Chap 89 Lần này gây ra họa lớn. Lượt [2052 chữ ]
Tiểu Kim chỉ có thể bất đắc dĩ đi theo, lấy dù trong tay che cho nàng để nàng tiếp tục cố hết sức leo lên phía trước.
“Ai, tiểu thư, ngươi xem, đây không phải là Bảo Bối sao?” Mới vừa leo đến đỉnh núi, mắt sắc của tiểu Kim liền nhìn thấy Bảo Bối đang khắc chữ, Bảo Bối đang cầm đậu đã được khắc chữ dùng sợi dây đỏ xỏ lại thành một vòng tay, ngẩng đầu lên thì phát hiện đã không còn người nào ở đây nữa, nhưng cách đó không xa Nguyệt Nhi cùng nha đầu tiểu Kim đã lao đến.
“Bảo Bối, ngươi đang ở đây làm cái gì?” Nguyệt Nhi đã đi tới, nhìn thấy vòng tay trong tay Bảo Bối, trên mặt đậu đỏ lại có khắc tên Huyền ca ca, nàng tức giận hỏi “Đem vòng tay kia cho ta.” Đưa tay định cướp đi cái vòng trên tay Bảo Bối.
Bảo Bối lập tức tránh ra, nhìn Nguyệt Nhi “Không được, đây là của ta, ngươi muốn thì có thể tự chính mình khắc a.”
“Hừ, ngươi mà cũng xứng tặng vòng tay cho Huyền ca ca sao? Đừng tưởng rằng ngươi lần trước cứu Huyền ca ca, hắn sẽ yêu ngươi. Cũng không nhìn xem ngươi là thân phận gì sao? Mau cho ta.” Nguyệt Nhi vênh váo tự đắc chỉ vào mũi Bảo Bối.
“Ta không đưa.”
“Ngươi?” Nguyệt Nhi dậm chân “Ngươi nếu không cho ta, ta liền khiến cho Huyền ca ca không nhớ nha đầu ngươi, hừ, Huyền ca ca hiểu ta nhất, tuyệt đối nghe lời của ta.”
Bảo Bối nghe nàng ấy nói cảm thấy trong lòng có chút buồn, nàng cầm vòng tay nhét vào túi, không để ý tới Nguyệt Nhi, xoay người vượt qua nàng chuẩn bị bắt đầu xuống núi.
“Ngươi đứng lại đó cho ta!” Nguyệt Nhi nhìn thấy Bảo Bối không thèm đếm xỉa đến mình, thẹn quá hoá giận, nàng tức giận chụp vào túi Bảo Bối, tay bắt lấy sợi dây của cái túi, muốn giựt túi lại, Bảo Bối phất tay hất tay nàng ra, tránh qua bên cạnh, Nguyệt Nhi hướng lui về phía sau vài bước, đột nhiên nàng trượt chân một cái, liền rơi xuống chân núi.
Tiểu Kim lập tức quá sợ hãi, kêu lớn lên.
Bảo Bối cũng khiếp sợ nhìn Nguyệt Nhi rớt xuống, nàng lập tức bổ nhào thân nhảy xuống.
Nguyệt Nhi cảm thấy thân thể mình thẳng tắp rơi xuống phía dưới, có mấy lần nàng lướt qua mấy cành cây trên vách núi, nàng hoảng loạn vung loạn bốn phía, nhưng căn bản không cách nào tóm được, nàng cam chịu số phận nhắm mắt lại, đột nhiên tay của nàng bị kéo lại.
Nàng mở mắt nhìn thấy trên đầu Bảo Bối đang gắt gao nắm thật chặt lấy nàng, lo lắng nhìn nàng “Tiểu thư, ngươi không sao chớ.”
Nguyệt Nhi bị hù dọa sắc mặt đã tái nhợt, không cách nào mở miệng.
Bảo Bối chậm rãi di chuyển nhánh cây trên tay, kéo Nguyệt Nhi lên, mang nàng hướng mình nhích tới, rốt cuộc đem Nguyệt Nhi kéo đến bên cạnh mình.
Bảo Bối đem Nguyệt Nhi phía sau lưng mình, dùng sợi dây thừng trói chặt trên eo nàng, liền bắt đầu leo lên, nếu là bình thường thì Bảo Bối tuyệt đối không có vấn đề, nhưng hiện tại mưa càng rơi xuống càng lúc càng lớn, leo lên tảng đá vô cùng trơn, hơn nữa nước bùn đều chảy xuống, sau lưng Nguyệt Nhi đã bắt đầu khóc ồ lên “Ta muốn Huyền ca ca không cần ngươi, không cần ngươi.”
Bảo Bối cắn răng, tiếp tục nhúc nhích lên trên, mưa rơi lớn đến nỗi nàng không có cách nào mở được mắt ra, nàng cố hết sức nhìn phía trên, đột nhiên, nàng trượt chân, hai nàng rơi xuống phía dưới, trên lưng Nguyệt Nhi lớn tiếng thét lên.
Bảo Bối ra sức tóm được một thân cây, nàng sử dụng khinh công, nhảy lên, sau khi ổn định thân hình, nàng xem xem Nguyệt Nhi sau lưng, nàng ấy bị dọa đến ngất đi.
