Chap 10 Ta đánh nhau rất giỏi nha!
Mặc Huyền buông chén trà, nhìn phía mặt háo sắc đang chảy nước miếng của Bảo Bối, chỉ chỉ Bảo Bối “Nàng là?”
Như phi cười cười “Mẫu phi đang muốn giới thiệu, nàng tên là Bảo Bối, ta nhờ nàng đến bảo hộ ngươi!”
“Bảo hộ ta?” Vẻ mặt thật háo sắc, càng lo lắng ình sẽ bị nàng ăn, trong phủ những người khác cũng là vẻ mặt không thể hoài nghi đầu hướng về Mặc Huyền cùng ánh mắt đồng tình.
“Ngươi thân thể yếu đuối, kinh thành thời tiết không thích hợp với ngươi. Thái y đều nói nơi này độ ấm thích hợp cho ngươi điều dưỡng, nhưng là mẫu phi không yên để ngươi lại ở nơi này, cho nên nhờ nàng đến bảo hộ ngươi.” Như phi đau lòng nhìn nhi tử, tựa hồ rất gầy .
“Ta không cần!” Mặc Huyền ghét bỏ nhìn nàng một cái, toàn thân mặc y phục kì lạ? Một miếng da thú phân mấy miếng quấn lại trên người, vẻ mặt vùa háo sắc lại vừa ngốc, ghê tởm hơn còn chảy nước miếng.
“Thiếu gia, ngươi đừng coi khinh Bảo Bối tiểu thư, nàng thật sự rất lợi hại nha.” Mã thị nữ lập tức nói.
Như phi cũng gật đầu.
“Ta không cần!” Mặc Huyền càng lớn tiếng cự tuyệt.
“Vì sao?” Bảo Bối nhìn hắn nói chuyện lớn tiếng, lập tức hoàn hồn, tò mò hỏi hắn.
“Ngươi bộ dạng thì xấu, toàn thân thì lại mang một cỗ mùi lạ, ta nhìn thấy ngươi liền ghê tởm.” Mặc Huyền nhíu mày che miệng.
“Xấu? Mùi lạ?” Bảo Bối lấy mũi ngửi chính mình, không có a, xấu thôi, cùng hắn so thì đương nhiên xấu a, điểm ấy nàng vui vẻ nhận.
Nàng đi đến trước mặt hắn, quả đấm nhỏ vung lên“Nhưng ta đánh nhau rất giỏi nha!”
Mặc Huyền che miệng kinh ngạc nhìn nàng chằm chằm, không nghĩ tới nàng sẽ khoa trương chính mình như vậy.
“Mặc Huyền, Bảo Bối là ta cố ý mang về đến, nếu ngươi vẫn cự tuyệt, thì mẫu phi sẽ không hồi cung, vẫn cùng ngươi ở trong này.” Như phi nói.
Lời này vừa nói ra, trong mắt Mặc Huyền hiện lên một tia kinh hoảng, mẫu phi lải nhải, là hắn sợ hãi nhất, mỗi ngày đều ưa thích niệm kinh, đầu hắn muốn nhanh hỏng mất, Như phi đắc ý nhìn con biểu tình, nàng biết lần này nàng nhất định thắng rồi!
“Ở lại, có thể, nhưng nàng phải cách ta xa ba trượng.” Mặc Huyền hừ lạnh một tiếng, xem như chấp nhận .
“Hảo, hảo, ta đồng ý!” Bảo Bối lập tức vỗ lên bộ ngực nhỏ, nhưng trong lòng thì ngược lại lại muốn gần hắn, ba trượng là rất xa nha? Mặc kệ, chỉ cần ở bên người hắn là tốt rồi, Bảo Bối vui vẻ cười.
Như phi cười cười “Trương mụ, bây giờ ngươi đến chỗ viện* của tiểu thiếu gia vì Bảo Bối tiểu thư chuẩn bị một cái phòng thật tốt, cố gắng xếp gần phòng thiếu gia.”
*Nhà ở có tường thấp bao chung quanh
“Dạ, Như phi.” Trương mụ đáp.
Trương mụ mang theo Bảo Bối đi đến viện của tiểu thiếu gia, trên đường không khỏi nhìn nhìn Bảo Bối, khuôn mặt tròn tròn, ánh mắt thật to, hai bên má có lúng đồng tiền, cười rộ lên nhìn rất ngọt ngào, kỳ thật nàng rất đáng yêu