết trời cao đất dày.

Một lần hai lần, Đinh Triệt càng lúc càng phẫn nộ, hô hấp cũng càng lúc càng nặng nề, lại vẫn như cũ phí công mà
chẳng có tác dụng gì, hai người ngươi đuổi ta chạy, bất giác đã tiến
thêm một đoạn đường, càng lúc cách xa bờ sông. Phạm Thông đứng trên bờ
đê con sông không nhịn được lắc đầu thở dài.

“Ồ, tên nhóc này tư chất cũng không tồi!” Phạm Đại không biết từ khi nào đã đến đứng cạnh Phạm Thông, nhìn không
dời mắt bước chân Đinh Triệt, càng nhìn càng kinh ngạc, thấp giọng nói:
“Đại ca, huynh nhìn ra không, bước chân của nó…”

“Bước chân nó làm sao?” Phạm Thông vốn dĩ không chú ý đến, bị Phạm Đại nhắc tỉnh, hai mắt nhất thời trợn to:
“Hình như… a, nó học theo cước bộ của Tiểu Ngư?”

“Nhưng lại học được khá là giống.” Phạm
Đại nhìn chằm chằm hai chân Đinh Triệt đang tự giác di chuyển, giọng
không khỏi trở nên hưng phấn: “Đại ca, môn khinh công này là bộ pháp gia truyền của nhà ta, thoạt nhìn thì đơn giản nhưng học được cũng không dễ dàng, nó lại nhanh như vậy có thể hiểu được, mà lại bắt chước nhanh như vậy, nếu có thời gian tập luyện có lẽ là không thua Tiểu Ngư nhà chúng
ta. Không ngờ, thật là không ngờ, lại có thể có thiếu niên có tư chất
giống như Tiểu Ngư nhà chúng ta.”

“Chỉ tiếc là nó bắt đầu thì đã muộn, nếu
bắt đầu tập võ khi còn nhỏ như Đản Nhi thì có lẽ lúc này đã tiến rất
xa.” Phạm Thông tuy rằng kinh ngạc, nhưng không đến mức si mê võ đạo như Phạm Đại, chỉ cảm thán nói.

“Ta lại không thấy vậy, tuổi bắt đầu
đương nhiên quan trọng, nhưng thiên tư và sự chăm chỉ mới là mấu chốt.
Đứa trẻ này lại thông minh như thế, nếu có thể không quản gian khổ,
chuyên cần luyện tập mà thẳng tiến, qua ba hay năm năm nữa cũng không
kém quá xa so với Tiểu Ngư.” Phạm Đại bác bỏ.

Phạm Thông lúc này mới kinh ngạc nhìn
hắn: “Nhị đệ, nhiều năm như vậy, ta còn chưa bao giờ thấy đệ đối với một đứa trẻ nào ngoài Tiểu Ngư hứng thú đến thế, chẳng lẽ đệ muốn thu nó
làm đồ đệ? Ta xem đứa trẻ này tuy rằng tư chất tốt, nhưng nhìn quần áo
nó, sợ rằng là con nhà giàu có trốn nhà đi, chịu không nổi khổ luyện của học võ đâu, càng đừng nói là cả ngày phải luyện tập. Hơn nữa thu đồ đệ
là chuyện lớn, dù sao cũng phải hai bên tình nguyện thì mới…”

“Đại ca, huynh nói đi đâu thế, ta chỉ là
cảm thấy nó tư chất tốt mà thôi, cũng chưa nói nhất định phải thu nó làm đồ đệ.” Phạm Đại cười nói, trọng giọng đã có một chút tiếc hận, thở
dài: “Kỳ thật thế gian cao thủ thực sự đâu chỉ có trăm ngàn, ví như ngày xưa Vô Diệu đại sư xem căn cốt cho Tiểu Ngư, học vấn về võ đạo mênh
mông uyên bác như biển từng khiến người ta kinh ngạc tán thưởng, mà ba
năm này ta dạy dỗ Tiểu Ngư lại càng cảm thấy mình tuy rằng miệt mài theo đuổi nhưng vẫn là biết quá ít, nếu Tiểu Ngư chịu một lòng học nghệ, ta
thật sự muốn mang nó đi tìm danh sư!”

“Nhị đệ, đệ nói ngớ ngẩn gì đấy? Hiện giờ chúng ta muốn sống yên ổn còn chưa xong, sao có thể để Tiểu Ngư một bé
gái đi múa đao vung kiếm chứ. Theo ta thấy, Tiểu Ngư mấy năm nay đã tiến bộ quá nhiều rồi. Một cô gái nếu quá mạnh mẽ, tương lai đệ bảo làm sao
kiếm được nhà chồng cho nó?” Phạm Thông phản đối. “Huống chi, gia truyền tuyệt kỹ nhà người ta, há lại có thể truyền cho Tiểu Ngư nhà chúng ta…”

“Rồi rồi rồi, ta mới nói vài câu, huynh
lại cứ lải nhải mãi, ta chỉ tùy tiện nghĩ chơi mà thôi, thời tiết dễ
chịu thế này, ta vẫn là trở về với giấc mộng đẹp của mình thì hơn!” Phạm Đại nhanh chóng đầu hàng, chuyển đề tài, nhìn thoáng qua Đinh Triệt lúc này đã bỏ cuộc không đuổi theo Tiểu Ngư nữa mà bắt đầu đàm phán tiếp,
xoay người đi về phía thuyền nhỏ, quả nhiên là không để ý đến gì khác
nữa.

Phạm Thông đứng tại chỗ, nhìn ra hai đứa
trẻ phía xa xa, không bao lâu sau, Đinh Triệt như gà trống chọi thua quả nhiên vẫn là vẻ mặt chán nản đi theo Tiểu Ngư trở về. Mà một chỗ khác
của bờ sông, cùng lúc xuất hiện thân hình La Đản sáng sớm đi ra ngoài
hái rau dại, không khỏi nhíu mày.

Nhị đệ nói đúng, tư chất Đản Nhi xác thực so ra kém cậu bé kia, tuy nhiên đến nay võ nghệ của Đản Nhi còn chưa
đại thành cũng là do mình xao nhãng sơ sẩy, trong ba năm này, mình đối
với học tập võ nghệ của đồ đệ không chú ý nhiều, Phạm Thông trong lòng
không khỏi áy náy. Đản Nhi có thân thế phức tạp như vậy, cho dù hắn là
sư phụ cũng không có cách nào bảo vệ nó được hết thảy, xem ra hắn phải
bàn bạc với Nhị đệ một chút, làm thế nào dạy dỗ đứa trẻ này thật tốt mới được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui