Sáng hôm sau, khi Dao Dao còn đang say giấc nồng trên cái giường thân yêu thì hai vợ chồng nhà họ Lý đã lên máy bay và phóng thẳng đến Ai Cập - điểm tham quan đầu tiên của họ.
Không phải là do Dao Dao lười mà do họ đi quá sớm thôi.
...
Đến khoảng 6h thì đã có người gõ cửa phòng Dao Dao, cô còn mang giọng ngáy ngủ lên tiếng hỏi :
" chuyện gì ? "
Người đứng ngoài cửu cung kính nói :
" thưa tiểu thư, đại thiếu gia và tiểu thư Mẫn Mẫn đang đợi cô dưới phòng ăn ạ "
Vì Mẫn Mẫn vốn không được Lý Hùng công nhận thân phận nên không được xem là nhị tiểu thư của nhà họ Lý, đối với kẻ làm tôi tớ như bọn họ, phải biết thời thức, Mẫn Mẫn nhìn qua đã biết là không được sủng, không được tính là chủ của họ.
Dao Dao dụi dụi mắt nói :
" tôi biết rồi, cám ơn cô "
" vậy thưa tiểu thư, tôi xin phép đi trước "
" ân "
Tiếng bước chân trên hành lang ngày càng xa rồi không còn nghe thấy nữa, Dao Dao uể oải bước xuống giường làm VSCN.
Bước ra khỏi phòng tắm, Dao Dao mặc trên người là bộ đồng phục của trường quý tộc A.
Áo sơ mi trắng tinh, chiếc váy màu đen tuyền dài tới đầu gối, trên cổ còn có một cái nơ dây màu đen rất đáng yêu, biểu tượng uy nghiêm, tinh xảo của trường quý tộc A được in trên túi áo ngực trái.
Dao Dao nhìn cô gái trong gương mà không khỏi cảm thán, nếu bình thường trông cô giống một cô thiên sứ lạc lối vào phàm trần thì bây giờ trông cô lại giống một cô học sinh ngây thơ không hiểu thế sự.
Dao Dao thở dài mội hơi.
Cái dung mạo chết tiệt này, dù cho cô có làm hành động gì thì trông vẫn đáng yêu tới cực điểm. Còn lấy đâu ra sự uy nghiêm, lạnh lùng của cô lúc còn là chính mình.
Tuy rằng, cái dung mạo này cũng rất có lợi, nó che dấu được mọi cảm xúc của cô.
Và nếu tiếp cận kẻ thù thì cũng sẽ nhẹ nhàng hơn.
Thôi, không suy nghĩ vụ này nữa.
Dao Dao ngồi xuống trước gương, thắt nhanh bím xương cá rồi xuống lầu.
....
Dưới lầu, Minh Hiên và Mẫn Mẫn đã ngồi trên bàn ăn sẵn đợi cô.
Người hầu thì đứng xung quanh, bất mãn bị Mẫn Mẫn sai sử.
Mẫn Mẫn không ngừng ra lệnh cho các người hầu :
" nè, cô kia, cô còn nhìn cái gì nữa, không mau lấy nước cho tôi, cô đừng quên tôi chính là tiểu thư của các cô đó "
Cô người hầu khuất nhục cúi đầu, chạy vào phòng bếp lấy nước cho Mẫn Mẫn.
Cô tiểu thư này thật quá đáng, cô đã ra vào hơn 10 lần để lấy nước cho cô ta rồi, nhưng khi vừa uống thì cô ta phun ra, nói không hợp khẩu vị hay nước này chẳng xứng để bổn tiểu thư cao quý là ta đây uống...v..v ..rồi bắt cô đi lấy ly khác.
Hừ ! Đúng là chẳng bằng với sự đáng yêu của Dao Dao tiểu thư mà.
Còn bên kia Mẫn Mẫn thì vô cùng đắc ý cười.
Hừ ! Bây giờ mình đã là một tiểu thư cao quý rồi, cảm giác sai khiến người khác này...thật đã.
