Hảo Sủng Em, Nữ Phụ Của Anh

' cốc , cốc '
Dao dao đang cố nhớ ra ngày nào ngày sinh nhật tiếp theo cũng chính là lần thứ 14 của mình để tìm cách tránh nữ chính càng xa càng tốt thì một tiếng gõ cửa vang lên đánh gãy suy nghĩ của cô.
Dao dao nghĩ chắc là mẹ của thân thể này, mà không từ giờ nên gọi là mẹ của cô mới đúng.
Cô biết bà là một tiểu thư gia giáo, từ nhỏ đã được dạy lễ nghi rất kỉ, nên cho dù biết con gái của bà là cô chưa tỉnh nhưng vẫn theo lễ nghi gõ cửa trước khi vào.
" vào đi " dao dao thản nhiên nói, trong lòng nhưng lại có một tia mong chờ....tình cảm.
Kiếp trước sau khi sinh ra cô mẹ cô đã qua đời. Ba ba thì đi công tác mãi chẳng thấy về, một năm về nhà một lần đã là thấy hiếm.
Một mình cùng với những người làm luôn giữ quy củ, lễ nghi trong căn biệt thự rộng lớn.
Vui sao ?
Ba ba biết cô cô đơn nên đã cưới thêm vợ nhỏ để có người chăm sóc quan tâm cô.
Dì không lâu cũng đã sanh ra nguyệt nguyệt và cũng ít quan tâm cô hơn.
Luôn dành thời gian cho nguyệt nguyệt.
Thế là cô kết bạn với cái thư phòng rộng lớn đầy sách do ba cô xây cho cô.

Cuộc sống của cô vẫn mãi nhàm chán trừ lúc có nguyệt nguyệt ríu rít bên tai.
Khi xuyên tới đây rồi, cô chỉ muốn có một gia đình ấm áp, có cha mẹ sủng ái yêu thương...vậy...là đủ rồi...
Bà lý vốn hôm nay đi thăm con gái cưng đã một tuần chưa tỉnh của bà, mang tâm trạng đau thương của một người làm mẹ, nhìn con gái bà nằm trên giường không nhúc nhích, tâm bà đau như cắt. Vốn tưởng hôm nay như thường lệ gõ cửa rồi bước vào trong yên tĩnh, nhưng ai ngờ đâu bà lại nghe được giọng nói ngọt ngào của bảo bối của bà.
Bất chấp cái lễ nghi, phong tục kì quái phiền phức, bà lý kích động mở cửa phòng, nước mắt chảy dài lăn trên hai má trắng noãn.
" dao nhi..." bà lý vui đến nỗi nói không nên lời.
Từng bước đi lại gần dao dao và ôm cô vào lòng:
" dao nhi...tốt quá, tốt quá ông trời phù hộ, dao nhi của ta đã tỉnh lại "
Dao dao hơi sững sờ, rồi sau đó cũng đưa tay ôm lại bà lý.
Ấm áp quá...
Thì ra đây chính là cái ôm của mẹ cảm giác sao ....
" mẹ...con không sao rồi "
Bà lý cảm thấy hôm nay con gái cưng của bà hơi lạ, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều.
Bà buông dao dao ra và ngồi cạnh giường cô. Khuôn mặt bà giàn giụa những giọt lệ vui mừng.
" dao nhi, thật tốt quá, con đã tỉnh lại "
" ân " dao dao đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt của bà. Nhìn bà khóc, không hiểu sao lòng cô lại cảm thấy rất đau, có lẽ là cảm xúc của chủ nhân thân thể này...hoặc có lẽ là...cảm xúc của cô...
" mẹ à.. Con tuy đã tỉnh lại, nhưng...con cũng cảm thấy đã quên rất nhiều chuyện. Mẹ...có thể giúp con không " cô cần phải biết rõ ngày sinh nhật của thân thể này, và ngô mẫn mẫn đã dọn vào lý gia chưa để kịp thời tránh khỏi.
Bà lý khi nghe dao dao nói đã quên rất nhiều chuyện thì hoảng hốt, gắp gáp hỏi cô : " dao nhi, dao nhi của mẹ ! Con có cảm thấy khó chịu chỗ nào không ? Mẹ..mẹ sẽ gọi bác sĩ "
Nói xong bà lý định quay người rời đi thì bị dao dao nắm tay lại:
" mẹ, không cần đâu, mẹ chỉ cần trả lời con một số câu hỏi là được "
Bà lý ngoan ngoãn ngồi xuống, ôn nhu vuốt ve mái tóc mềm mượt của dao dao :
" được rồi, dao nhi, con muốn hỏi mẹ cái gì ?"

" chừng nào mới tới sinh nhật thứ 14 của con ạ ?"
Bà lý cười, trách yêu dao dao " cái con bé này, thiệt là, tới chừng nào sinh nhật của mình còn không biết. Thôi được rồi, sinh nhật của con là ngày **/*/**** vào tháng sau sẽ tới "
Ầm
Cái...Cái gì ....?
Tháng...tháng sau...sinh.nhật...
Vậy là tháng sau nữ chủ sẽ xuất hiện ?
Toi rồi, không biết bây giờ mình chạy trốn kịp không đây...
" dao nhi, dao nhi? Sao vậy con "
Bà lý lo lắng nhìn dao dao đang thất thần.
Con bé bị sao vậy ? Có khi nào để lại di chứng gì không ?
Không được, không được ! Chắc ta phải kêu người sắp xếp một buổi chụp CT cho con bé mới được.
......
Cứ như vậy, dao dao đã trải qua một tuần bình yên trong bệnh viện dưới sự chăm sóc của lý mĩ nhân.
Khụ, là bà lý.
Ba của cô vì đang công tác ở london nên không thể về ngay được. Nghe bà lý nói là một hợp đồng rất quan trọng quyết định sự tiến lùi của công ty nên ba cô thật xin lỗi cô rồi.

Hôm nay trời khá đẹp, dao dao đã xin chị y tá xinh đẹp ra khuôn viên rộng lớn của bệnh viện để đi dạo.
Khuôn viên hình vuông rộng lớn. Dưới nền đất là bãi cỏ bao trùm. Dưới những góc cây lớn có ghế ngồi dài làm bằng gỗ khá tinh xảo, hiển nhiên cũng có vài chiếc làm bằng đá. Chính giữa còn có một đài phun nước làm bằng đá cẩm thạch. Có vài bông hoa đủ màu sắc mọc dưới cỏ.
Dao dao nhìn mà cảm thán.
Những vật này nhìn qua tuy có chút bình thường nhưng thật ra nếu là người tinh mắt sẽ thấy những vật này gần như vô giá, dù một mạng người cũng chưa chắc mua được một gốc cây.
Chắc chủ nhân của bệnh viện này phải giàu và có thế lực lớn trong giới thượng lưu lắm đây.
Dao dao đi lại một cái ghế gỗ dưới gốc cây ngồi xuống...ngắm cảnh (-_-'')
Dưới ánh mặt trời chiếu soi, trông cô như như một tinh linh ánh ban mai, đẹp không sao tả xiếc, khiến người ta không muốn phá vỡ bức tranh tuyệt đẹp này.
Và cách đây không xa....có một bóng người đang ngẩn ngơ nhìn cô...
Bánh xe định mệnh đã bắt đầu chuyển hướng....
Sợi tơ duyên đã dần dần nối lại với nhau...
Liệu..tương lai có còn theo sự sắp đặt ban đầu......????


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận