Hào Quang Mặt Trời

Hai bên đã xác định trận đặt cược thứ hai, trong sự chứng kiến của Diệt Thiên Hồng, Lý Thừa Lộc nhịn đau đem cống hiến đưa cho Đăng Dương, hung ác nói

“Ngươi chết chắc!”

“Nói nhiều như vậy làm gì, Lý sư huynh, mời!” Đăng Dương đem thẻ bài đệ tử của mình thu hồi, phủi một chút bụi bẩn dính trên áo, cười nhạt nói

“Ha ha … tốt” Lý Thừa Lộc tức quá hóa cười, âm trầm nói “Để xem sau khi bị ta đánh cho tơi tả, ngươi có còn mạnh miệng như thế nữa không!”

Dứt lời, Lý Thừa Lộc cũng không chút nào giữ lực, nháy mắt bùng nổ toàn bộ tu vi Võ Sư cao cấp của mình, hướng Đăng Dương vỗ ra một chưỡng cực kỳ uy lực.

“Hỏa Long Chưởng!”

Một chưởng vừa ra, Hỏa hệ đấu khí liền hừng hực thiêu đốt không gian, mang theo hơi nóng đến vài trăm độ C, nhất thời khiến cho từng khối loạn thạch nằm dưới mặt đất nó chuyển sang màu đỏ như than hồng, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể bị tan chảy.

Mặc dù cùng là Nhân giai cao cấp võ kỹ nhưng uy lực tàn phá trong hỏa chưởng này, không phải một chiêu Phá Quân Thần Kiếm của Tô Lâm có thể so sánh.

Nhân giai cao cấp thì Nhân giai cao cấp, cũng phải xem người thi triển chúng nó là ai, một tên chỉ mới bước vào Võ Sư trung cấp, một kẻ thì đã là Võ Sư cao cấp từ lâu, chênh lệch bên trong, không cần nghĩ cũng biết lớn như thế nào.

Một chưởng này của Lý Thừa Lộc, cho dù có là Võ Sư cao cấp bình thường cũng buộc phải tạm lánh phong mang, không dám trực diện đối đầu.

Bất quá, là người chính diện đối mặt với Hỏa Long Chưởng, sắc mặt Đăng Dương vẫn cực kỳ bình tĩnh và thậm chí còn nhàn nhã mỉm cười, hoàn toàn không có bất cứ biểu hiện gì của sự ngưng trọng chứ đừng nói chi đến sợ hãi.

Tựa như, Hỏa Long Chưởng mà người người khiếp sợ kia, trong mắt hắn lại không đánh một đồng.

Đang phá không lao tới, Lý Thừa Lộc nhìn thấy bộ dạng này của Đăng Dương, trong lòng không khỏi cười lạnh, gằn giọng nói

“Ngươi lại muốn giở trò ám toán ta như đã từng làm với Vô Song sư huynh sao? Không có cửa đâu”

Mặc dù vì dưỡng thương, Lý Thừa Lộc không có tận mắt chứng kiến trận chiến chớp nhoáng giữa Đăng Dương và Nguyệt Vô Song nhưng từ những gì đám huynh đệ kể lại, hắn cũng đã mường tượng ra được phần nào, khả năng đánh lén vô cùng xảo quyệt của Đăng Dương.

Nay lại trông thấy dáng vẻ không chút sợ hãi này, Lý Thừa Lộc ngay lập tức nhận ra, Đăng Dương đây là đang chuẩn bị dùng lại chiêu cũ.

Bất quá, nếu không biết thì không nói làm gì, nhưng một khi hắn đã nắm rõ rồi, Đăng Dương muốn dùng lại chiêu này lên người hắn chính là ngươi say nói mộng.


“Hỏa Long Hóa Thân!” Lý Thừa Lộc quát lớn

Tiếng quát vừa vang lên, đột nhiên từ trong người hắn, Hỏa hệ đấu khí cuồng mãnh như hàng vạn con ma thú sổng chuồng mà ầm ầm xông ra ngoài, mang theo khí tức cuồng bạo vô biên, tựa như một con đầu hỏa long mà cuốn quang người hắn, không những khiến cho tu vi của hắn gia tăng một mảng lớn mà còn tạo thành một lớp bảo vệ vô cùng kín kẽ, có thể phòng thủ mọi đòn công kích từ bốn phương tám hướng.

Đứng tại đằng xa, Diệt Vân Hà nhìn Lý Thừa Lộc không tiếc mặt mũi mà sử dụng đến cả át chủ bài cuối cùng, tựa như đã có thể nhìn thấy được kết cục bi thảm của Đăng Dương, điệu bộ cười trên nổi đau của người khác mà nói

“Lục sư muội, Tiêu Phong Tam Trọng Ảnh của muội chính là bị cái thủ đoạn này của Lý Thừa Lộc khắc chế phải không?”