Minh Hiên không điếm xỉa đến Mẫn Mẫn, ngồi ở chủ vị vừa uống cafe vừa xem văn kiện rất nghiêm túc nếu trừ lúc thỉnh thoảng nhìn sang thang lầu.
Vì lí do góc độ, Mẫn Mẫn không nhìn thấy Dao Dao xuất hiện.
Dao Dao nhìn tình cảnh này, cô cảm thấy một cảm giác ăn không vô.
Thử hỏi ngồi ăn với một người như vậy ai mà ăn vô nổi chứ.
Dao Dao thở dài bước vào nhà ăn.
"Lý...Anh hai, Mẫn Mẫn tiểu thư, buổi sáng tốt lành "
" ân "
Lý Minh Hiên lạnh lùng đáp, bỏ văn kiện xuống, chỉ chỗ ngồi kế bên mình, bảo Dao Dao.
" ngồi xuống dùng bữa "
Dao Dao run run một cái.
Vị ca ca này đúng là không dễ sống chung mà.
Cô bình tĩnh bước lại chỗ ngồi. Bỗng cảm thấy có một đạo ánh mắt ' nóng bỏng ' nhìn cô, ngước nhìn lên thì thấy đó chính là nữ chủ Mẫn Mẫn.
Mẫn Mẫn nhìn khuôn mặt tuyệt sắc của Dao Dao, tuy trong lòng ghen tị đến phát điên nhưng vẫn tỏ ra thánh mẫu, cười ôn nhu nói.
" muội muội, buổi sáng tốt lành "
Dao Dao giựt giựt khóe miệng, cười gượng.
" Mẫn Mẫn tiểu thư cũng vậy "
Đúng là trở mặt còn nhanh hơn lật sách a...
Cái bộ dạng ' ta đây là tiểu thư con nhà giàu ' của cô lúc nãy đâu rồi nữ chính.
Mẫn Mẫn nghe Dao Dao xưng hô, nét cười trên mặt cương một chút, sau đó dùng vẻ mặt ủy khuất nói :
" sao muội muội lại bảo ta là Mẫn Mẫn tiểu thư đâu, chúng ta đã là người một nhà rồi mà, nào, muội muội hãy xưng ta một tiếng tỷ tỷ nghe xem "
Những người hầu xung quanh đều trợn mắt nhìn kĩ Mẫn Mẫn.
Người này có bị ấm đầu không vậy trời, rõ ràng không được công nhận mà tự xưng mình là Đại tiểu thư của Lý gia, còn bắt Dao Dao tiểu thư xưng cô ta một tiếng ' tỷ tỷ ' nữa chứ.
Ngay cả Minh Hiên cũng có vẻ đăm chiêu nhìn Mẫn Mẫn.
Cô muội muội ngu xuẩn này lại đang muốn giở cái gì trò đây ?
Dao Dao cười không nói gì.
Không khí nhất thời kì lạ xuống dưới.
Mẫn Mẫn âm thầm cắn răng, chửi Dao Dao.
Lâm quản gia thấy tình hình không ổn, vội tiếng lên, nghiêm mặt hòa cung kính nói.
" thứ lỗi cho tôi nói thẳng, thứ nhất, Mẫn Mẫn tiểu thư, thân phận tiểu thư Lý gia của cô chưa được ông chủ công nhận, cho nên cô vẫn chưa mang họ Lý chứ đừng nói chi là tiểu thư của Lý gia, thứ hai, cho dù ông chủ có cho cô mang họ Lý và làm cho cô trở thành tiểu thư Lý gia thì cô cũng chỉ là muội muội của Dao Dao tiểu thư mà thôi, chứ không xứng làm tỷ tỷ. Vậy cho nên, xin cô hãy tôn trọng Dao Dao tiểu thư "
Vị Mẫn Mẫn tiểu thư này, ông vừa nhìn đã thấy không vừa mắt. Chanh chua, kiêu ngạo, làm sao xứng với thân phận Lý gia tiểu thư chứ. May mà ông chủ không khôi phục thân phận của cô ta, nếu không thì sẽ bị thiên hạ chê cười cho coi.
