Chap 4 Con hổ tên là Tiểu Ngoan
Bảo Bối cầm trâm gài tóc vui vẻ chạy tới con hổ to lớn trước mặt “Tiểu Ngoan, ngươi xem, có xinh đẹp không, so với cái lần trước ở trên đường cái thì cái này xinh đẹp hơn, đúng không.” Nàng đắc ý vung vẫy cây trâm gài tóc lên.
Tất cả mọi người đều hít vào một hơi, con hổ trắng kia rõ ràng là lớn như vậy, mà nàng cứ tự nhiên kêu nó là Tiểu Ngoan nhưng chỉ thấy con hổ nhảy dựng lên, vui vẻ dùng đầu cọ vào người Bảo Bối, nhị đầu Đại Lang hưng phấn vẫy cái đuôi xoay quanh bên cạnh Bảo Bối
Bảo Bối dùng bàn tay vỗ lên đầu nó “Cái này không thể cho ngươi lấy, ngươi sẽ phá hư nó mất .” Nói xong rồi nhìn xung quanh tiếp đến cái cây to bên cạnh để hái một cái lá, cẩn thận cuốn cây trâm gài tóc để vào trong lòng.
“Vị Bảo Bối này, thật sự cảm tạ ngươi.” Như Phi rất muốn đến gần Bảo Bối, nhưng nàng không dám tới gần. Nàng ở tại chỗ quỳ xuống, nhi tử được cứu rồi, bảo nàng làm sao không cao hứng cho được.
“Ai nha.” Bảo Bối trông thấy a di xinh đẹp quỳ xuống, lập tức chạy tới đỡ nàng đứng lên.
“Không thể làm như thế được, nương nói chỉ có tiểu hài tử mới bị bắt quỳ xuống bề trên, cha ta thường bắt ta quỳ.” Bảo Bối sốt ruột nói .
Như Phi cười cười, tiểu cô nương này thật sự là đáng yêu nha.
“Trời sắp tối rồi, không bằng các người đến nhà của ta đi, hôm nay sinh nhật nương ta muốn trở về sớm một chút.” Bảo Bối nhìn lên bầu trời, trên núi thời tiết biến hóa rất nhanh, vừa rồi còn tinh không vạn lí*, hiện tại thì trời đã tối sầm xuống rồi, có chút cảm giác lạnh.
* Bầu trời quang đãng
“Sẽ không quấy rầy nhà ngươi chứ.” Như Phi có chút do dự.
“Sẽ không đâu, nhà của ta ngay tại đầu sơn kia, đường có chút khó đi, người ngồi ở trên người Tiểu Ngoan đi.” Bảo Bối chỉ ngón tay về phía con hổ.
“Không cần, không cần.” Như Phi nhanh chóng lắc lắc đầu “Chúng ta có thể tự đi.”
“Cha, nương, ta đã trở về.” Bảo Bối đứng ở trước một cái sơn động hưng phấn hô, nàng đương nhiên hưng phấn rồi, trong nhà lần đầu tiên có người xa lạ đến, nàng vui vẻ cười ha hả một mạch, không biết dọa chạy biết bao nhiêu là động vật, ngược lại nhóm Như Phi đi ở phía sau, trên đường không ai nói gì, vẻ mặt hối hận vì đi theo rất rõ ràng.
Bảo Bối vọt tới cửa sơn động hô to “Cha, nương, ta mang thiệt nhiều người đến chơi.”
Không đồng nhất cùng nhau từ trong động đi ra một đôi phu thê, nam nhân nhìn qua cao lớn hung mãnh nhưng mà nữ nhân thì bộ dạng ôn nhu im lặng.
Bảo Bối hưng phấn vọt tới trước mặt phụ thân, lôi kéo cánh tay, chỉ vào nhóm Như Phi “Cha, mau nhìn, ta đi hái hoa cho nương, gặp được thiệt nhiều người nha.”
Nam nhân nhìn về phía nhóm Như Phi, mặt mang vẻ đề phòng “Các ngươi là người nào?”
Như Phi vội vàng tiến lên “Chúng ta là tới tìm dược cứu người, hôm nay may mắn được tiểu nữ tương trợ, mới có thể lấy được dược, chúng ta cố ý tới cửa để cám ơn.”
Bảo Bối lập tức gật gật đầu, từ trong lòng lấy ra một cây trâm gài tóc đã được gói kĩ, vui vẻ mở ra đưa cho nương “Nương, mau nhìn xem, thật xinh đẹp nha .”
Nữ tử cầm lấy trâm gài tóc nhìn một chút rồi lại nhìn về phía Như Phi.
Đột nhiên, nữ tử bước nhanh đi tới trước mặt Như Phi, kinh hỉ nói “Ngươi là Ngọc Hồ ngàn mặt?