Gia Kiên vốn chẳng quan tâm đến mấy cái drama thị phi gì đó, nhưng nhìn sắc mặt cô không tốt nên đưa tay ra đoạt lấy điện thoại của Lina:
- Có chuyện gì?
Tự hỏi vậy nhưng đồng thời anh cũng nhìn vào điện thoại của Lina, nhân vật chính của bức hình lại là mình nên rất nhanh những gì của tối qua đã liền tái lặp lại trong đầu anh.
Gia Kiên ánh mắt đanh lại như tảng băng, siết chặt chiếc điện thoại, tư tưởng đang đay nghiến 3 cái chữ Phạm Kiều Nhã.
Cảm xúc của Ái Linh lúc này có chút rối loạn, cô cố tỏ ra ổn mà vội nói:
- Không phải là sửa kịch bản sao? Em đi tìm đạo diễn Châu để thảo luận 1 chút.
Nói rồi, cô liền vội quay đi mà Gia Kiên thấy vậy định đuổi theo nhưng Lina bỗng giữ anh lại:
- Để tôi cho! Anh giải quyết chuyện này đi.
Sau câu đấy, Lina cũng đuổi theo cô, mà Gia Kiên đứng đó nhìn theo 1 đoạn rồi lấy điện thoại của mình ra mà bấm gọi:
- Toàn bộ những tin tức và hình ảnh có liên quan đến tôi trong hôm nay, bằng mọi giá gỡ hết nó xuống.
Chỉ nói ngắn gọn như vậy rồi tắt máy, anh sau đó cũng liền vội rời đi.
Khi ấy, Ái Linh bỏ chạy đi thẳng lên tầng thượng của toà nhà.
Bước ra phía ngoài trời, gió lộng tát thẳng vào mặt khiến cô dễ chịu hơn hẳn.
Ái Linh tiến lại gần phía lan can, vịn 2 tay lên đó rồi hít 1 hơi mà thở mạnh ra.
Tất nhiên cô chẳng phải hiểu lầm gì Gia Kiên, chỉ là khi nhìn thấy bức ảnh đó khiến cô có chút bức bối trong lòng.
Anh tại sao lại để cho Kiều Nhã có cơ hội làm vậy? Tại sao 2 người họ lại gặp nhau vào buổi tối? Tại sao anh không kể cho cô biết, chẳng phải hôm qua anh và cô cũng vừa nói chuyện với nhau sao?
Muôn vạn câu hỏi cứ chạy vòng trong đầu lại khiến lồng ngực thắt nghẹn lại.
Lúc đấy, 1 giọng nói vang lên ở phía sau:
- Không tin tưởng vào bản thân mình đến thế sao?
Ái Linh nghe vậy khẽ xoay mặt nhìn lại, Lina từng bước tiến gần cô, Ái Linh lại quay đi mà thở dài 1 tiếng:
- Chị có biết 2 người đó từng có quãng thời gian khá đẹp bên nhau không?
- Vậy thì sao? Thời gian đó đẹp nhưng cuối cùng vẫn rời bỏ nhau đó thôi.
- Nhưng dù thế nào thì giữa 2 người đó vẫn có 1 chút gì đó đọng lại, để khi gặp lại nhau lại dễ có lưu luyến và hồi tưởng.
Lina khẽ mỉm cười 1 cái:
- Em là đang ghen với hiện tại vì cô ta vẫn động đến được người đàn ông của mình.
Hay là ghen với quá khứ hạnh phúc đã qua của họ?
Cô nghe vậy khẽ cau mặt nhìn sang chị ta:
- Chị, em không ghen!
- Không ghen thế bỏ chạy lên đây đứng 1 mình làm gì? Không phải nói là đi tìm đạo diễn Châu sao?
- Thì…thì…em không gặp được đạo diễn Châu nên lên đây hít thở 1 chút.
Lina nhìn cô rồi vỗ nhẹ lên vai cô 1 cái:
- Em nên để cảm xúc của mình trong trạng thái thật tốt để còn hoàn thiện nốt vai diễn trong Hoa Khai Lệ nữa.
Còn chuyện tình cảm, em có thể lựa chọn tin tưởng hoặc không tin tưởng.
Chỉ là khi lựa chọn thì hãy thử nghĩ đến xem anh ấy đã đối với em như thế nào.
Nếu tin tưởng thì chẳng việc gì phải bận tâm đến chuyện đó cả, còn nếu không trong mối quan hệ này em có quyền chấm dứt và đem mọi thứ gạt ra khỏi đầu mình.
- Chị Lina, không phải là em không tin tưởng anh ấy, chỉ là thấy 2 người họ như vậy vẫn là không tránh được buồn bực.
- Chị làm việc với Giám đốc khá lâu rồi, chị hiểu được con người anh ấy.
