Chap 95 Ngươi sẽ không ghét bỏ ta sao? Lượt [2041 chữ ]
Những người khác lục tục đi vào, chánh đường trong chủ yếu bày biện một cái bàn lớn cùng với các băng ghế dài xung quanh, bên cạnh bên trái bày biện một cái lư hương, đang cắm ba cây hương, trên mặt bày biện mấy bài vị.
Phía bên phải bên cạnh là một con đường, đi vào trong chính là nơi nghỉ ngơi.
Xuyên qua đại đường, là một phòng bếp nhỏ cùng phòng chứa củi.
Nhìn ra được, cuộc sống Mạnh Hiên hẳn là trôi qua rất nhẹ nhàng.
Mạnh Hiên châm trà ọi người, mời mọi người ngồi xuống.
“Tại hạ trong nhà đơn sơ, mong các vị bỏ qua cho.” Mạnh Hiên ngồi xuống vị trí bên cạnh Bảo Bối.
“Không sao mà, trong nhà Mạnh công tử sửa sang lại đâu vào đấy, sạch sẽ sạch sẽ, chúng ta cảm giác rất thoải mái.” Chí Viễn lắc đầu, lập tức nói ra.
“A, vậy là tốt rồi, mọi người ở chỗ này ăn cơm tối đi, ta vì các vị làm vài món ăn nhẹ.” Mạnh công tử đứng lên.
“Không cần, đã quá làm phiền ngươi rồi” Oánh Oánh uyển chuyển nói ra, nàng xem xem Mặc Huyền, nàng có rất nhiều lời nói muốn nói với hắn. Nguyệt Nhi đã ngồi xuống bên người Mặc Huyền, trừng Oánh Oánh một cái.
“Đúng là ta đang đói bụng.” Bảo Bối nhìn mọi người một cái, hơn nữa bụng cũng phối hợp thầm thì vang lên vài tiếng, chọc cho Cao công tử nở nụ cười.
Mạnh Hiên nghe xong hé miệng cười khẽ “Mọi người không nên khách khí, chỉ là chút thức ăn nhẹ thôi.” Hắn vén tay áo lên, sau đó đi đi ra ngoài.
Bảo Bối vui vẻ theo ở phía sau “Ta tới hỗ trợ.”
Bảo Bối thỉnh thoảng nghiêng đầu xem Mạnh Hiên rửa rau, bộ dạng nghiêm túc, nhìn trông đặc biệt xinh đẹp, hắn cắt rau đặc biệt tỉ mỉ, mùi đồ ăn xào bay ra ngoài làm cho Bảo Bối thùy tiên tam xích (thèm thuồng), nàng thỉnh thoảng len lén gắp một miếng bỏ vào trong miệng nhai, oa, hương vị thật đặc biệt a!
Rốt cục sáu món ăn cùng một món súp đã làm xong, Bảo Bối lập tức đem món ăn bưng đi lên, món ăn xác thực tương đối nhẹ, sáu món trong thức ăn chỉ có một món ăn chính, đó chính là món thịt gà xào được cắt từng khối nhỏ, cái khác đều là thức ăn, nhưng mà món xào có được màu sắc xanh biếc, nhìn vô cùng ngon mắt, mọi người xem xong lập tức cảm thấy ngón trỏ lay động, cũng không khách khí bắt đầu ăn.
Bảo Bối dùng tốc độ cực nhanh phi tới món thịt gà xào dùng tay cướp được đùi gà, vui vẻ ăn, vừa ăn vừa la to thức ăn ngon.
“Mạnh công tử, người nhà ngươi đâu?” Chí Viễn hỏi
“Cha mẹ của ta bị bệnh đã qua đời lúc ta còn rất nhỏ, ta là do gia gia nuôi lớn, nhưng năm ngoái ông cũng đã qua đời.” Mạnh Hiên bình tĩnh nói.
“Thực xin lỗi.” Chí Viễn có chút thẹn thùng.
“Không sao, hai năm gần đây ta chủ yếu là dựa hiểu sơ một chút y thuật, vì các bạn hàng xóm lân cận trị một ít bệnh đau nhức nhẹ, mặt khác cũng đi hái chút ít dược liệu đem bán, hôm nay đi bán thuốc mới gặp được các vị.”
“A, thì ra là như vậy” Chí Viễn nghĩ thầm, khó trách nhìn qua nơi này có chút ít tàn cũ.
Mạnh Hiên đứng lên “Còn có một món hấp nữa, để ta đi bưng tới.”
Hắn tiến vào phòng bếp, bưng lên chưng món ăn, đi từ từ qua, đột nhiên món ăn trong tay rớt xuống, tiếng rơi choảng một cái, tất cả mọi người nhìn về phía bên cạnh.
“Làm sao vậy?” Bảo Bối để đùi gà xuống vọt tới.
“Không có việc gì, bệnh cũ thôi, đáng tiếc ón ăn này quá.” Mạnh Hiên đứng ở nơi đó không nhúc nhích.
