Hảo Sủng Em, Nữ Phụ Của Anh


Lâm Quân bước xuống xe, nở nụ cười hoàn mĩ với cô :
" Dao Dao tiểu thư, buổi sáng tốt lành "
Nụ cười cung kính nhưng phảng phất vài phần ôn nhu, ánh nắng nhè nhẹ của sớm mai chiếu lên khuôn mặt tuấn mĩ ôn hòa của anh, trông anh như một chàng bạch mã hoàn tử, như một thiên sứ ấm áp, ôn nhu.
Dao Dao thất thần đứng đó nhìn Lâm Quân, tim cô bỗng chốc đập thật nhanh, trong mắt cô...chỉ còn bóng dáng ôn nhu đó của anh, nụ cười ấm áp của anh như ánh nắng ban mai dịu nhẹ, soi sáng kẻ đang đứng trong bóng tối là cô, cô bỗng chốc có ý nghĩ muốn đuổi theo anh, theo ánh dương ấm áp đó...
Lâm Quân từng bước lại gần Dao Dao.
Dao Dao dõi theo từng bước chân của Lâm Quân, dõi theo thân ảnh của hắn, cho tới khi hắn dừng lại trước mặt cô.
Lâm Quân nhìn người con gái mà mình thích đang thất thần nhìn mình, nội tâm không khỏi toát ra một cổ vui sướng nhè nhẹ, trái tim bất giác đập nhanh hơn.
Hai người cứ thế đứng nhìn nhau, một cơn gió phất qua, những cánh hoa hồng tung bay trong gió, đem theo những sợi tóc của Dao Dao tạo thành một độ cong tuyệt đẹp.
Hình ảnh này mờ ảo mà ấm áp, xinh đẹp mà không thể chạm tới.
Người con gái xinh đẹp nhỏ nhắn và người con trai tuấn mĩ ôn nhu cứ mãi nhìn nhau, những cánh hoa tung bay, những giọt sương còn động lại trên những bông hoa, ánh nắng nhè nhẹ làm cảnh tượng trước mắt càng thêm mờ ảo...
.....
Một lúc lâu, Dao Dao và Lâm Quân định thần lại, cả hai đều đỏ mặt, xấu hổ nhìn đối phương.
Dao Dao ngượng ngùng nói với Lâm Quân, chỉ là không dám nhìn thẳng ánh mắt của hắn.
" Quân tiên sinh, thật ngại ngùng, tôi đã thất thố rồi "
Lâm Quân ngượng ngùng gãi đầu, cũng không dám nhìn thẳng Dao Dao nói.
" Dao Dao tiểu thư không cần như vậy, là tôi phải xin lỗi mới đúng "
Hai người sau đó đều im lặng, không khí dần trở nên xấu hổ đứng lên.
Dao Dao thật sự ngượng ngùng không biết nên nói gì bây giờ.
Như cảm thấy được không khí trở nên xấu hổ, Lâm Quân nở nụ cười ôn nhu lúc đầu nói.
" Dao Dao tiểu thư, chúng ta nên đến trường thôi "
" a..ân "
Sau đó, Lâm Quân mời Dao Dao lên xe.
Trên xe, không khí thực im lặng, không ai nói với ai câu nào.
Dao Dao giả bộ nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng thật sự không hề chú tâm với cảnh vật bên ngoài, lâu lâu cô lại đưa mắt liếc nhìn qua Quân Lâm đang nghiêm túc lái xe.
Lâm Quân đương nhiên nhận thấy được động tác nhỏ này của cô, khẽ cười.
Cô thật đáng yêu...
Có lẽ, tình cảm của hắn dành cho cô lại sâu thêm một bậc nữa rồi...
Hắn thích cô, không phải vì cô đẹp, cũng không phải gì gia thế của cô.
Hắn cũng không phải là háo sắc, hắn rất ghét phụ nữ, họ trên người lúc nào cũng đầy mùi son phấn và họ tiếp cận đàn ông cũng chỉ vì những người đàn ông đó có đầy đủ những điều kiện mà họ ao ước : tiền-quyền-sắc.
Nhưng hắn biết, cô gái trước mắt hắn thì không, trên người cô không hề có son phấn hay nước hoa, gương mặt cô đẹp tự nhiên, trên người cô tỏa ra một mùi hương dễ chịu, giúp người ta thư giản, rất thoải mái.
Khi cô đối mặt với Ngô Mẫn Mẫn xảo trá và Lâm Uyển Nghi kiêu căng thì trong mắt lộ ra sự tinh ranh đùa dai, đáng yêu đến nỗi làm cho hắn không thể dời mắt khỏi cô...
Làm...con tim hắn rơi vào tay cô gái tên Dao Dao một cách dễ dàng..
Hắn...bị trúng độc, độc đó mang tên Lý Dao Dao.
