18.
Đêm hôm khuya khoắt, tôi vẫn đang vùi đầu tính sổ.
Lúc trước tôi đã nạp tổng cộng hơn 30 vạn tệ để mua các loại thuốc tăng trưởng nhanh, đây là tiền tài trợ ông nội cho tôi vài năm trước khi tôi lừa ông đi khám phá sao Hỏa.
Rạng sáng, từ không gian trồng rau đột nhiên vang lên âm thanh thông báo:
"Đing đoong, đã nhận được 30 vạn đồng xu."
Trên đầu đầy dấu chấm hỏi, tôi nhanh chóng bước vào không gian.
Hôm nay Tiểu Thái ăn mặc khá là lễ độ.
Có vẻ như nó đang đặc biệt chờ tôi.
“Tỷ tỷ, ta phải đi rồi.” Tiểu Thái nhìn tôi.
Gia hoả này trở nên lịch sự từ khi nào vậy?
"Có thể tỷ không biết ta là ai, nhưng ta biết tỷ là người tốt nên ta đã ghép không gian này với tỷ."
"Cho tỷ không gian là muốn làm tỷ trở nên giàu có, nhưng ai ngờ thay vì kiếm tiền tỷ lại chi mấy chục vạn mua thuốc tăng trưởng để nhanh chóng trồng rau, vận chuyển đến vùng thiên tai”.
Tôi hết sức kinh ngạc, không phải do tôi không kiếm được tiền mà kinh ngạc.
Mà giữa tôi và Tiểu Thái dường như có mối liên hệ nào đó?
Chắc không phải... là nam sinh đại học bị tôi từ chối thư tình đâu ha?
Rơi vào trầm mặc.
“Thật ra không gian trồng rau này chỉ đơn thuần là một công cụ kiếm tiền. Khi người dùng giàu lên, chúng ta sẽ nhận được hoa hồng."
"Ngoài ra cũng không có phần thưởng nào cả. Tất cả những đồng xu được trả lại đều là số tiền ta đã tích lũy trong nhiều năm qua. "
Tiểu Thái càng nói càng buồn.
Tôi chợt thấy chán nản: “Ngươi định rời xa ta à?”
Tiểu Thái gật đầu, lá cây rũ xuống.
"Nếu không gian này không kiếm được tiền thì ta sẽ bị xoá khỏi chức quản trị viên."
Xoá bỏ??? Hệ thống của các ngươi chơi lớn vậy sao?
"Vậy ngươi còn tồn tại trên thế giới này không?"
“Hu hu hu tiểu Thái, ta phải làm sao mới giữ được ngươi lại? Hay chỉ cần ta kiếm tiền cho không gian để ngươi nhận hoa hồng thì ngươi sẽ không bị xoá bỏ nữa?"
"Nhìn khả năng kiếm tiền của ta đi! Nạp 100 vạn trước..."
“Không.” Tiểu Thái hiếm có dịu dàng như vậy.
"Ta chưa bao giờ hối hận vì đã chọn tỷ."
"Tạm biệt, ta sẽ không lấy lại không gian, tỷ còn có thể dùng nó làm rất nhiều việc, chỉ là ta không phải quản trị viên, sau này cũng không thể cùng tỷ chơi đùa nữa."
Tôi lay bả vai Tiểu Thái, hét lớn: "Ngươi nói rõ ràng! Đừng đi mà!"
"Kỳ thật có một chuyện ta chưa nói với tỷ, không biết tỷ còn nhớ hay không..."
“Mười năm trước, tỷ sống dưới quê cùng bà ngoại nhặt được một cây non bị người khác giẫm đạp rồi đem trồng vào chậu hoa, ngày nào cũng bón phân và tưới nước. Rất lâu sau mầm non nhỏ đã được tỷ sống."
Tôi run rẩy nhìn Tiểu Thái: "Không phải ngươi…”
Tiêu Thái gật đầu: “Ta chính là cây non nhỏ đó, là tỷ đã cứu ta.”
"Vậy sao bây giờ ngươi lại biến thành bắp cải tim vàng?"
Ta cứu ngươi chứ đâu có làm phẫu thuật đổi loài đâu...
Tiểu Thái hình như đang trợn mắt nhìn tôi???
"Hình dạng của ta sau khi tiến vào không gian được tạo ra một cách ngẫu nhiên, bản thể của ta là cây non mà tỷ đã lưu giữ."
Ồ... hệ thống này thực sự có rất nhiều thủ thuật.
Đúng lúc này, tôi nghe thấy một âm thanh máy móc nhắc nhở từ trong không gian:
"Trong mười giây nữa, quản trị viên sẽ bị xóa bỏ."
“Đếm ngược, mười, chín, tám——”
Tôi chính mắt nhìn thân hình Tiểu Thái dần trở nên mơ hồ: "Không được! Có cách nào ngăn chặn sự xóa bỏ này không!"
Hệ thống dừng một chút: "Có thì có, nhưng giá hơi đắt..."
Rốt cuộc là coi thường tôi hay đang coi thường gia tài bạc triệu của cha mẹ tôi?
"Bao tiền? Mau khai giá."
Hệ thống suy nghĩ một chút: “500 vạn, không gian và tiểu Thái đều là của cô.”
Tôi kiêu hãnh lấy từ trong ví ra mười tấm thẻ: “Quẹt thẻ, mỗi tấm trị giá 50 vạn.”
“Mấy người nhà giàu đều thích quẹt thẻ thế à?”
"Chưa nghe người ta nói trứng không thích bỏ chung một giỏ à!"
Mấy ngày sau, tôi thở hổn hển đổ nước vào chỗ trống, tay hơi run, đổ hơi nhiều rồi...
Tiểu Thái hóa thành cà tím đứng một bên nói:
"Tưới nhiều nước như vậy! Ngươi nuôi cá hả?"
( HOÀN)