Ngũ Hành Phong Ấn Trận, bản thân đã cực kỳ cường hãn, chấn nhiếp quần phương, thế nhưng chỉ trong một khắc ngắn ngủi, đã bị một kiếm bổ ra làm đôi, hôi phi yên diệt. Cảnh tượng như thế này, hoàn toàn đã khiến cho hàng trăm võ giả có mặt ở nơi đây phải câm nín, kể cả Đăng Dương cũng không ngoại lệ.
Vài giây tĩnh lặng trôi qua, hàng trăm ánh mắt nghi kỵ, run sợ lẫn kinh diễm, tất cả đều đổ dồn lên thân ảnh đang lơ lững giữa bầu trời kia, đồng thời tiếng nghị luận bắt đầu râm rang khắp nơi
“Chỉ một kiếm đơn giản đã có thể huy diệt luôn cả Ngũ Hành Phong Ấn Trận, cỗ sức mạnh ghê gớm này, sợ rằng chỉ có Võ Tướng trung cấp mới có thể thi triển ra a!”
“Áo trắng phiêu hương, Bạch Dực phong vũ … nữ nhân này, chính là người của Phiêu Miễu Động!”
“Thường nghe người ta nói, toàn bộ nữ đệ tử của Phiêu Miễu Động, ai ai cũng là quốc sắc thiên hương, hôm nay có dịp tận mắt gặp mặt, quả nhiên là danh xứng kỳ thực, lung linh sắc sảo. Không cần sức mạnh, chỉ với sắc đẹp kinh diễm thế này thôi, cũng đủ để hạ gục cơ số võ giả chỉ trong nháy mắt rồi, hài, quả thực là quá mức xuất sắc”
“Bớt lời lại một chút, đệ tử của Phiêu Miễu Động tuy đẹp nhưng tính tình không giống bình thường, cực kỳ bài xích nam nhân. Nếu như để cho nàng biết được cái mồm thối của ngươi đang bình luận nhan sắc của nàng, vậy thì tạm biệt cái lưỡi đi nhé”
“Ha ha, Tam Sơn Môn đang làm việc, Phiêu Miễu Động lại chen ngang vào, xem ra chuẩn bị lại có trò vui để xem rồi đây. Nói không chừng, không cần đợi phế khu Cổ Loa mở ra, ngay hôm nay, ba đại cự đầu sẽ quyết một trận long tranh hổ đấu, đem cái thành Lang Sa này lật ngược trở lên”
Mà không chỉ đám võ giả tụ tập xung quanh, ngay cả năm người Chu Lam, khi nhìn đến thân ảnh tuyệt mĩ đang đứng trên bầu trời cũng liền run sợ không nhẹ, bởi vì, bọn hắn biết được thân phận thật sự của cô gái này là ai.
Hít sâu một hơi, Chu Lam nhìn thẳng vào thiếu nữ phiêu diêu trên không trung, cao giọng nói
“Lý Tiểu Kiều sư tỷ, hành động vừa rồi của nàng là có ý gì? Phá Thiên Tông chúng ta đang hành sự, cũng không có đụng chạm gì tới Phiêu Miễu Động các nàng, cớ sao nàng lại vô duyên vô cớ, xen vào công việc của chúng ta?”
“Lý Tiểu Kiều sao?” Chu Lam vừa hỏi, Đăng Dương cũng lập tức nghi hoặc nhìn lên thiếu nữ trên trời cao.
Bản thân hắn với Phiêu Miếu Động trước nay chưa từng có bất cứ dây mơ rễ má gì, và tất nhiên cũng chưa bao giờ gặp mặt thiếu nữ gọi là Lý Tiểu Kiều này, vậy thì tại sao nàng ta lại ra tay cứu hắn chứ, không lẽ chính là muốn thọc gậy bánh xe Phá Thiên Tông?
Tại trên trời cao, Lý Tiểu Kiều chà nhẹ ngón tay, hoàn toàn là một bộ dạng không để lời nói của Chu Lam vào mắt, mím môi cười khẩy, khinh thường nói
“Đúng là Phá Thiên Tông các ngươi không có đụng chạm đến Phiêu Miễu Động của ta, thế nhưng hành động của các ngươi là cho bổn tiểu thư cảm thấy vô cùng ngứa mắt. Mà từ trước đến nay, cứ mỗi khi bổn tiểu thư cảm thấy ngứa thì bắt buộc phải gãi, vậy cho nên một kiếm vừa rồi của ta, cũng chỉ là tiện tay gãi ngứa mà thôi”
“Rồi sao, các ngươi có ý kiến gì?”