Gia Kiên không phải là người thích mập mờ với các mối quan hệ, hay là dễ động lòng với những thứ mà anh ấy đã bỏ đi.
Thế nên trong chuyện này ắt có uẩn khúc, cứ đợi anh ấy giải quyết đi, mọi chuyện sẽ rõ thôi.
Ái Linh nghe vậy thở dài 1 tiếng rồi khẽ gật đầu.
Sau đó Lina lại tiếp lời:
- Được rồi, để tư tưởng thoải mái chút mới dễ nhập vai vào nhân vật được.
Sắp tới e là em không có thời gian để nghỉ đâu, thế nên đừng ôm buồn bực nữa.
- Dạ!
- Chúng ta xuống thôi, chị cũng muốn gặp đạo diễn Châu để bàn qua 1 chút.
Ái Linh gật đầu 1 cái, bọn họ sau đó cũng trở xuống dưới.
Lúc này, trước cửa 1 nhà hàng đồ ngọt Pháp, xe của Gia Kiên dừng lại.
Anh bước xuống đi thẳng vào bên trong, cả người là luồng sát khí lạnh ngắt.
Ánh mắt nhìn thấy người cần tim ở gian phòng phía trước liền 1 đường tiến thẳng đến đẩy cửa bước vào.
Động thái bất chợt của anh khiến Kiều Nhã đứng bật dậy:
- Gia Kiên, sao anh….
Còn chưa kịp nói hết thì anh đã liền túm lấy bả vai của ả, dùng sức đẩy dồn về bức tường.
Cả căn phòng bật điều hoà 18 độ lại thêm cái ánh mắt lạnh tanh của anh dường như khiến mọi thứ đóng băng lại.
- Tôi đã cảnh cáo với cô rằng sức nhẫn nại của tôi có giới hạn rồi mà cô bỏ ngoài tài sao?
Kiều Nhã trên gương mặt thoảng 1 chút sợ hãi mà nói:
- Anh…anh nói chuyện hôm qua sao? Xin lỗi….hôm qua em có uống chút rượu….
Nghe vậy, Gia Kiên lại bóp mạnh vai ả hơn khiến Kiều Nhã nhăn mặt kêu lên 1 tiếng, anh không quan tâm mà gằn giọng:
- Cô còn ra vẻ không biết cái gì?
- Anh…anh đang nói cái gì? Em không hiểu.
- Những bức ảnh đang được đăng tải trên mạng xã hội?!
- Bức ảnh nào?
- PHẠM KIỀU NHÃ!
Gia Kiên gằn lên cái tên khiến ả khiếp sợ mà nói:
- Em….em thật sự không biết bức ảnh mà anh nói là gì?
Lúc này, anh mới buông ả rồi lấy điện thoại ra, bật lên bức hình bị chụp lại tối qua mà đưa ra trước mặt Kiều Nhã.
Ả ta nhìn vào điện thoại, điệu bộ cũng hốt hoảng tới mức đỏ hoe mắt mà lắp bắp nói:
- Chuyện….chuyện này….em….em thật sự không biết!
Gia Kiên cất điện thoại đi:
- Cô còn nói không biết sao?
Kiều Nhã vội vàng túm lấy cánh tay của anh:
- Gia Kiên, em xin lỗi vì đã gây phiền phức cho anh, nhưng thật sự em không hề biết có người chụp lại, em nói thật đấy….làm ơn tin em đi.
Gia Kiên hất mạnh tay ả ra:
- Tôi làm gì dư niềm tin để cho cô nữa!
Nói rồi, anh quay người rời đi, Kiều Nhã đứng đấy nhìn theo mà nước mắt chảy dài xuống, gương mặt uất ức 1 vẻ không cam tâm mà siết chặt lòng bàn tay lại, bờ vai run lên vì kìm nén cơn giận.
Gia Kiên trở vào xe của mình, lại lấy điện thoại mở lên xem, khi thấy những bức hình vẫn còn nổi trên mạng xa hội, anh tức giận bấm số gọi:
- Tại sao đến giờ vẫn chưa gỡ hết xuống!
- Xin lỗi, vì có nhiều người chia sẻ và phát tán nên hơi tốn thời gian 1 chút.
- Tôi chỉ cho anh thêm 5 phút nữa, bằng không anh sẽ không lăn lội nổi trong cái ngành của mình đâu.
Sau câu đó, Gia Kiên cũng tắt máy, anh lại ấn số kết nối đến 1 đầu dây khác.
- Giám đốc, tôi cũng đang định gọi cho anh.
- Đình Trần, cậu điều tra đi.
Xem ai là người đã tung những bức ảnh đó.
- Tôi đã check ip rồi, truy ra được địa chỉ của kẻ đấy.
Thông tin về hắn cũng đã được tra ra, chỉ là 1 tên phóng viên nghiệp dư bị đã bị sa thải của 1 đầu báo do nhân phẩm tệ có chút tệ hại.