“Nếu như cùng cấp, hắn vĩnh viễn không thể khắc chế được ta” Diệp Khắc Linh thanh lãnh nói

Diệt Vân Hà nhết môi cười, nói “Cùng cấp sao? Vậy cũng có nghĩa với thực lực hiện nay, nàng vẫn sẽ bị Lý Thừa Lộc khắc chế?”

“Thế nàng có nghĩ, Đăng Dương, hắn có thể chống đỡ một chiêu này hay không?”

Diệp Khắc Linh đưa ánh mắt lạnh băng liếc qua Diệt Vân Hà một cái, cười nhạt nói

“Tứ sư huynh chỉ giỏi suy diễn, ta không đánh lại không có nghĩa là Đăng Dương cũng không đánh lại, cứ chờ đó mà xem đi!”

Nghe vậy, Diệt Vân Hà liền cười khẩy một tiếng “Tốt, để ta chống mắt lên mà coi, hắn làm như thế nào để sống sót dưới một chiêu mạnh mẽ này đây!”

Trở lại với cuộc chiến, Đăng Dương thấy Lý Thừa Lộc một lần nữa đại triển hùng phong nhưng kỳ quái là sắc mặt vẫn thong dong như thế, trên khóe môi luôn treo một nụ cười trêu tức như có như không.

Đợi cho đến khi, khoản cách giữa đôi bên chỉ còn chưa đầy mười mét, Đăng Dương mới cười khẽ một tiếng, tùy ý nói



“Lý sư huynh chỉ có bấy nhiêu thôi sao? Thật làm cho ta thất vọng đi mà!”

“Chết đến nơi rồi mà còn mạnh miệng!” Lý Thừa Lộc lạnh lùng quát

“Hắc, ta nghĩ, người mạnh miệng là Lý sư huynh mới đúng”


Vừa nói, Đăng Dương khẽ dưa tay lên cao rồi búng nhẹ một cái thật kêu

“Tiểu Hắc, nuốt hắn cho ta!”

Chỉ thấy ngay khi mệnh lệnh vừa vang lên, tại trong hư không vô định, bổng nhiên lại xuất hiện một con đại xà dài dài hơn mười mét, toàn thân bao phủ một lớp lân phiến đen bóng như hắc thạch, hiện lên đôi mắt đỏ ngầu tràn đầy hung tính.

Hắc Ngục Xà vừa xuất hiện, không nói một lời liền há to miệng ra, hướng Lý Thừa Lộc ra sức hút mạnh một cái.

Ngay tức khắc, một cảnh tượng phi thường khó tin liền xảy ra, nhất thời khiến cho tất cả mọi người có mặt ở đây một lần nữa lâm vào ngốc trệ, bộ dạng có chút không thể tin vào mắt mình.

Hỏa Long Chường và kể cả hỏa diễm đang hừng hực thiêu đốt trên người Lý Thừa Lộc, chỉ trong một cái chớp mắt đã bị Hắc Ngục Xà một ngụm nuốt trọn toàn bộ, làm cho hắn đang từ phóng thái hỏa thần vô thượng bổng chốc biến lại thành bình dân tầm thường.

Đây chính là kỹ năng thứ hai của Hắc Ngục Xà – Thôn Viêm, được thức tỉnh sau khi Hắc Ngục Xà thành công tiến hóa đến quái thú bậc 4, diễn ra trong hành trình kéo dài nửa tháng từ trấn Lạc Ngôn đến thành Lưu Châu của hai người Đăng Dương.

Mà nói đến kỹ năng Thôn Viêm này, thì chỉ có thể dùng đến hai từ ‘khó lường’ để mà hình dung. Thôn Viêm, tên như ý nghĩa chính là ‘nuốt lửa’, với kỹ năng này, Hắc Ngục Xà có thể thôn phệ bất kỳ ngọn lửa nào trong thiên địa để bồi dưỡng Ngục Hỏa của mình lớn mạnh.

Nói là như thế cũng không có nghĩa Hắc Ngục Xà muốn ăn sao thì ăn, trong cơ thể nó vẫn có một giới hạn nhất định về ngọn lửa mà bản thân có thể cắn nuốt. Nếu như cường độ của ngọn lửa đó mà vượt quá hạn mức cho phép mà nó có thể chịu đựng, vậy thì nuốt lửa vào chính là tự thiêu sống chính mình, cùng tự sát hoàn toàn giống nhau.

Bất quá, lửa của Lý Thừa Lộc cũng không phải là ngọn lửa bá đạo gì cho cam, vậy cho nên Hắc Ngục Xà chỉ cần hút nhẹ một cái thì liền có thể đơn giản nuốt trọn hết tất cả.