“Gãi ngứa?” Chu Lâm giật mi mắt, trán nổi gân xanh, cắn răng nói “Lý Tiểu Kiều, chúng ta gọi nàng một tiếng sư tỷ là đã nể mặt lắm rồi, nàng cũng đừng có ỷ mình cảnh giới cao thâm mà ép người quá đáng!”
“Phá Thiên Tông chúng ta, từ trước đến nay, chưa bao giờ sợ Phiêu Miếu Động các nàng đâu!”
“Ép người quá đáng?” Lý Tiểu Kiều vừa nghe Chu Lam nói vậy thì không khỏi che miệng cười to, âm điệu nói ra sặc mùi châm biếm
“Nếu nói về ép người quá đáng, vậy thì các ngươi hãy tự nhìn lại mình đi. Khanh khách, lấy năm tên Võ Sư cao cấp để chèn ép một tên Võ Sư trung cấp, nếu so sánh với ta, hành động này còn thúi hoắc hơn cả ngàn lần”
“Mà thôi, ta cần gì phải giảng đạo lý với đám óc nho các ngươi chi cho mệt, bây giờ chỉ một lời thôi… CÚT!”
Chữ ‘CÚT’ cuối cùng đi ra từ môi đào của Lý Tiểu Kiều, mặc dù nhẹ tựa gió mây thế nhưng lại ẩn chứa bên trong một cỗ sát khí làm rung động linh hồn, nhất thời khiến cho cả năm người Chu Lam không rét mà run.
Không nói nhiều lời, đây chính là trắng trợn đen dọa, hung hăng uy hiếp, muốn sống thì cút, không cút thì chết, đơn giãn vậy thôi.
“Lý Tiểu Kiều, nàng…” Bị Lý Tiểu Kiều trắng trợn uy hiếp, Chu Lam gần như là nghẹn tức đến nổi da đầu bốc khỏi, ấy vậy mà lẫm bẩm mãi vẫn chẳng thốt nổi nên lời.
Biết sao được, thực lực giữa hai bên chênh lệch quá lớn, nếu nói không ngoa chính là mặt đất so với bầu trời, cho dù bọn hắn có hợp sức lại, một lần nữa thi triển ra Ngũ Hành Phong Ấn Trận thì cũng chỉ bị nàng một kiếm chẻ đôi mà thôi, lấy cái gì để mà bật lại đây?
Cuối cùng, sau một hồi đấu tranh dằn vặt, Chu Lam cũng chỉ có thể hằng học trừng mắt với Đăng Dương, hận không thể ngay lập tức đem hắn ra bằm xương lóc thịt, hừ lạnh một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói
“Lý Tiểu Kiều sư tỷ, chuyện hôm nay, Phá Thiên Tông nhất định sẽ nhớ kỹ, hẹn ngày gặp lại trong phế khu Cổ Loa. Chúng ta đi!”
Nói rồi, Chu Lam phất tay ra hiệu với bốn tên đệ tử Phá Thiên Tông còn lại, vô cùng dứt khoát quay người bước đi, tuy nhiên dàng người hình như có chút cứng ngắc như gỗ đá.
Bốn người Phùng Hưng thấy thế, nào dám một mình nán lại, nhanh chóng phóng người đuổi theo.
Cửu Triệt tiến đến bên cạnh Chu Lam, nhẹ giọng hỏi “Chu sư huynh, chúng ta cần gì phải sợ nàng như thế chứ? Chỉ cần bắn lên một phát tín hiệu, đám người Ngọc sư huynh chắc chắn sẽ đến ngay. Hơn nữa, chuyện này còn liên quan đến mặt mũi của tông môn, ta tin chắc Ngọc sư huynh sẽ không cảm thấy phiền nhiễu đâu”
Chu Lam nghe vậy, ánh mắt thoáng lóe lên hàn quang sắc lạnh, nhưng rồi lại bị hắn cường ngạnh áp xuống, khẽ lắc đầu, đáp
“Điều này tất nhiên ta cũng biết, chỉ là các ngươi nghĩ đi, đợi cho đến khi Ngọc sư huynh đuổi đến, chúng ta có còn sống sót trên trần gian này nữa hay không?”