- Bắt được hắn chưa?
- Tôi đến nhà nhưng hắn bỏ trốn rồi! Kiểm tra máy tính thì phát hiện tên này đã theo dõi anh từ lâu rồi, hắn có rất nhiều bức ảnh của anh.
Nghe vậy, Gia Kiên khẽ nhíu mày 1 cái, không lẽ quả thực không liên quan đến Kiều Nhã?
- Bằng mọi giá phải tìm được hắn.
Đã theo dõi tôi lâu như vậy, chắc chắn có mục đích khác nữa.
- Vâng!
Sau câu đấy, Gia Kiên tắt máy rồi cũng lái xe rời đi.
Khi ấy, ở trong gian phòng của nhà hàng, Kiều Nhã trên tay cầm điện thoại ấn bàn phím nổi lên những con chữ.
“Bắt đầu kế hoạch đi!”
Ngón tay sau đấy cũng ấn vào nút gửi, gương mặt đanh lại loé lên những tia nham hiểm:
- Gia Kiên, đây là anh ép em!
Anh lúc này lái xe trở về công ty, đã liền vội vã đi tìm cô.
Hỏi nhân viên biết cô đang ở phòng họp bàn qua kịch bản với đạo diễn Châu liền đi thẳng đến đấy.
Cửa được đẩy ra, anh tiến đến chỗ Ái Linh, không nói 1 lời nào liền đường đột túm tay cô kéo đi ra ngoài trong con mắt không hiểu gì của những người ngồi trong đây.
- Ông chủ, có chuyện gì thế? Anh kéo tôi đi đâu vậy?
Gia Kiên không đáp lại cô, cứ đưa thẳng cô về phòng của mình kéo vào trong rồi đóng cửa lại.
Còn chưa kịp hiểu anh định làm gì đã liền bị Gia Kiên dùng sức đẩy áp lưng vào cánh cửa.
- Ái Linh, những gì em nhìn thấy nó không như em nghĩ đâu.
Cô ngây ngốc nhìn anh 1 hồi, lại thấy dáng vẻ khá căng thẳng của Gia Kiên khiến trong lòng có chút thích thú mà muốn đùa 1 chút, cô liền ra vẻ giận dỗi:
- Anh muốn nói đến chuyện tối qua 2 người gặp riêng nhau, rồi có những hành động thân mật ấy sao?
- Là cô ta tự xuất hiện trước mặt tôi, tôi không hề hẹn gặp riêng gì cả.
- Thế còn chuyện 2 người ôm hôn nhau ở ngoài đường như vậy thì sao?
- Cũng là do cô ta tự ý làm vậy, tôi không biết để tránh được.
Ái Linh cười hắt 1 cái:
- Ông chủ của tôi thường ngày độc đoán, bá đạo không ai dám chọc giận vậy mà mới gặp lại tình cũ đã liền trở nên ngu ngơ không biết gì sao?
Gia Kiên nghe vậy khẽ nhíu mày:
- Tình cũ?
- Không phải sao? 2 người từng có khoảng thời gian rất đẹp đó, còn suýt chút nữa kết hôn mà.
- Ái Linh, tôi đã lãng quên cô ta lâu rồi, đã sớm gạt cô ta ra khỏi cuộc sống của tôi rồi.
Hiện tại của tôi chỉ có em thôi.
Ái Linh trong lòng đã cười thích thú nhưng vẫn ra mặt vẻ ương bướng:
- Vậy tại sao không nói cho em biết?
- Tôi nghĩ nó không quan trọng
- Là không quan trọng hay là muốn len lút!
Vừa nghe vậy, Gia Kiên đã tiến thêm 1 bước mà áp sát người cô, anh đập mạnh tay lên cánh cửa, ánh mắt nhìn xuống gương mặt nhỏ mà nói:
- Thời gian lén lút với 1 mình em còn không đủ, tôi đâu lãng phí với kẻ khác.
Ái Linh thấy anh nghiêm túc vậy lại không muốn trêu đùa nữa mà bật cười rồi chống tay lên ngực anh đẩy ra:
- Được rồi ông chủ của tôi ơi! Chuyện này không cần phải giải thích nữa, em tin anh!
Nghe vậy, anh khẽ nhíu mày lại:
- Vậy nãy giờ em đang giỡn với tôi sao?
- Thì cũng phải trả đũa lại chứ.
Dù thế nào anh để cho cô gái khác có cơ hội chạm vào mình thì vẫn là có tội.
Lời vừa dứt, Gia Kiên bỗng đưa tay kéo cô áp sát người mình rồi vòng ôm lấy bờ eo nhỏ bé, ánh mắt nhìn xuống cô 1 nét chân thành mà kiên định nói:
- Ái Linh, tôi muốn công khai chuyện của chúng ta..