“Ngươi? Đây lại là cái yêu thuật gì? Còn… còn… còn con rắn này lại ở đâu ra?” Lý Thừa Lộc chính là bị kinh sợ không nhẹ, liên tiếp lùi về sau sáu bước, lắp bắp hỏi

Võ kỹ mạnh nhất của hắn ‘Hỏa Long Hóa Thân’, loại thủ đoạn có thể giúp hắn chèn ép Diệp Khắc Linh, người mà đã luyện thành Tiêu Phong Tam Trọng Ảnh, một cách vô cùng dễ dàng!

Ấy vậy mà cái gì đang diễn ra trước mắt hắn đây, niềm tự hào của hắn thế nhưng lại bị một con rắn đen thui không rõ lai lịch, một ngụm nuốt sạch, bảo sao hắn không sốc cho được.

Nhìn biểu tình kinh sợ của Lý Thừa Lộc, nét cười trên mặt Đăng Dương lại càng đậm, hài hước nói

“Ấy chết, thật xin lỗi, ta còn một chuyện quên nói với Lý sư huynh, ngoài trừ tu luyện võ đạo, ta còn là một gã Thuần Thú Sư nha”


“Mà đây chính là linh thú của ta, Tiểu Hắc!”

“Thuần Thú Sư!!!” Ngoại trừ Diệp Khắc Linh, tất cả mọi người vừa nghe Đăng Dương nói thì đều cùng lúc há hốc mồm ngạc nhiên, bao gồm cả Diệt Thiên Hồng, kẻ nổi tiếng với gương mặt bất biến.

“Tên đáng chết này, không ngờ lại còn là Thuần Thú Sư!” Diệt Vân Hà nghiến răng nói thầm, ánh mắt nhìn Đăng Dương hiện rõ sự ghen tị không các nào che giấu

Trái với suy nghĩ của Diệt Vân Hà, Vũ Văn Lập lại có vẻ cực kỳ hâm mộ, vừa đếm ngón tay vừa nói “Qủa thật không nhìn ra, Thất sư đệ đúng là ẩn giấu đủ sâu, đã là võ giả nội ngoại song tu mà lại còn là Thuần Thú Sư điều khiển linh thú”

“Kiểu này nếu tính ra chính là lấy ba đánh một a! Chơi vậy ai chơi?”

Ở giữa đại quảng trường, Lý Thừa Lộc sau khi liên tục thối lui mười bước thì dừng lại, nét kinh sợ trên gương mặt hắn dần dần giảm bớt và cuối cùng bị thay thế bởi sự điên cuồng, hằng học quát

“Ngươi là Thuần Thú sư thì đã sao? Cũng không phải chỉ là thêm một con quái thú bậc 4 phế vật mà thôi. Chết đi, Hỏa Long Hóa Thân – Hỏa Diễm Hóa Chân Long!”

Bừm!!!

Một lần nữa, cơ thể Lý Thừa Lộc bùng lên hỏa diễm nóng rực, bàn tay lật một cái đã rút ra trường kiếm sắc lạnh hàn quang, nhắm vào Đăng Dương mà lạnh lùng đâm tới.

Theo kiếm chiêu xuất ra, luồng hỏa diễm cuốn quanh người hắn cũng hóa thành một đầu chân long thật sự với đầy đủ sừng, bờm và răng nanh sắc nhọn, mang theo uy thế thiêu đốt bát hoang mà ầm ầm lướt ngang không gian, lao thẳng vào Đằng Dương cũng như Hắc Ngục Xà.

Sức mạnh tàn phá ẩn chứa trong một chiêu này, gần như có thể ngay lập tức đánh chết tươi một Võ Sư cao cấp chứ không đùa! Mạnh mẽ Vô Song!

Ấy thế mà đối diện với đầu hỏa long đang gào thét lao đến, Đăng Dương chỉ cười nhạt một tiếng nhàm chán, phất tay nói

“Tiểu Hắc, nuốt đi!”

Khè!!!

Hắc Ngục Xà đung đưa xà vỹ, kêu lên một tiếng thị uy rồi há to cái mồm đỏ lòm như chậu máu, cứ thế, vô cùng đơn giản đem đầu hỏa long cuồng mãnh kia hút gọn vào miệng rồi nuốt xuống cái ực. Hơn nữa, sau khi ăn xong, xà đồng của nó còn thoán hiện lên nét mê ly thích thú, tựa như vô cùng vui vẻ vì không cần làm gì cũng có người đem thức ăn dân lên tận miệng vậy.

“Không thể nào!” Lý Thừa Lộc một mặt khó tin nhưng rồi vẫn cắn răng hét lớn “Chỉ là một con súc sinh mà thôi, nuốt được lần một lần hai không có nghĩa là nuốt được mãi mãi. Chết đi, Hỏa Diễm Hóa Chân Long!”

“Hỏa Diễm Hóa Chân Long!”