“Người khác thì ta không biết, thế nhưng cô nàng Lý Tiểu Kiều này, hung danh rất lớn, trước nay hành sự đều vô cùng không theo quy luật, làm việc cũng bất chấp hậu quả, nàng sẽ không để ý chuyện giết chúng ta sẽ khơi mào cuộc chiến giữa Phá Thiên Tông và Phiêu Miễu Động đâu”
“Hiện tại, chúng ta tốt nhất vẫn là không nên chọc tức nàng ta, bảo toàn tính mạng trở về, đem toàn bộ chuyện này bẩm báo cho Ngọc sư huynh biết. Với bản lĩnh của mình, Ngọc sư huynh ắt hẳn là sẽ tìm ra cách giúp chúng ta đòi lại công đạo”
“Chu sư huynh nói có lý!” Ấu My và Lục Hà khẽ gật đầu đồng ý
“Thế còn tên đạo tặc đáng chết kia thì sao?” Phùng Hưng nhíu mày nói
Nghe thế, Chu Lam thoáng cau mày lại, dừng một chút rồi lạnh lẽo đáp
“Tên đó, trước sau gì cũng sẽ tiến vào phế khu Cổ Loa. Đến khi đó, chúng ta sẽ lại có cơ hội để giết chết hắn thôi, hai thanh Địa Nguyên Binh, ắt hẳn sẽ khiến cho không ít người đỏ mắt đây, ha ha!”
Đăng Dương đứng giữa vùng lòng chảo đổ nát, dõi mắt nhìn năm người Chu Lam cuối cùng cũng đã đi xa mà âm thầm tiết nuối trong lòng, tuy nhiên bề ngoài, hắn vẫn làm ra vẻ thở phào nhẹ nhỏm như vừa tránh được đại nạn, tay chân lóng ngóng ôm lại thành quyền, hướng Lý Tiểu Kiều đang đứng trên không trung, phi thường cảm kích nói
“Đa tạ Thủy cô nương đã ra tay cứu giúp, ân huệ này, Dương Dương ta sẽ khắc cốt ghi tâm, nhớ mãi không quên”
Tại trên không trung, Lý Tiểu Kiều lãnh đạm nhìn xuống Đăng Dương bên dưới, tựa hồ cũng không có bao nhiêu để ý, cười nhạt đáp
“Không cần khắc cốt ghi tâm và cũng đừng có nhớ mãi không quên. Ta làm chuyện này, mục đích cũng không phải là muốn cứu giúp ngươi. Chỉ là, gặp nhau cũng xem như một cái duyên, ta tốt bụng nhắc ngươi một câu!”
“Phế khu Cổ Loa ‘lần này’, không phải là nơi cho những tên Võ Sư nhỏ yếu như ngươi tiến vào, thế thôi, muốn sống hay muốn chết, tùy ngươi lựa chọn”
Dứt lời, Lý Tiểu Kiều cũng không buồn quan tâm Đăng Dương nữa, liền vũ động đôi cánh sau lưng, hóa thành một đao bạch quang, vèo cái biến mất trên bầu trời rộng lớn.
Lý Tiểu Kiều đi rồi, cuộc vui cũng xem như kết thúc, bất quá đám đông võ giả tụ tập xung quanh cũng không có mấy người rời đi, đa số đều ở lại, dùng đôi mắt tham lam nhìn chòng chọc vào Đằng Dương, lúc này đang cả người đẫm máu, đứng ngay tại chính giữa vùng lòng chảo hoang tàn.
Chỉ đảo nhẹ hai mắt, Đăng Dương tất nhiên hiểu rõ đám người kia đang nghỉ cái gì trong đầu, còn không phải là muốn đánh chủ ý lên hai thanh Địa Nguyên Binh của hắn hay sao?
Chỉ là, muốn đoạt đồ của hắn, không phải cứ đông người là được.
“Ha ha, các vị, hẹn gặp lại!”
Đăng Dương cười khẽ một tiếng, dưới lòng bàn chân, lôi điện màu tím ầm ầm bạo nổ, thân pháp Đạp Lôi trong thoán chốc đã được thi triển đến mức tận cùng, mà hắn thì không khác gì một quả đạn pháo, phá không bắn ra với tốc độ không tưởng, chỉ nghe vèo một tiếng thì đã phóng đi ba bốn chụt mét, tiếp cận mép rìa của vùng lòng chao, nơi đang có đông đảo võ giả như sói đói rình mồi chờ đợi.
“Không được để hắn chạy!”
“Muốn sống thì giao Địa Nguyên Binh ra đây!”
Đám đông võ giả vừa thấy Đăng Dương phóng đến, tên nào tên nấy đều ngay lập tức rút ra binh khí của mình, ào ào xông lên như đàn kiến vỡ tổ, bủa vây lấy Đăng Dương không một lối thoát.
Trong suy nghĩ của bọn hắn, Đăng Dương đúng là có sức chiến đấu cực kỳ mạnh mẽ, một chút cũng không thua kém bất kỳ một tên Võ Tướng sơ cấp nào, điều này không một ai phủ nhận.
Thế nhưng sau một hồi đại chiến tan nát trần đời với năm người Chu Lam, mặc dù đa phần thời gian đều là Đăng Dương chiếm cứ thượng phong, thế nhưng trong người hắn cũng chắc chắn bị thương không nhẹ, sức chiến đấu mười phần không còn quá năm.
Có thể nói, đây là thời cơ tốt nhất để bọn hắn có thể giết chết Đăng Dương, dễ dàng cướp lấy hai thanh Địa Nguyên Binh phi thường quý giá kia.
Suy nghĩ này, nghe qua quả thực vô cùng hợp lý, chỉ là nếu đem áp dụng lên người Đăng Dương thì lại vô lý đùng đùng.
Không nói đến Huyết Khí Tiên Công mang đến sự hồi phục vô cùng mạnh mẽ, nội cái việc trong túi Đăng Dương lúc này đang có đến cả ngàn điểm Tích Lũy, dư sức để hắn uống vào đại lượng Bình Sinh Lực, Bình Đấu Khí như uống nước lã.
Tiêu hao đấu khí, trọng thương tâm tạng, gãy xương đoạn cốt, đối với người khác có thể là những vết thương vô cùng trí mạng, thế nhưng đối với Đăng Dương lại chẳng thành vấn đề.
Chỉ cần hắn còn điểm Tích Lũy và không gặp phải thể loại cường giả mạnh mẽ vượt trội, tựa như đám người Thủy Linh Lung, Ngọc Cổ Thanh hay Nguyệt Yên Lan, hắn sẽ không thể nào lâm vào tình thế nguy hiểm được.
Nói là như thế, không có nghĩa là Đăng Dương sẽ lao đầu vào đánh đấm với đấm võ giả trước mặt, hắn cũng đâu có ngu mà lấy một mình đánh với một đống, hắn mạnh thì mạnh thật đấy, thế nhưng đám võ giả dù gì cũng có đến mấy trăm tên, hắn thắng bằng niềm tin à?
Chỉ thấy ngay tại thời điểm hai bên chỉ còn cách nhau vài mét và đám võ giả đã gần như vây chặt kín Đăng Dương thì đột nhiên, bùm một tiếng bạo nổ nho nhỏ, cả không gian bổng chốc đã bị một thứ ánh sáng chói lóa còn hơn cả mặt trời bao phủ toàn bộ.
Thứ ánh sáng kỳ cường độ cao này, nhất thời đã khiến cho tất cả võ giả đang vây công Đăng Dương mắt mù, tai điếc, tinh thần chấn động, tựa như một bầy dê mất đi phương hướng, loạn thành một đống hỗn tạp, tiếng kêu đau đớn thấu tận trời xanh.
Mà Đăng Dương chính là lợi dụng thời khắc hỗn loạn này, an toàn tẩu thoát khỏi vòng vây trùng trùng điệp điệp theo một cách không thể nào dễ dàng hơn.
------*-*------
Rời khỏi chiến trường, Đăng Dương cũng không có lập tức trốn chạy đi xa mà là tìm một con hẻm tương đối kín đáo gần đó rồi núp vào.
Tiếp đó, hắn thu hồi cả Hoàng Hôn kiếm và Bình Minh kiếm vào kho đồ hệ thống, nhanh chóng rửa sạch vết máu và bụi bẩn trên người rồi thay đổi một bộ võ phục mới tinh, khôi phục lại bộ dạng phong thần tuấn lãng, sạch sẽ thơm tho, vừa nhìn qua, không một ai có thể nhận ra, hắn vừa rồi chính là đã tự thân trải qua một trận chiến phi thường hung liệt.
Sau khi đã chuẩn bị đâu vào đấy, Đăng Dương thoáng xốc lại tinh thần, nụ cười mềm mại lại nở nhẹ trên môi, nhàn nhã tự nhiên rời khỏi hẻm nhỏ, mặc cho đám đông võ giả như sói đói tìm môi đang lùn sục khắp nơi, hắn hướng tửu lâu lớn nhất của thành Lang Sa – Hồng Lang Lâu mà chậm rãi tiến bước.