Mẫn Mẫn nghẹn lời, không nói nữa, thầm chửi mắng Lâm quản gia nhiều lời.
Dao Dao không hề nói gì.
Đôi khi im lặng cũng là một quyết định thông minh, không phải sao ?
Minh Hiên nhìn vỡ kịch trước mắt đã trở nên nhàm chán, phân phó người hầu mang thức ăn lên.
Thức ăn toàn là món ngon mà người thường khó có thể ăn được.
Mẫn Mẫn vừa thấy thì hai mắt đã sáng lên. Mặc dù rất thèm, nhưng vẫn cố gắng kìm chế, ưu nhã gắp từng miếng một.
Dao Dao ăn không nhiều, khoảng một chén là no.
Minh Hiên nhìn Dao Dao ăn ít như vật thì nhíu mày.
Hèn chi cô ốm như vậy là vì ăn ít sao. Sau này nhất định phải vỗ béo cô mới được.
Minh Hiên trong lòng thầm vạch ra một kế hoạch làm sao để vỗ béo Dao Dao.
Dao Dao vừa rửa sạch sẽ xong thì người hầu báo với cô ' tài xế cao cấp ' Lâm Quân đã tới.
Dao Dao gật đầu rồi quay sang nghi hoặc nhìm Lâm quản gia đang chỉ huy người hầu dọn dẹp.
" Lâm thúc thúc, Mẫn Mẫn tiểu thư không thượng trường sao ?"
Lâm thúc quay sang cười từ ái, cung kính nói với Dao Dao:
" thưa tiểu thư, Mẫn Mẫn tiểu thư ngày mai mới thượng trường "
" vì sao không là bữa nay a "
Lâm quản gia nhớ tới khuôn mặt yếu đuối của Mẫn Mẫn, trong mắt xẹt qua một tia chán ghét nói :
" thưa tiểu thư, Mẫn Mẫn tiểu thư nói muốn cùng bạn chúc mừng vì mình đã trở về Lý gia, nên hôm nay sẽ đi shopping, không thượng trường học được"
Dao Dao vẻ mặt không sao cả nói.
" vậy à..." nữ chủ trong nguyên tác được miêu tả là một cô gái ham học hỏi mà, sao lại có thể bỏ học mà đi shopping với bạn được cơ chứ ? Mà thôi kệ, cũng không phải chuyện của mình, quan tâm chi cho mệt "...thôi, Lâm thúc, con đi học đây, à phải rồi, thúc có thể làm tặng con pudding thật to để mừng ngày đầu tiên con đến trường sau bao nhiêu năm ở nhà gia sư dạy không ? "
Bánh pudding của Lâm thúc làm thật sự rất là ngon, bề ngoài đẹp mắt, ăn vào mềm mềm, ngọt ngọt, mịn mịn và rất thơm nữa, khiến cô nghiện luôn.
Lâm quản gia cười từ ái, xách chiếc cặp qua cho Dao Dao.
" được rồi tiểu thư, khi cô về tôi sẽ tặng cô một cá pudding trà xanh và cacao thật to "
" yes ! Lâm thúc là nhất " Dao Dao vui mừng híp mắt chạy ra cửa " thôi, con đi đây Lâm thúc "
Lâm quản gia cười ấm áp nhìn bóng dáng Dao Dao chạy ra cửa, khi quay người lại thì thấy một khuôn mặt hàn băng khiến ông giật mình.
" Đại thiếu gia ? Người có việc gì cần phân phó tôi làm sao ? "
Minh Hiên nhướng mày, hơi suy tư một chút rồi nói :
" không có gì, chỉ muốn hỏi ông một số việc thôi, vào thư phòng của tôi đi "
" vâng "
......
Ngoài cổng đậu một chiếc BMW đen, Dao Dao vui vẻ bước lại xe.
Cánh cửa xe mở ra, Lâm Quân bước xuống nở nụ cười tiêu chuẩn hoàn hảo với cô.
" Dao Dao tiểu thư, buổi sáng tốt lành "