Sau khi bước vào Lý thị cùng Lâm Quân, thì một cô gái xinh đẹp đi đến trước mặt họ, cô cười nói với Lân Quân.
" thư kí Lâm, trưởng phòng Hùng quản lí bộ tài chính đang muốn gặp anh để bàn một số công việc "
Lâm Quân khẽ gật đằu, sau đó quay sang nhìn Dao Dao.
" Dao Dao, anh phải đi làm chút chuyện, em đến phòng tổng tài trước đi. Tầng 70 cao nhất ấy "
Dao Dao gật đầu.
" em biết rồi, anh đi đi "
" ân "
Dao Dao đang định xoay người đi đến thang máy thì bàn tay đã bị bàn tay to của Lâm Quân giữ lại.
Dao Dao kinh ngạc quay sang nhìn hắn.
Lâm Quân mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của mọi người trong công ty, cúi đầu xuống in một nụ hôn lên trán Dao Dao, khẽ nói nhỏ.
" cẩn thận em nhé "
Sau đó quay đi, để lại Dao Dao đang kinh ngạc nhìn bóng lưng của hắn.
Hắn...hắn hôn cô...?!?...
Dao Dao bỗng cảm thấy tim mình đập thật nhanh, trên mặt xuất hiện những rặng mây đỏ trông hết sức động lồng người, làm cho ai đó đang ăn dấm chua vì xem màng hôn lúc nãy qua camera phải ngẩn ngơ mà nhìn cô, tim cũng đập lệch nhịp.
....................................................
Dao Dao bước vào thang máy, thang máy cũng lập tức đi vào theo rất đông người, đa số là giống đực.
Vì chật quá nên Dao Dao bị ép tới góc của thang máy.
Thang máy đang yên đang lành chậm rãi chạy, nhưng Dao Dao thì không yên lành tí nào.
Vì cô đang....bị quấy rối...
Người quấy rối cô là một đại thúc già nua, thân hình mập mạp ụt ịt như con heo, bàn tay to đầy thịt của hắn cứ như có như không đụng chạm vào mông cô, hết bóp rồi xoa.
Dao Dao khó chịu vặn vẹo, ráng chen qua chỗ khác để tránh đi bàn tay đáng ghét đó.
Lí do vì sao cô không đánh hắn ư ? Rất đơn giản, vì hắn toàn thân mặc đồ vet hàng hiệu, người xung quanh trông cũng có vẻ nể hắn ba phần.
Nếu lỡ hắn là một cổ đông lớn quan trọng của Lý thị mà cô lại đánh hắn, làm hắn nổi giận, gây bất lợi cho Lý thị thì chết chắc !
Cô cũng không muốn mang danh là ' bại gia chi nữ ' nên đành nhẫn nhịn, vì lợi ít của Lý thị nên cô phải nhịn...phải nhịn...
Nhưng cô cũng không phải là người có tính kiên nhẫn cao đâu nha.
Thang máy chạy quá lâu, giữa đường còn phải dừng thả người, rồi xuống dưới đón người tiếp, rồi lên trên, cứ như vậy không biết qua bao lâu.
Bàn tay của hắn không ngừng xoa xoa bóp bóp, dường như hắn cảm thấy vẫn không đủ, dịch bàn tay ra phía trước một chút, cách một lớp quần nắm lấy hạt trân châu của cô bóp mạnh rồi xoa.
Dao Dao chịu kích thích quá lớn, chút xíu nữa té xuống, nhưng nhờ thanh máy có thành vịnh nên cô không về với đất mẹ được.
Cô che miệng lại, giấu những tiếng rên rĩ sắp phát ra.
Phải nhịn....nhịn....vì ba ba...nhưng...
Hắn đưa thêm một bài tay vào dưới váy của cô, khẽ vén đáy quần lót sang một bên, xoa xoa cửa huyệt một cái rồi đâm vào một ngón.
A...
Dao Dao bị tập kích bất ngờ, bên trong kẹp chặt lấy ngón tay hắn, dưới sự kích thích, tiểu huyệt bắt đầu chảy ra mật dịch dọc theo ngón tay hắn mà chảy xuống.
Bên tay cô còn vang lên tiếng gần gừ già nua sung sướng ghê tởm nho nhỏ của hắn.
Dao Dao cuối cùng không chịu được nữa, cầm tay hắn rút ra khỏi tiểu huyệt của mình, cô nhìn lại, trên ngón tay hắn còn dính mật dịch ngon ngọt của cô.