Bảo Bối phí sức nhìn phía trên một chút, dường như còn rất cao, nàng lau đi nước mưa trên mặt nhìn bốn phía, phát hiện bên cạnh phía bên phải có một đường đá dốc có thể thông hướng đi lên trên, nàng âm thầm mừng rỡ, âm thầm sử dụng nội lực, thi triển khinh công, bay vọt qua, cũng nhanh chóng hướng lên trên nhảy lên.
Không liên hợp với nhau, nhưng nàng rốt cục leo được lên, tiểu Kim đã không còn ở đây, có thể là đi xuống núi tìm viện binh.
Nàng cõng Nguyệt Nhi, hướng chân núi đi xuống, đi được một đoạn đường, nhìn thấy mọi người cùng Chí Viễn đều chạy tới, Mặc Huyền đang cau mày lại đi theo đằng sau.
“Thiếu gia.” Bảo Bối ngừng lại, Chí Viễn đã chạy tới đây, từ trên người nàng ôm Nguyệt Nhi xuống, Nguyệt Nhi đã hôn mê, khuôn mặt tái nhợt, cánh tay vô lực thả xuống.
Mặc Huyền không nhìn đi ngang qua người Bảo Bối, chưa từng liếc nhìn nàng một cái, khẩn trương ôm lấy Nguyệt Nhi “Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi, sao lại ra cái dạng này?” Nói xong, liền để cho thị vệ bên cạnh đem nàng dẫn đi xuống, hắn lại không nhìn đi ngang qua người nàng lần nữa.
Bảo Bối thấp giọng gọi câu “Thiếu gia.”
Mặc Huyền vẫn không nhìn qua nàng, tâm Bảo Bối lần đầu tiên cảm nhận được mất mác, nàng nhìn thấy bóng lưng thiếu gia dần dần đi xa, nàng nhớ tới Nguyệt Nhi một mực phía sau nàng nói “Ta muốn Huyền ca ca không cần nha đầu ngươi.” Bảo Bối từ từ ngồi chồm hổm xuống, nhìn chằm chằm vào vết cắt trên tay tử miệng vết thương máu tươi từ từ tràn ra, cùng nước mưa không một tiếng động chảy xuống.
“Bảo Bối, đi thôi.” Chí Viễn đi vài bước, hắn trở lại bên cạnh Bảo Bối, đang nhìn nàng vết cắt trên tay từ miệng vết thương máu tươi chảy ròng “Ngươi không sao chớ.” Hắn kinh ngạc bắt được tay của nàng.
Bảo Bối rút tay về, chậm rãi ngẩng đầu lên, trong mắt hàm chứa nước mắt, nước mưa rơi vào trong mắt của nàng, chảy xuống không biết đó là mưa hay là nước mắt “Lần này, thiếu gia nhất định không còn quan tâm đến ta.” Nàng lại gây ra họa.
Chí Viễn thở dài “Ngươi lần này gây ra họa có chút lớn, nhưng ngươi đã cứu được Nguyệt Nhi a, Mặc Huyền sẽ không đến nỗi không cần ngươi.”
Bảo Bối gian nan lắc đầu “Không phải vậy, lần này không giống với lần trước.” Nàng có thể cảm giác được.
Bảo Bối lay động đứng lên, đột nhiên nhảy xuống chân núi bên cạnh, chạy như điên, nàng cảm thấy lòng mình đang nứt ra, ánh mắt thiếu gia khẩn trương xem Nguyệt Nhi tiểu thư, không thèm đếm xỉa tới nàng liền rời đi, Nguyệt Nhi tiểu thư cuồng ngạo nói, mỗi chữ mỗi câu đều ở bên tai nàng văng vẳng, mưa bên cạnh, gió bên tai, Bảo Bối chạy như điên về phía trước, chưa từng dừng bước lại, không biết chạy bao lâu, Bảo Bối ngã ngồi xuống, nàng mê mang nhìn xem xung quanh, thiếu gia không quan tâm ta, vậy ta nên làm sao đây?(đoạn này ta hựn MH quá tội BB của ta)
“Ngươi vừa rồi thật quá đáng.” Trở lại trong nội viện, Chí Viễn chạy vào trong phòng Nguyệt Nhi, nhìn Mặc Huyền ngồi ở bên cạnh “Ngươi không thấy hai tay Bảo Bối đều bị thương, chảy nhiều máu như vậy sao.” Chí Viễn đau lòng nói.
Mặc Huyền con mắt tối đi, hắn vừa rồi quả thật có điểm tức giận, nghe tiểu Kim chạy về nói Bảo Bối đẩy Nguyệt Nhi xuống núi, hắn kinh hãi, hắn không tin, nhưng hắn biết rõ lần này Bảo Bối nhất định lại gây họa, cuộc sống bình tĩnh của hắn luôn bị nàng đánh vỡ, làm cho hắn luôn bị ép buộc đón nhận.
Lúc chạy lên núi một khắc nhìn thấy Bảo Bối, tâm của hắn mừng như điên, nhưng hắn không muốn nói cho nàng biết, vì vậy hắn lựa chọn trốn tránh.
Đêm khuya, không ý thức mưa đã tạnh, Bảo Bối bỗng bàng hoàng, ngẩng đầu nhìn lên nàng vậy nhưng lại đi tới phủ đại vương tử, nàng phi thân nhảy vào trong phủ, đi thẳng tới nhà ở của người làm