Hắn vươn tay từ từ sờ soạng đi về phía trước, Bảo Bối bắt được tay của hắn “Ngươi làm sao vậy?”
“Đôi mắt của ta có chút thấy không được rõ lắm, không có chuyện gì đâu, qua ngày sau sẽ tốt lại thôi, chỉ là đến tối ta mới có thể mù, ban ngày cũng có thể thấy rõ ràng, nhưng rất lâu thì sẽ có cảm giác trước mắt có một mảnh sương trắng ngăn trở khiến ta thấy không rõ.” Mạnh Hiên an ủi nói với Bảo Bối.
“Có cái gì ngăn trở khiến ngươi thấy không rõ sao?” Bảo Bối đưa đôi tay dính đầy dầu mỡ nâng mặt của hắn lên, trừng mắt hai mắt thật to theo dõi con mắt hắn, Mạnh Hiên tựa hồ cũng không để ý, hắn chỉ có thể mơ hồ trông thấy cái miệng đầy dầu mỡ kia của Bảo Bối xem ra đang nhai thịt gà trong miệng.
Những người ngồi đó thế nào cũng thấy Bảo Bối giống như muốn cắn nát cái miệng bóng nhẫy của mình, tất cả đều vì Mạnh Hiên là không đáng giá a.
“Không có gì a.” Bảo Bối nhìn chằm chằm nhóm người, kỳ quái nói.
“A, đây là nhìn không ra, con mắt ta đây có thể là ta khi còn bé bị bệnh đã uống nhầm thuốc, mới có thể thấy không rõ lắm, đáng tiếc ta học nghệ không tinh thông, chỉ có thể học sơ sơ một chút trên sách y học, đến nay cũng chưa có chữa lành bệnh của mình.” Mạnh Hiên bất đắc dĩ nở nụ cười một tý, hắn chậm rãi dò dẫm đến chiếc ghế, ngồi xuống.
Bảo Bối cũng đi theo ngồi xuống, kéo tay của hắn “Ngươi đi theo ta đi.”
Tất cả mọi người đang ngồi đều kinh hãi, Mặc Huyền cũng nhìn về phía Bảo Bối.
“Ta nói gia gia ta chữa trị cho con mắt của ngươi.” Bảo Bối chăm chú nhìn Mạnh Hiên, ánh mắt của hắn tốt như vậy, tại sao có thể mù chứ.
“Ngươi nói cái gì?” Mạnh Hiên không quá tin tưởng.
“Ngươi theo ta đi, ta nói gia gia chữa trị cho con mắt của ngươi, ông nội của ta y thuật rất tốt.” Bảo Bối đối với hắn gật đầu nhẹ.
“Ngươi sẽ không ghét bỏ ta sao?” Trong mắt của hắn mang theo hi vọng.
“Đương nhiên không có.” Bảo Bối nhìn gương mặt tuấn tú trước mặt này, làm sao có thể ghét bỏ chứ “Ngươi làm món ăn ăn rất ngon a.”
Mọi người đang ngồi đều nở nụ cười, cái này mà cũng là lý do sao?
“A, chỉ cần ngươi thích, ta sẽ liên tục làm cho ngươi ăn.” Mạnh Hiên mặt khẽ đỏ lên, tay của hắn liên tục bị nàng cầm lấy, trong nội tâm đúng là ổn định một chút.
Bảo Bối dường như nhớ tới một chuyện, nàng nhìn về phía thiếu gia “Thiếu gia, có thể chứ?”
Mặc Huyền khẽ gật đầu, trong lòng vậy nhưng có chút mất mác không hiểu.
Bảo Bối thấy Mặc Huyền gật đầu, vui vẻ phủi tay, nói với Mạnh Hiên “Thiếu gia của chúng ta đáp ứng rồi.”
Mạnh Hiên hướng Mặc Huyền nhìn, mông lung nhìn xem Mặc Huyền, mỉm cười nói “Thật sự rất cám ơn các ngươi.”
Chí Viễn vỗ nhẹ nhẹ đập vai của hắn “Ngươi cứ yên tâm theo chúng ta đi chữa bệnh đi. Thu dọn nơi này một tý, hai ngày nữa liền đến nhà trọ Phú Quý ở cùng chúng ta, cùng nhau trở về.”
Mạnh Hiên gật đầu nhẹ.
“Đồ cần thu dọn cũng cần phí một chút thời gian, không bằng kêu người tới giúp ngươi đi.” Oánh Oánh hảo tâm nói.
“Đúng vậy” Chí Viễn gật đầu nhẹ.
“Không cần, ta sẽ từ từ thu dọn sau.” Mạnh Hiên có chút băn khoăn.
“Không bằng để cho Bảo Bối ở lại giúp đỡ!” Nguyệt Nhi vẻ mặt thực hiện được nhìn xem Bảo Bối.
Bảo Bối lập tức đồng ý “Tốt, ta tới giúp đỡ!”