Nhìn thấy như vậy, cơn giận của Dao Dao bùng nổ lên tới cực đỉnh.
Tên khốn nạn !!!
Dao Dao lấy một ít bột phấn độc giấu trong người ra, âm thầm rắc toàn bộ lên người hắn.
Trên người cô vốn luôn dự trự một số bột phấn độc có tên là
[ AXDF 675 ] do cô tự chế từ kiếp trước, vì để đề phòng lỡ như có hiệu ứng bươm bướm, Mẫn Mẫn muốn diệt trừ cô sớm hơn thì cô có thể dùng nó rắc lên cô ta rồi bỏ trốn, ai biết cô phải dùng nó nhanh như vậy, mà người cô ứng dụng vốn không phải là nữ chủ Mẫn Mẫn nữa chứ !
[ AXDF 675 ] hay còn gọi là ' khổ độc ' hoặc ' độc ngứa '. Trong một hạt phấn ngứa nhỏ nhoi này có chứa hàng ngàn, hàng vạn con virut gây ngứa. Chỉ cần một viên dính vào quần áo thôi thì những con virut này sẽ tự sinh sôi nảy nở và bò khắp người người bị dính, cắn thịt, ăn các tế bào và con đầu đàn thì hút máu. Trên chân của chúng có những độc gai, khi bò chất độc sẽ tiết ra và gây ngứa. Nói chung là người bị dính đau tê tâm liệt phế. Muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong.
Chúng sẽ không rời khỏi cơ thể người bị dính, mà dùng chất dịch axit tiết ra từ nước bọt, phá vỡ lớp da bên ngoài và chui vào cơ thể, tiếp tục sinh sôi nảy nở trong đó, ăn dần mòn đi sinh mạng người bị dính. Khủng khiếp vô cùng.
Con virut này cũng được coi là một loại cổ trùng, muốn giải nó thì rất dễ, chỉ cần sự ra kện của chủ nhân, nó sẽ tự động chui ra cơ thể người đó và trở lại thành viên phấn độc nho nhỏ vô hại.
Mà chủ nhân của nó...là Dao Dao.
' ting '
Thang máy dừng lại ở tầng 70, Dao Dao không để ý tới người đàn ông đó nữa mà bước đi.
Dù gì thì cô cũng rất rộng lượng, không so đo với người sắp chết.
Với lại, lâu rồi những bảo bối của cô vẫn chưa được ăn, tên đó nhiều thịt như vậy chắc là đủ cho chúng ăn no.
Trời đất minh dám ! Câu nói của ông bà tổ tiên ta ngày xưa để lại chẳng sai tí nào !
Thà đắc tội đàn ông chứ chớ đừng dại mà đi đắc tộ phụ nữ !
....................................................
Bước đến căn phòng lớn trong góc cuối, Dao Dao khẽ gõ cửa, từ máy truyền âm bên ngoài vang lên tiếng nói trầm thấp, lạnh lùng của Lý Minh Hiên.
[ ai ? ]
Dao Dao lại gần máy truyền âm, nói.
" anh hai, là em, Dao Dao "
[ vào đi ]
Cánh cửa tự động mở ra, Dao Dao bước vào.
Bên trong là một không gian vô cùng rộng lớn, bàn làm việc xa hoa nhưng trang trí đơn giản, ghế sofa và cái bàn tiếp khách. Kính thủy tinh trong suốt, từ đây đứng nhìn có thể thấy được một thành phố thu nhỏ tuyệt đẹp. Máy lạnh, còn có một phònh ngủ riêng nữa.
Nói chung là tiện lợi hết chỗ nói. Bên dưới lót thảm nhung lông mềm mại. Trên trần nhà có đèn treo kiểu trông hết sức xa hoa và cao quý.
Lý Minh Hiên còn đang vùi đầu trong xấp tài liệu, thấy Dao Dao vào thì ngước đầu lên nhìn cô.
" em ngồi đi "
Dao Dao ngượng ngùng ngồi xuống.
Không gian im ắng, cô cũng không biết nói gì cho phải, dù gì cô và hắn cũng không thân lắm.
Được một lát, Lý Minh Hiên cũng lên tiếng.
" Dao..Dao Dao, em muốn uống gì ? "
" dạ, gì cũng được "
" ân, vậy thì...sữa nhé ? Đủ vitamin, có lợi cho sức khỏe "
Sữa...Sữa...lại là sữa..
Không hiểu sao cô lại có duyên với sữa như vậy.
Dao Dao do dự một hồi rồi gật đầu.
Lý Minh Hiên vừa lòng gật đầu.
Phải như vậy chứ, mới có đủ sức khỏe.
Sau đó đi lấy sữa trong tủ lạnh ở phòng ngủ riêng, đổ ra ly thủy tinh cho cô.
Dao Dao ngồi đợi được một lúc, cuối cùng Lý Minh Hiên cũng đem sữa lên, kèm theo đó là bánh pudding cacao được trang trí trong một cái đĩa tinh xảo.
Lý Minh Hiên đặt xuống bàn, sau đó ngồi xuống kế bên cô, môi hơi dương lên nói.
" em thử xem có ngon không ?"
Dao Dao đôi mắt sáng lên nhìn bánh pudding hết sức quyến rũ đang nằm trên đĩa như đang nói ' đến ăn ta đi ~ ta mềm mềm, lạnh lạnh~ rất ngọt~ rất thơm~ rất ngon đó ngoa~ ', nhưng sau đó nghi hoặc nhìn Lý Minh Hiên.
" anh hai...đây là .. ?..."
Khi hỏi, đôi mắt cô còn lén nhìn nhìn qua cái bánh pudding ngon lành, khẽ nuốt nuốt nước bọt.
Thật...thật muốn ăn...
Lý Minh Hiên buồn cười nhìn động tác nho nhỏ của cô, trong lòng một mảnh nhu tình.
Cô thật là đáng yêu...
Lý Minh Hiên xoa xoa đầu cô, sủng nịch nói.
" em ăn đi, tôi mới làm xong đó "
Dao Dao không quan tâm đến đống tác và ngữ khí ám muội của Lý Minh Hiên, trong lòng cô bây giờ chỉ có bánh pudding mà thôi.
Nghe hắn nói vậy, Dao Dao mở to đôi mắt sáng nhìn hắn.
" really ? "
Lý Minh Hiên buồn cười nhìn cô.
" yes "
Dao Dao không nghĩ ngợi gì nữa mà nhào vô ăn.
Ưm...ngon hơn cả Lâm thúc làm....
Vị ngòn ngọt nhưng không ngán, còn mang thêm một phong tình khác, vị cacao thơm ngon vẫn còn vương vấn nơi dầu lưỡi.
Mềm mềm, mát lạnh...
Quả là một mĩ vị nhân gian khó có được...
Lý Minh Hiên sủng nịch nhìn cô.
" không ai giành ăn với em, từ từ thôi, vẫn còn nhiều lắm "
" ân..."
Không khí màu hồng với những trái tim đỏ bay bay, không khí ấm áp đến tận cùng.......
" em muốn nữa ..." Dao Dao khó được làm nũng nói.
" ân "
Lý Minh Hiên cười khẽ bưng đĩa đi lấy bánh pudding khác.
Khuôn mặt tuấn mĩ hoàn hảo khẽ trầm tư, xuyên qua chiếc cửa kính nhìn xuống thành phố bé nhỏ, tay khẽ đặt lên ngực.
Tình yêu loạn luân này của anh...liệu có được mọi người chấp nhận....
Tình yêu trái cấm....
Dẫu biết là sai...nhưng vẫn không thể nào từ bỏ được...để rồi vẫn cứ lún sâu...lún sâu...
Đến cuối...chỉ có mình anh trầm luân...mình anh rơi xuống vực thẩm sâu không đáy...
Yêu em gái chảy cùng dòng máu với mình....
Dao Dao...anh biết phải làm gì đây...?...
Anh...đã không thể dứt ra được nữa...
Dao Dao...
Dao Dao....
Dù thế nào đi chăng nữa...anh vẫn sẽ mãi yêu em...
Anh sẽ không bỏ đi phần tình cảm này...
Vậy xin em...cũng đừng từ chối anh...
Xin em...đừng rời khỏi cuộc đời của anh...
Nếu không...anh sẽ phát điên mất....!!!
Lý Minh Hiên nhìn thân ảnh xinh xắn nhỏ nhắn đang hưng phấn ngồi sofa, môi khẽ nâng lên một nụ cười hoàn mĩ.
Dao Dao...anh sẽ làm em cùng anh rơi xuống vực thẩm tội lỗi !!!!