“Hỏa Diễm Hóa Chân Long!”

“Hỏa Diễm Hóa Chân Long!”


Tiếp đó, Lý Thừa Lộc dường như bị phát cuồng mà không tiếc tổn hao đấu khí, dồn dập ngưng tụ ra hàng loạt hỏa long to lớn, tựa như một khẩu súng máy liên thanh, ầm ầm bắn phá về phía Đăng Dương.

Bất quá, dù cho hắn có phóng tới bao nhiêu đầu hỏa long đi chăng nữa thì với một mệnh lệnh vô cùng đơn giản của Đăng Dương, tất cả cũng chỉ có thể làm mồi ngon trong miệng Hắc Ngục Xà mà thôi, đến cả một chút tác dụng nho nhỏ như chạm đến vạt áo của Đăng Dương cũng không thể gây ra được.

Cuối cùng, sau hơn nửa phút điên cuồng oanh tạc, số lượng đấu khí trong người Lý Thừa Lộc cũng đã cạn khô, cả người vô lực mà chống tay xuống đất, vần trán ước đẫm mồ hôi, ra sức hít thở từng hơi nặng nhọc, rơi vào tuyệt vọng mà lầm nhẩm không ngừng

“Tại sao có thể như vậy? Tại sao… tại sao… tại sao… tại sao...!”

“Rốt cuộc con súc sinh kia là cái giống ôn gì? Làm sao lại có khả năng thôn phệ hỏa diễm bá đạo như vậy?”

“Làm tốt lắm Tiểu Hắc!” Phía đối diện, Đăng Dương vuốt nhẹ đầu Hắc Ngục Xà xem như khen ngợi rồi nhất chân đi đến trước người Lý Thừa Lộc, tủm tỉm cười nói

“Lý sư huynh, ngươi có nhận thua hay chưa?”

Nghe thế, Lý Thừa Lộc liền ngước đầu lên, bi phẫn nhìn đến ánh mắt cợt nhả của Đăng Dương, căm hận nói

“Ngươi thắng ta như thế này, không cảm thấy nhục nhã hay sao?”

Đăng Dương hơi chút buồn cười, đáp “Nhục nhã? Lý sư huynh đừng có nói đùa thế chứ, khắp cả thiên hạ, ai mà lại không biết Thuần Thú Sư chiến đấu chính là bằng linh thú của mình, bản thân ta là một cũng là một gã Thuần Thú Sư, tại sao khi sử dụng linh thú giao đấu vời ngươi lại trở thành nhục nhã rồi?"

“Đó là còn chưa nói đến, không phải Lý sư huynh luôn tự nhận định, các trận chiến của ta, chiến thắng được đều là nhờ vào thủ đoạn âm hiểu hay sao? Vậy thì giờ đây, ta tiếp tục âm hiểm thêm một lần nữa thì đã làm sao nào? Lý sư huynh có can đảm đến khiêu chiến ta, vậy thì phải hiểu rõ điều này chứ!”

“Không cần lí do lý trầu và cũng đừng có viện có này nọ, thua chính là thua. 200 điểm cống hiến, mau giao ra đây!”

“Ngươi…” Lý Thừa Lộc hoàn toàn cứng họng, tức muốn học máu mà không nói thành lời.

Tuy nhiên dù có tức đến mấy, hắn cuối cùng cũng chỉ có thể xẻo da lóc thịt, nhỏ máu trong lòng mà đem thẻ bài đệ tử giao cho Đăng Dương.

Đem điểm cống hiến của Lý Thừa Lộc nhập qua thẻ bài của mình, Đăng Dương cau mày nói “Mới có 143 điểm cống hiến, vẫn còn thiếu 57 điểm nữa!”

“Ngươi… được lắm!” Lý Thừa Lộc nghiến răng nghiên lợi, hận không thể tùng xẻo Đăng Dương ra làm trăm mảnh, nhưng rồi vẫn phải đi tới Tô Lâm đang nằm im bất động không xa, từ trên người hắn lấy ra thẻ bài đệ tử đưa cho Đăng Dương, trả nốt số tiền còn thiếu.

Mà ngay sau khi trả xong, Lý Thừa Lộc cũng không còn mặt mũi gì ở đây nữa, liền vác Tô Lâm mềm hoặc như cái xác chết lên vai, ba chân bốn cẳng rời đi trong nhục nhã.

Chỉ là trước khi bước chân qua đại môn của Hắc Cẩu Đường, hắn bổng nhiên quay đầu, bỏ lại một câu hăm dọa lạnh lẽo

“Đăng Dương, mối nhục ngày hôm nay, chúng ta sẽ nhớ kỹ, đợi đến lúc Ngoại Môn Đại Chiến, chắc chắn sẽ bồi lại cho ngươi gấp mười lần, cứ chờ đấy!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận