Chap 84 Làm sao ngươi có thể không chịu trách nhiệm như vậy. Lượt [2009 chữ ]
Bảo Bối ngượng ngùng thu tay về, đành đứng ở bên cạnh, nhìn thiếu gia nhẹ nhàng cọ xát vài cái, ngón tay thon dài nhấc bút lông để lên trên trang giấy, hắn biết tư chất Bảo Bối rất khó viết tên họ hoàn chỉnhcủa hắn, nên hắn chỉ viết một chữcuối là chữ “Huyền”.
Hắn cầm bút để xuống, đứng lên, ý bảo Bảo Bối ngồi xuống, Bảo Bối vui vẻ ngồi xuống, một tay lấy bút nắm chắc, sau đó nhanh chóng ra tay, còn chưa kịp viết, thì mực viết đã giọt xuống trang giấy.
Mặc Huyền hé miệng cười một tiếng, nhẹ nhàng đem tay cầm bút của nàng, nghiêm túc đem ngón tay của nàng tách ra đặt ở đúng các vị trí cầm bút, thế nhưng nói Bảo Bối một hồi lâu, thật vất vả lắm nàng mới cầm đúng, còn hạ bút thì không còn gì để nói.
Nếu như là người khác thì có thể đã không còn kiên nhẫn nữa, nhưng Mặc Huyền dường như đặc biệt có kiên nhẫn, không biết vì sao, hắn muốn tên của mình phải khiến cho nàng nhớ kỹ trong đầu, không chỉ là trên trang giấy.
“Nàng còn chưa tới sao?” Hô Nhĩ Bình Chỉ đi vào nhà ở của người làm, không nhìn thấy thân ảnh kia, liền hỏi Khắc Nhĩ bên cạnh, Khắc Nhĩ lắc đầu.
Một người thị vệ khác bên cạnh Hô Nhĩ Bình Chỉ nói “Ngày hôm qua lúc nô tài đến, trước khi nàng đi, nàng tặng Hồng Đại thẩm thịt rồi nói mấy con báo ở đây đều đã tốt hơn rất nhiều, nàng dự định mấy ngày nữa lại đến, để tìm ngài lấy đồ, sau đó cũng không cần đến đây.”
“Nàng dự định không tới đây nữa sao?” Hô Nhĩ Bình Chỉ giận dữ hỏi.
Nhìn thấy bộ dạng đại vương tử trợn mắt, thị vệ lập tức quỳ xuống “Nô tài không biết, nô tài chỉ là nghe nàng nói như vậy.”
“Hừ, chuẩn bị ngựa cho ta.” Tâm tình Hô Nhĩ Bình Chỉ bắt đầu buồn bực lên, hắn cưỡi ngựa mang theo vài vị thị vệ, đi đến nhà trọ Phú Quý kia.
Mặc Huyền kiên nhẫn dạy Bảo Bối viết chữ “Huyền”, từ từ cái tên cũng có chút thành hình, Mặc Huyền lần đầu tiên cảm nhận mình may mắn khi dùng một chữ cuối không quá phức tạp để dạy cho nàng viết.
Bảo Bối kìm nén hơi thở, nghiêm túc viết xong chữ “Huyền”, khiến Mặc Huyền thở phào trên đầu, nhẹ nhàng nói ra “Lần này viết không sai.”
Lần đầu tiên được thiếu gia khen ngợi, Bảo Bối tâm hoa nộ phóng (giống mở cờ trong bụng ý), nàng ngẩng đầu lên ngạc nhiên mừng rỡ nói “Thiệt không thiếu gia?” Miệng của nàng nhẹ nhàng sượt qua môi của Mặc Huyền đang cúi đầu xuống, Bảo Bối lập tức ngây dại, khoảng cách gần thiếu gia như vậy, nàng cảm thấy mình tim đập thật là nhanh a, cặp mắt phượng kia của Mặc Huyền đang lẳng lặng nhìn nàng.
“Tiểu tử kia.” Ngoài cửa đột nhiên có một thanh âm vang lên, làm Bảo Bối đang ngơ ngác ngồi trên ghế bừng tỉnh.
Bảo Bối định thần nhìn ra, đúng là Hô Nhĩ Bình Chỉ, chấn động “Đại vương tử!”
Mặc Huyền nhìn hắn, hắn làm sao có thể trực tiếp xông vào đây.
“Tiểu tử kia, làm sao ngươi có thể không chịu trách nhiệm như vậy, bọn chúng còn chưa có khỏe hẳn, ngươi liền không muốn đến rồi?” Hô Nhĩ Bình Chỉ tuy nói chuyện, nhưng vẫn nhìn Mặc Huyền, còn dùng một tay kéo Bảo Bối đến bên cạnh mình, kéo càng ngày càng gấp.
Bảo Bối lắc lắc đầu “Không phải vậy, ta nhìn thấy bọn chúng đã khỏe rồi mà, mấy ngày nữa ta sẽ còn đến mà.”
“Đã khỏe sao, đã nói là bọn chúng còn chưa có khỏe, ngươi đương nhiên phải ngày ngày chiếu cố bọn chúng.” Không đợi Bảo Bối nói, hắn lạnh mặt xuống liền lôi kéo nàng đi ra ngoài.
Bảo Bối vội vàng quay lại nhìn Mặc Huyền hô “Thiếu gia, ta có việc đi trước, ngươi ngàn vạn ngàn lần đừng đi ra ngoài a, nhớ chờ ta trở lại, ai nha.” Nàng bị Hô Nhĩ Bình Chĩ kéo đi quá nhanh, thiếu chút nữa đụng vào cây cột .
Nghe tiếng la Bảo Bối càng ngày càng xa, Mặc Huyền chậm rãi ngồi xuống, nhìn chữ “Huyền” nàng viết trên bàn, ngổn ngang, lệch nghiêng bảy tám uốn éo, tóm lại không có một cái nào mà hoàn chỉnh cả.
“Tứ đệ, tên Hô Nhĩ Bình Chỉ cứ nhiên trực tiếp xông vào đây.” Chí Viễn thấy hắn đi rồi mới tiến vào, có chút khiếp sợ.
“Ừ.” Mặc Huyền vẫn nhìn chữ trên bàn.
Chí Viễn suy nghĩ một chút “Vừa rồi nhìn thấy nét mặt của hắn, chẳng lẽ, hắn thích Bảo Bối?” Lúc ngẩng đầu lên đón nhận ánh mắt Mặc Huyền, thì ra là tất cả mọi người đều nhìn ra.
“Làm sao có thể được?” Chí Viễn có chút không tin nói. Ánh mắt Mặc Huyền lại càng ngày càng lạnh.
“Huyền ca ca, hôm nay chúng ta đi ra ngoài đi một chút đi.” Ăn xong điểm tâm, Nguyệt Nhi liên tục la hét muốn đi ra ngoài đi một chút.
Chí Viễn liếc nhìn Mặc Huyền không hợp tác, tiểu tử kia vẫn còn buồn bực vì chuyện mới vừa rồi.
“Đúng vậy, chúng ta đi ra ngoài đi dạo đi, tới đây cũng được mấy ngày rồi, còn chưa đi xem cảnh đẹp ở đây.” Chí Viễn gật gật đầu, tán thành ý tưởng Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi càng thêm vui vẻ nha đầu bên cạnh biết ý đi ra ngoài bắt đầu chuẩn bị xe ngựa.
“Bọn chúng nhìn rất khỏe mà.” Bảo Bối đứng ở ngoài lồng sắt nhìn mấy con báo đang vui vẻ bên trong, nàng thấy kỳ quái nói.
Đại vương tử mặt lạnh xuống, cái màn vừa rồi thỉnh thoảng thoáng hiện lên trước mắt của hắn, hắn cảm thấy trong lòng vô cùng không thoải mái.
Hắn cho tới bây giờ đều cho rằng nữ nhân bất quá là một loại thỏa mãn mà thôi, hắn cũng không sẽ vì bất kỳ nữ nhân nào mà dừng lại, đây là nguyên tắc của hắn. Nhưng mà, tiểu tử trước mắt này không biết từ đâu lại làm hắn xao động, hắn luôn nhớ tới nàng, hôm nay biết được nàng sẽ không đến, cái loại tâm tình này phá hủy hết nhận định lúc trước của hắn.
Hô Nhĩ Bình Chỉ đi tới bên cạnh Bảo Bối, kéo tay nàng đi ra ngoài.
Bảo Bối tò mò nhìn hắn một cái, gò má của hắn rất hoàn mỹ, đôi môi đóng chặt kia mang theo một tia lãnh ý.
Bảo Bối ngẩng đầu nhìn Hô Nhĩ Bình Chỉ “Đi đâu a? Nếu không có chuyện gì nữa, ta muốn đi về, ta còn có việc.” Nàng còn muốn đi hái đậu đỏ nữa a. Hô Nhĩ Bình Chỉ nhíu mày một cái, tiếp tục lôi kéo nàng đi thẳng về phía trước. Đi đến ngoài phòng hắn buông tay của nàng ra, hắn đi thẳng vào.
Bảo Bối đứng ở ngoài cửa, không hiểu là hắn đang làm cái gì? Nàng nhướng mắt nhìn vào bên trong, sau đó tự mình đi vào, hắn dường như ở trong phòng, Bảo Bối đứng trong phòng nhìn nhìn, chợt thấy một bộ quần áo da hổ màu trắng đặt ở trên mặt ghế, oa, thật xinh đẹp a, Bảo Bối đi tới, sờ sờ, lông nhung mịn vô cùng mềm mại nha.
Bảo Bối cầm lấy y phục quay lại nhìn vào trong phòng, hắn còn chưa đi ra, nàng lặng lẽ cầm lên ướm thử trên người, quả thật rất vừa người, Bảo Bối nhìn y phục này, lại nhớ tới mẫu thân vì mình làm bộ y phục da hổ kia.
“Đẹp không?” Hô Nhĩ Bình Chỉ đột nhiên từ bên trong đi ra, nhìn Bảo Bối đang cầm lấy y phục ngẩn người.
Bảo Bối quay đầu lại, oa, Hô Nhĩ Bình Chỉ đã thay một bộ trường bào màu vàng kim, viền mép áo bào là lông màu trắng, cao quý đến bức người.
“Ừ, giống mẹ ta làm.”
“Đây là người khác đưa tới, ở chỗ ta không có nữ nhân nào thích mặc loại y phục này, ta đang định ném đi.”