Chap 26 Không thấy thiếu gia đâu
“Tốt!” Hai người bên cạnh mang theo thủ hạ đều tự tản ra. Bảo Bối đang muốn đi theo, Mặc Huyền xoay người nói với nàng “Ngươi ở nơi này chờ ta.” Sau đó giục ngựa rời đi.
“Bảo Bối, ngươi còn không mau tới đây a.” Tiểu Lục vẫy vẫy tay, chỉ vào cái bàn đầy thức ăn phong phú cao hứng nói “Lần này chúng ta có rất nhiều đồ ăn ngon nha.”
Bảo Bối nhìn thấy một bàn đầy thức ăn ngon lập tức nhào tới.
“Tứ đệ, ngươi phải cẩn thận một chút phải luôn đi sát ta.” Chí Viễn nhắc nhở Mặc Huyền bên cạnh.
“Mau nhìn, có thỏ hoang kìa.” Chí Viễn chỉ cách đó không xa, lập tức rút tên từ phía sau ra, nhắm nó mà bắn tới, con thỏ hoang ngã xuống, hắn cao hứng cỡi ngựa chạy về phía trước, một con Bạch Hồ* thoáng qua, đang cố gắng chạy trốn thật nhanh.
*Chồn bạc
“Bạch Hồ!” Con thú này thật đúng là khó gặp nha, Chí Viễn hưng phấn đuổi theo, bắt được Bạch Hồ này, mùa đông năm nay vì mẫu phi làm một cái áo bông thật ấm.
Theo đuổi một hồi, hắn rốt cục cũng bắn được Bạch Hồ, hưng phấn giơ lên “Tứ đệ, mau nhìn, ta bắt được Bạch Hồ rồi. Tứ đệ?” Không thấy đáp lại, hắn nhìn bốn phía chỉ có binh sĩ đi theo, còn Tứ đệ thì lại không thấy?
Hắn lập tức hoảng hốt, lớn tiếng kêu gọi “Tứ đệ?” Hắn quay lại chỗ hồi nãy, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Tứ đệ, trong lòng hắn hô to không tốt đã xảy ra chuyện rồi, lập tức phái thủ hạ phân tán tìm kiếm, cũng lập tức cho người quay trở về tìm thêm viện binh để tìm kiếm Tứ đệ.
“Ngươi nói cái gì? Không thấy thiếu gia đâu?” Bảo bối đang gặm chân gà, nghe được có người quay trở lại tìm thêm viện binh để kiếm thiếu gia, Bảo Bối lập tức bỏ lại chân gà thi triển khinh công thật nhanh vọt tới, rất nhanh liền chạy tới chỗ đội ngũ của Chí Viễn.
“Hắn ở đâu? Tìm được rồi sao?” Bảo Bối cuống cuồng ngẩng đầu lập tức hỏi Chí Viễn, Chí Viễn lo lắng lắc đầu, lúc trước thật không nên đuổi theo con Bạch Hồ chết tiệt đó, Tứ đệ vạn lần không nên xảy ra chuyện gì nha.
Bảo Bối cuống cuồng nhìn quanh mọi nơi một chút, nàng đột nhiên ngồi xuống, nhắm mắt lại, lẳng lặng nghe âm thanh. Chí Viễn trông thấy tình hình này, lập tức giơ tay làm ọi người im lặng nhìn nàng.
Bảo Bối nhảy dựng lên “Hắn ở bên kia”, liền chạy như bay thật nhanh đến chỗ thiếu gia, tất cả mọi người không thấy được nàng chạy như thế nào, thoáng một cái liền không thấy bóng người, Chí Viễn lập tức ra lệnh cho tất cả hướng bên kia chạy tới, nàng rõ ràng chạy so với ngựa còn nhanh hơn.
Mặc Huyền đi theo đằng sau Tam đệ đang chạy băng băng, đột nhiên một tiếng còi vang lên, con ngựa liền chuyển hướng hối hả chạy trốn, rất nhanh liền thoát ly khỏi đội ngũ, hắn ra sức giữ chặt dây cương, muốn nó dừng lại, chạy được một đoạn đường, con ngựa chạy vào một rừng cây nhỏ, dần dần dừng lại, bốn phía có chút màu trắng loãng đang tản ra, Mặc Huyền muốn cỡi ngựa quay trở lại.