Không được ! Hắn muốn gần cô hơn nữa ! Muốn thân cận cô ! Muốn hiểu biết tất cả về cô ! Muốn thổ lộ tâm tình của mình cho cô biết ...một ngày nào đó ! Nếu cô không chấp nhận hắn thì hắn vẫn có thể đợi cô, đợi cho tới khi hắn dứt hơi thở cuối cùng ! Hắn vẫn sẽ đứng sau lưng, âm thầm bảo vệ cô cho dù cô không yêu hắn đi chăng nữa !
Khi hắn biết cô là Đại tiểu thư của Lý gia thì hắn cố ý tiếp cận Lý tổng, vừa cố ý vừa như vô tình lộ ra tài năng của bản thân cho ông thấy, và đúng như hắn dự đoán, Lý tổng đã tiếp nhận hắn vào công ty của ông.
Hắn khéo léo nhắc ông nên đưa Lý phu nhân đi du lịch để trao dồi tình cảm, việc đưa rước Dao Dao thì để cho hắn.
Đúng như hắn đoán, Lý tổng lập tức chấp nhận, còn một mựt tán thưởng hắn. Hắn biết, điểm yếu duy nhất của Lý tổng là Lý phu nhân Lệ Ngọc và Dao Dao tiểu thư.
Để hôm nay xuất hiện trước mặt cô gái nhỏ này để lại ấn tượng tốt, hắn đã luyện tập lời nói, cử chỉ, hành động của bản thân không biết bao nhiêu lần.
....
Một lát sau, tới trường quý tộc A, vì hôm nay là ngày khai giảng nên cũng rất đông người, có các con em nhà quý tộc, tiểu thư, thiếu gia nhà giàu và những học sinh nhà bình bình dùng thành tích học tập để vào được đây.
Trường quý tộc A - tuy mang cái tên như vậy nhưng thật ra nó là một ngôi trường trọng điểm, là ngôi trường nổi tiếng nhất thế giới, con em ai mà vào được trường này cũng trở thành niềm tự hào, kiêu ngạo của gia đình. Ai ai cũng được vào đây học, nhà giàu thì dùng tiền vào, nhà khá giả thì dùng thành tích vào. Chỉ là học sau một tháng thì sẽ tổ chức một cuộc thi, mỗi lần chỉ chọn tối đa 200 học sinh điểm cao nhất, những học sinh còn lại thì bị đuổi, cho dù đó có là ai. Mà ai sau khi tốt nghiệp ngôi trường này cũng trở thành một nhân tài khiến mọi người phải kính nể. Vì vậy nên các quốc gia trên thế giới khá lưu ý đến ngôi trường này. Nếu có một người ở quốc gia nào đó nằm trong Top. 200 học sinh trong ngôi trường này thì sẽ được nhà nước bồi dưỡng, cung cấp cho điều kiện đi học, còn được bằng khen và tuyên dương trước toàn quốc nữa chứ.
Dao Dao bước xuống xe, mọi người điều thất thần nhìn cô, cô không quan tâm, nói tạm biệt Lâm Quân rồi đi vào nơi đang tổ chức khai giảng theo sự hướng dẫn của một bạn học nào đó.
Phòng khai giảng khá lớn, có thể chứa trên ngàn người chứ không ít.
Nhưng nó được chia làm hai bên, một bên là cho học sinh bình dân còn một bên là cho các thiếu gia, tiểu thư quý tộc.
Nói chung là vừa nhìn vào đã thấy sự phân biệt rõ rệt. Các thiếu gia, tiểu thư quý tộc thì được ngồi ghế sofa cao cấp, trên bàn còn có các đĩa trái cây tinh xảo và các loại nước ép trái cây. Còn những người bình dân thì ngồi ghế gỗ, trên bàn phục vụ bánh kẹo qua loa và một chai nước khoáng.
Dao Dao thở dài.
Cô biết luật lệ phân biệt giữa quý tộc và bình dân sẽ không bao giờ phai nhòa, việc duy nhất cô có thể làm có lẽ là cố gắng kết bạn với bọn họ.
Dao Dao theo sự hướng dẫn đến hàng ghế sofa vip, dành cho quý tộc cấp cao hơn.
Đợi một hồi, các học sinh đã vào đầy đủ, buổi khai giản cũng đã bắt đầu.
Đầu tiên là thầy hiệu trưởng lên đọc một tràn dài diễn văn nhàm chán. Dao Dao nhìn thấy các thiếu gia, tiểu thư quý tộc thì nhàm chán ngồi ăn đồ ăn trên bàn còn học sinh bình dân thì hưng phấn nghe thầy hiệu trưởng nói.
Dao Dao cũng nhàm chán lấy điện thoại ra xem một ít thông tin về công ty của ba cô.
Đang lúc tập trung thì một giọng nói lành lạnh vang lên.
" xin chào mọi người, tôi là Nam Cung Thần...."
Và sau đó là tiếng hét chói tay của các học sinh nữ vang lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui