“King….koong”
Tiếng chuông cửa vang lên trong 1 ngôi nhà thuộc khu căn hộ cao cấp.
Sau đó, ở bên trong có tiếng dép loẹt xoẹt đi ra rồi mở cửa.
- Giám đốc? Sao anh lại đến đây?
Đoàn Dung kinh ngạc khi nhìn thấy Gia Kiên xuất hiện ở trước cửa nhà mình, ả ta vội vàng tháo ngay chiếc mặt nạ đắp trên mặt xuống mà nhìn anh 1 cách ngơ ngác.
Hoàng Gia Kiên sau đó bất chợt đưa tay lên bóp thắt lấy cổ ả, rồi dùng lực đẩy Đoàn Dung lùi vào trong nhà, áp lưng lên 1 bức tường gần đó, ánh mắt anh như 1 con mãnh sư nhìn khoét sâu vào gương mặt ả, gằn lên:
- Ái Linh ở đâu?
Bị hỏi 1 câu mà ả vốn không ngờ tới khiến Đoàn Dung ngây ngốc, cổ họng bị bóp chặt đến nghẹt thở:
- Giám….giám đốc….tôi….tôi…làm sao biết…..cô ấy ở đâu?!
Gia Kiên dùng sức hơn vào lực tay của mình:
- Tôi xuất hiện ở đây, không phải là để chơi với cô.
Đoàn Dung gương mặt đã nhăn nó đến mức khó coi, bàn tay ả đưa lên bấu chặt vào tay anh cố gỡ ra:
- Giám đốc…..anh….có thể….bỏ tay ra trước…..để tôi nói….được không?
Anh nhìn ả ta soi xét 1 hồi rồi cũng buông tay ra mà nói:
- Buổi quay quảng cáo cuối cùng của Ái Linh, trên đường trở về xe bị 1 đám người lạ mặt chặn lại gây rối.
Hôm nay tôi đã bắt được 1 tên trong số đó, hắn khai là do cô thuê.
Đoàn Dung nghe vậy lại sợ xanh mặt mà lắp bắp:
- Giám đốc….anh….anh tin lời họ nói sao?
- Vậy sao hắn phải vu oan cho cô?
- Tôi…tôi…làm sao biết được….có kẻ muốn hãm hại tôi.
- Đoàn Dung, cô đừng nghĩ cô đầu quân cho Hoàng Kim mà tôi không dám lật đổ cô.
Tình trường của cô với các đạo diễn, nhà sản xuất cũng không ít đâu, tôi sẵn sàng gạch bỏ đi 1 con gà kiếm ra tiền chỉ vì nó chướng mắt đấy.
Vừa nghe vậy, Đoàn Dung liền vội vã bước tới túm lấy cánh tay anh, vẻ mặt lo sợ mac nói:
- Giám đốc….anh đừng làm vậy! Được, tôi thừa nhận hôm đó là tôi thuê bọn họ, nhưng chỉ là muốn dằn mặt nó thôi.
Bỗng nhiên bị cướp mất vai và hợp đồng, anh bảo tôi làm sao không uất ức cho đưa.
Nhưng mà chẳng phải cô ta không bị gì sao? Còn hôm nay, tôi thật sự không biết cô ta đang ở đâu cả…..nhưng….nhưng có lẽ….có 1 người biết!
Gia Kiên nghe vậy khẽ nhíu mày nhìn anh:
- Ai?
- Lương Thế Viễn!
Thời điểm đấy, chiếc taxi vẫn chạy miệt mài vào 1 khu thưa dân cư.
Ái Linh cả đoạn đường như mê man dựa vào ghế ngủ.
Chỉ đến khi chiếc xe dừng lại trước 1 căn nhà bỏ hoang, cô mới mở mắt nhìn ra ngoài, vạn vật lạ lẫm khiến Ái Linh cau mày mà lè nhè nói:
- Bác tài, bác đi sai đường rồi phải không?
Khi đó, người lái xe xuống đi về phía sau mở cửa, hắn túm tay cô kéo ra ngoài, Ái Linh vẫn còn chưa tỉnh rượu mà lảo đảo vùng vằng:
- Này, làm gì đó…..đây không phải nhà tôi!
Hắn ta không nói gì, vẫn dùng sức lôi cô đi vào trong căn nhà bỏ hoang đấy, Ái Linh toàn lực lúc đó bị men rượu không chế nên cũng chẳng phản kháng được bao nhiêu.
Khi bị đưa vào bên trong, 1 mùi ẩm mốc bốc lên khiến cô khó chịu mà nhăn mặt rồi lấy tay phẩy đi:
- Mùi gì khó chịu quá, tôi không ở đây đâu!
Nói rồi, cô vùng vằng quay người trở ra nhưng bị hắn ta túm lại, Ái Linh sẵn men trong người lại hung hăng đánh vào người hắn:
- Bỏ ra!
Lần này cô có chút ương bướng hơn, dùng dằng bằng được với tên đó mà hết lên:
- BUÔNG TÔI RA, TÔI PHẢI VỀ NHÀ!
Hắn thấy cô vậy, lại sợ ồn ào gây động tĩnh liền vung tay giáng xuống mặt cô 1 cái tát đau điếng khiến Ái Linh cũng phải tỉnh rượu.
Cô kinh hãi tròn mắt nhìn hắn, lúc này nhận thức mới được rõ ràng hơn, Ái Linh đưa tay ôm lấy 1 bên gương mặt mình mà mấp máy nói:
- Anh….anh…..là ai?
Đối phương có 1 ánh mắt vô cùng đáng sợ, hắn nhìn cô 1 vẻ như khát máu mà đi tới, Ái Linh sợ hãi vội bỏ chạy nhưng được vài bước liền bị hắn túm tóc giật mạnh ngược lại.
- Ahhh!
Cô vì đau mà kêu lên 1 tiếng, sau đó đối phương liền lấy tay bịt miệng cô lại rồi kéo vào bên trong nhà, dùng lực đẩy mạnh cô về 1 phía góc nhà.
Ái Linh đôi chân loạng choạng ngã xuống, tay chống lên lên đất đá mà trượt 1 đoạn con sát khiến trầy trớt máu, cô khẽ cau mày.
Lúc đấy, đôi phương lấy trong túi ra 1 cái khăn, từng bước tiến lại phía cô, Ái Linh nhìn hắn kinh sợ đến mức đôi đồng tử in hằn những tia máu đỏ mà cứ thụt lùi lại:
- Anh….anh muốn làm gì…..!
Hắn từng chút lại gần cô, cho đến khi Ái Linh đã lùi sát vào bức tường, cô cùng đường không cựa được nước mà run rẩy nói:
- Tôi không quen biết anh…..chúng ta không thù oán….cậu xin anh đừng hại tôi.
Hắn khi ấy ngồi xuống đối diện cô, đưa chiếc khăn lên muốn chặn miệng cô lại nhưng Ái Linh cương quyết phản kháng không mở ra.
Đối phương tính tình khá nóng, hắn không vừa ý liền cầm viên gạch cạnh đấy đập vào đầu cô.
Cú tác động gây ra sự choáng váng khiến Ái Linh gần như muốn ngất đi.
Hắn sau đó bóp lấy miệng cô mở ra, rồi đem chiếc khăn quấn ngang miệng vòng ra sau đầu buộc chặt lại.
Cô khi ấy cảm nhận được thứ chất lỏng ở đầu đang chảy xuống, ánh mắt có phần mệt mỏi nhìn hắn mà nói không rõ chữ:
- Làm ơn….tha….cho….tôi!
Ai ngờ lời vừa dứt, hắn liền túm tóc cô dùng sức đập đầu cô vào bức tường, Ái Linh sau cú đập đó cũng liền bất tỉnh.
Lúc này, trong 1 căn phòng sang trọng, Hoàng Gia Kiên bước vào tiến thẳng đến nơi mà Lương Thế Viễn đang ngồi đấy, lão nhìn thấy anh liền cười:
- Không biết có chuyện gì quan trọng mà Giám đốc Kiên lại muốn gặp tôi vào lúc khuya thế này.
Anh không quá câu nệ, thẳng tay vứt 1 phong thư lên bàn.
Thấy thế, Lương Gia Viễn khẽ nhíu mày nhìn anh, xong nhìn xuống nó, 1 lúc sau mới cầm phong thư lên mở ra xem.
Trong đấy là 1 xấp ảnh mà ông ta cùng với những ả nhân tình của mình ân ái với nhau, Gia Kiên lúc này lên tiếng:
- Chủ tịch Viễn nghĩ thế nào khi những bức ảnh này được gửi đến cho bà Lương?
Nghe vậy, lão ta nhìn lên anh, ánh mắt chợt sâu hoắm mà nói:
- Giám đốc Kiên đây là có ý gì? Muốn huỷ hợp đồng không cần dùng cách này.
- Tôi cũng không muốn vòng vo, chỉ cần 1 điều kiện.
Dương Ái Linh!
Ông ta nghe vậy khoé mắt khẽ giật giật vài cái:
- Người của Hoàng Kim, tại sao lại đến chỗ tôi hỏi?
Gia Kiên khẽ nhếch miệng cười:
- Chẳng phải Đoàn Dung vẫn luôn đến tìm ông sao? Chủ tịch Viễn, người của tôi hiện tại đang ở trước cửa nhà của ông, chỉ 1 cái nhấn chuông thôi thì tất cả những bức ảnh này sẽ đến tay bà Lương.
Ai mà không biết cái cơ ngơi của chủ tịch Viễn đều nhờ nhà vợ, sẽ như thế nào khi bà Lương biết việc này đây.?
Lương Thế Viễn bàn tay siết chặt lại, lão có thế nào cũng lăn lội hơn anh nhiều năm, vậy mà để anh uy hiếp như vậy quả thực vẫn cảm thấy 1 sự xỉ nhục.
Chỉ là nước cờ này không thể làm căng được, ông ta lúc này đứng dậy đi lại bàn làm việc, lấy trong ngăn kéo ra 1 bức ảnh đem lại phía anh mà nói:
- Thứ tôi có thể cho cậu là bức ảnh này thôi.
Còn lại tôi hoàn toàn không biết gì hết.
Gia Kiên nhận lấy bức ảnh nhìn, trong đó là gương mặt 1 người đàn ông anh thấy hình như đã nhìn ở đâu rồi.
Gia Kiên thừa biết Lương Thế Vinh không dám giấu anh, dù thế nào ông ta cũng cần cái cơ ngơi nhà vợ, mà trước mắt lúc này phải tìm ra cô trước.
Gia Kiên cầm bức ảnh rời đi, gửi hình sang cho trợ lý Trần, chỉ 1 phút sau đó, cậu ta liền gọi lại:
- Giám đốc, hắn là Lê Vĩnh Bá, tội phạm gi..ết người đang bị truy nã!.